nghìn căn nguyên đều bị phân tán rải rác ngoài tầm kiểm soát, quy tắc cần phải
dùng đạo để khống chế chúng.
Trình độ cảm ngộ quy tắc của tộc nhân Huyền tộc cao một cách bất thường.
Những Thánh Chủ bình thường đã có thể so sánh với những Thánh Tôn ở
Nguyên Tiên giới rồi.
Quy tắc căn nguyên mạnh như vậy, nếu không có một đạo tâm đủ mạnh, làm
sao có thể kiểm soát được chứ?
“Bọn họ thực sự không dùng.”
Đường đường là một Thiên Thần, Sở Đình cũng cảm thấy rất khó tin.
“Nghe nói bọn họ sau khi sinh ra, đã có được một cơ hội phụ linh và một môn
Huyền văn bổn mệnh…”
“Đợi chút!”
Khương Thành giơ tay lên ngắt lời hắn.
“Sau khi sinh ra đã có được cơ hội phụ linh sao?”
Đông Phàm gật gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù bọn ta không biết phụ linh là cái gì,
nhưng chính hắn đã nói như vậy.”
Khương Thành biết phụ linh là gì, bởi vì hàng nghìn môn Huyền văn mà trước
đây hắn có được chính là nhờ hết lần này đến lần khác tham gia nghi thức phụ
linh.
Nhưng nếu như hắn nhớ không lầm, muốn có tư cách tham gia nghi thức phụ
linh, điều kiện đầu tiên chính là huyền lực phải đạt tới cảnh giới nhất định.
Hay nói cách khác, trước tiên phải có Huyền phách để tu luyện huyền lực.
Một tu sĩ ngay cả khí hải linh lực còn không có thì nói gì đến cảm ngộ quy tắc,
có phải quá vượt trội rồi không?
“Sau khi có được cái gọi là Huyền văn bổn mệnh thì sao nữa?”
“Sau khi có được Huyền văn, họ sẽ có được huyền linh, cũng chính là đạo mà
chúng ta thường hay gọi.”
Khương Thành há hốc mồm, nhất thời không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu.
“Như vậy mà đã có được đạo rồi sao? Có phải quá qua loa rồi không?”
Sở Đình lắc đầu bất lực, hắn cũng cho rằng chuyện này hết sức hoang đường.
“Cùng với sự thăng cấp của Huyền văn và sự tăng cường của cảm ngộ quy tắc,
huyền linh của bọn họ cũng sẽ tự động tăng theo, mà không cần phải ngộ đạo
thêm.”
“Vì vậy, bọn họ cũng không cần lo lắng đến việc đạo tâm quá thấp.”
Là một Thiên Thần của bên tu thần, hắn cảm thấy chuyện này đã đơn giản quá
mức rồi.
Cho dù là tu thần thì bình thường bản thân vẫn cần phải ngộ đạo để gia tăng
cảm ngộ.
Còn Huyền tộc, ngay cả bước này cũng bị giản lược luôn rồi.
Đông Phàm cũng khó mà lí giải được chuyện này.
“Bọn ta nếu muốn tu luyện tới cấp Thánh Chủ thì cần phải tu luyện mấy môn,
thậm chí là mấy chục môn quy tắc, hơn nữa còn cần phải chuyên tâm ngộ đạo.”
“Còn bọn họ chỉ cần trong khi nâng cao huyền lực, cảm ngộ một môn quy tắc là
được rồi, nhập cảnh như vậy đúng là nhanh hơn bọn ta nhiều.”
“Nghe nói ở thế giới này những Huyền Thánh cửu trọng có thể so sánh với
Thiên Thần vô cùng ít ỏi, nhưng Huyền Thánh thất trọng có thể so sánh với
Thánh Chủ thì nhiều vô số kể, còn Huyền Thánh lục trọng thì trình độ cũng rất
bình thường.”
Khương Thành tưởng tượng ra khung cảnh đó, cảm thấy thế giới này thật sự có
chút thái quá.
Nhưng nghĩ kỹ lại, những tộc nhân Huyền tộc này tu luyện dễ dàng hơn rất
nhiều, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi xuất hiện nhiều Đạo Thần cao
giai đến như vậy.
“Bảo các ngươi dò hỏi về thần điện, các ngươi đã hỏi ra chưa?”
“Hỏi ra rồi!”
“Trên thế giới này quả thực có thần điện, chỉ có điều nó được xây nên bởi một
nhóm người Khí tộc.”
“Khí tộc có nghĩa là gì?”
“Nghe nói Khí tộc vốn dĩ cũng là Huyền tộc, chỉ là bọn họ đã phản bội Huyền
tộc, dần dần không được thế giới này dung thứ, nên mới được gọi là Khí tộc.”
“Phản bội Huyền tộc? Thế giới này có sự tồn tại của chúa tể là Di, mà còn có
người có thể phản bội Huyền tộc sao?”
Khương Thành nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Thế là hắn truy hỏi: “Bọn họ đã làm những gì?”
Đông Phàm nhớ lại: “Nghe nói, bọn họ tu luyện không giống với người của
Huyền tộc bình thường, họ trước tiên phải lấy được Huyền phách, sau đó mới
được đi phụ linh…”
“Vậy thì đúng rồi!”
Đây mới là Huyền tộc trong ấn tượng của hắn.
“Thần điện ở đâu?”
Sở Đình và Đông Phàm đồng thời lắc đầu.
“Khí tộc không được Huyền Giới dung thứ, ngày thường đều ẩn mình trong một
thế giới nhỏ đặc biệt.”
“Vị trí của thế giới nhỏ đó thay đổi thất thường, rất khó tìm thấy.”
“Chỉ khi vượt qua khảo nghiệm của bọn họ, chúng ta mới có cơ hội bước vào
thế giới đó.”
“Khảo nghiệm gì cơ?”
Sở Đình đã truy hỏi rất rõ: “Khí tộc cũng cần phải kết nạp người mới, vì vậy họ
đã thiết lập một cửa ải khảo nghiệm để tuyển chọn người.”
“Chỉ cần vượt qua cửa ải đó, thì có thể nhận được lời mời từ họ.”
Khương Thành bình tĩnh trở lại.
“Vậy còn chần chờ gì nữa, nhanh chóng đi tìm cửa ải khảo nghiệm kia nào.”
“Tìm bọn họ?”
Sở Đình và Đông Phàm đều không hiểu tại sao hắn lại có hứng thú với Khí tộc.
Sở Đình bỗng lóe lên một tia linh quang: “Lẽ nào Khương đạo hữu đang tính
liên kết với Khí tộc để chống lại Huyền tộc ư?”
Đông Phàm ngay lập tức bắt đầu nịnh hót.
“Đúng, đúng, đúng, vẫn là Khương chưởng môn biết nhìn xa trông rộng!”
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, phương pháp giao kết nước xa, tấn công
nước gần này chẳng mấy chốc sẽ thay đổi tình thế khó khăn đơn thương độc mã
này của chúng ta, đây quả thực là một chiến lược thông minh, xuất sắc…”
Dễ nhận thấy Sở Đình vẫn chưa thích ứng được với kiểu nịnh hót không có đầu
óc này, sau khi suy tư hai giây, hắn liền không nhịn được mà cau mày.
“Chưa nói đến việc chúng ta có thể vượt qua được khảo nghiệm và thành công
gặp được người của Khí tộc hay không.”
“Cho dù gặp được rồi, thì làm thế nào để lấy được lòng tin của bọn họ, làm thế
nào để thuyết phục bọn họ đây?”
“Dù gì trên bản chất họ cũng là Huyền tộc, thì sao họ có thể liên thủ với Thiên
Ma ngoại vực như chúng ta được chứ?”
“Chỉ sợ chúng ta chẳng những không nhận được sự giúp đỡ, ngược lại còn có
thêm kẻ địch mới.”
Những lo lắng của hắn cũng rất có lý.
Tuy nhiên, Thành ca không hề quan tâm.
“Nói cho các ngươi biết một bí mật, Khí tộc chính là người của ta.”
“Căn bản không cần thuyết phục bọn họ, trực tiếp ra lệnh là được rồi.”
Lần này ngay cả Đông Phàm cũng không thể tâng bốc hắn được nữa.
Nội tâm nói rằng hắn cũng khoác lác quá rồi.
Vừa rồi ngay cả sự tồn tại của Khí tộc ngươi cũng chưa từng nghe qua, vậy mà
trong nháy mắt liền trở thành người của ngươi rồi à?
Chỉ là hiện tại hai người họ vẫn phải dựa dẫm vào hắn, nên mới không dám nói
toạc ra.
Cứ như vậy, hai ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đã đến được cửa ải khảo
nghiệm của Khí tộc.
Trong tưởng tượng của Khương Thành, cửa ải khảo nghiệm của Khí tộc chắc
chắn là một chốn thị phi.
Là một Tộc quần đối địch, Huyền tộc sao có thể để yên cho Khí tộc ở đây chiêu
nạp người mới chứ, chắc chắn họ sẽ cố hết sức phá đám?
Còn người Khí tộc vì để canh giữ cửa ải khảo nghiệm, nhất định cũng sẽ phái
những cường giả đến để canh giữ?
Tuy nhiên, sau khi đặt chân đến hiện trường, hắn mới nhận ra bản thân đã suy
nghĩ quá nhiều rồi.
Địa điểm khảo nghiệm là một ngôi miếu cổ nằm sâu trong núi.
Bề ngoài của ngôi miếu cổ hoang tàn đổ nát, mạng nhện giăng kín khắp nơi.
Xung quanh không có một bóng người, hoang vắng và u ám, trông cứ giống
như một ngôi nhà ma vậy.
Không có cảnh tượng náo nhiệt của những người đến tham gia khảo nghiệm.
“Hóa ra vắng vẻ như vậy.”
“Xem ra là không chiêu gọi được người, chả trách tộc nhân Huyền tộc không hề
quan tâm.”
Ba người bước vào ngôi miếu cổ, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
Mặc dù nó chưa đến mức nguy nga tráng lệ, nhưng cũng rất sạch sẽ trang nhã.
Lúc này ở bên trong có tám người ngồi, một người đàn ông trung niên dắt theo
hai thiếu niên, ngoài ra còn có năm nam nữ thanh niên.
Trong số năm người đó, có bốn người có vẻ như quen biết nhau, lúc này đang
thì thầm nói chuyện.
Người cuối cùng thì ngồi thiền một mình, trên người toát ra khí tức kiêu căng
ngạo mạn, hóa ra là Thu Vũ Tuyền.
Nhìn thấy nàng cũng ở đây, Đông Phàm và Sở Đình đều vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi cũng lưu lạc tới nơi này sao?”
Lông mi dài của Thu Vũ Tuyền hơi vểnh lên, liếc nhìn Khương Thành.
“Ta còn tưởng ngươi đã chết rồi cơ, đúng là kẻ xấu thì sống lâu mà.”
Nàng ta vừa mở miệng, liền khiến mấy người bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Sau khi Thu Vũ Tuyền đến đây, nàng luôn giữ im lặng, họ còn tưởng rằng nàng
bị câm cơ.