Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Ca thấy Cung quân sư đã bị chính mình chọc tức, đang định động viên

một chút.

Đột nhiên nghe thấy tiếng quát to truyền từ bên ngoài đến.

“Khương Thành đang ở đâu?”

“Mau đi lăn ra đây nghênh đón sứ thần Vực chủ giá đáo?”

“Nguy rồi, Vực chủ Hoắc Thuần của Phi Tuyết vực cử người đến đây.”

Cung Tình không cần phải gặp vị khách không mời bên ngoài thì cũng có thể

đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Cuộc chiến trành giành lấy Băng Nhãn căn nguyên kia đã khiến Hoắc Thuần

hoàn toàn căm hận Khương Thành.

Lần trước hắn tuyên bố sẽ không bảo vệ Thiên Hồng lĩnh nữa, có ý định là hại

giết chết Khương Thành.

Vốn nghĩ rằng chỉ một câu nói thôi cũng có thể dễ dàng chỉnh đốn một lãnh

chúa nhỏ bé, giống như bóp chết một con kiến.

Không cần phải tự mình ra tay.

Kết quả là, Thành Ca không chỉ sống sót, mà còn giết chết tất cả những kẻ thù

xâm phạm, đồng thời tạo ra một làn sóng thanh danh.

Chuyện này có khác gì cho cho Hoắc Thuần một cái tát không?

Bọn ta có cần ngươi bảo vệ không?

Làm như bọn ta hiếm lạ với việc này lắm vậy.

Cho nên hiện tại, Vực chủ một lần nữa xuất chiêu

“Lần này Hoắc Thuần chỉ cử một sứ thần thân chinh, không đích thân đến đây.”

Cung Tình chỉ nghĩ một chút thôi là đã có được suy đoán.

“Có thể là hắn dự định cô lập ngươi trước tiên, lợi dụng tối hậu thư của vị sứ

thần này để đưa ngươi vào tội bất nghĩa, đẩy ngươi đến bước bị mọi người xa

lánh.”

“Cuối cùng sẽ thuận tiện hơn để giết ngươi.”

Lúc này bên ngoài phủ lãnh chúa, bốn phó lãnh chúa bao gồm Nghiêm Tôn

khác đã vội vàng lo lắng tiếp đón.

Vị sứ thần của Vực chủ Phi Tuyết vực này mặc dù chỉ là sứ thần truyền tin

nhưng cảnh giới của cũng đã đạt đến Đế cảnh tứ trọng trung kỳ.

Huống chi người này đại diện cho Vực chủ, sao bọn họ dám lơ là được.

“Cung nghênh sứ thần!”

“Không biết sứ thần giá đáo, không thể tiếp đón từ xa, mong được thứ tội…”

“Thứ tội?”

Sứ thần lơ lửng trên không, khí thế tứ trọng trung kỳ truyền ra.

“Hồng Thiên Lĩnh các ngươi đúng là rất tài giỏi nhỉ?”

Hắn ngoài cười nhưng bên trong không cười, nói: “Dám chống lại Vực chủ, chỉ

có đường chết, còn muốn muốn tha thứ Tội lỗi?”

Ngay khi lời này vừa thốt ra, bốn vị phó thành chủ đã sợ chết khiếp.

Vội vàng quỳ xuống.

“Xin tha mạng!”

“Chúng ta vẫn luôn kính trọng Vực chủ, không dám xúc phạm một chút nào!”

“Đúng vậy, đừng nói đến việc đối nghịch với lão nhân gia hắn!”

“Chuyện này chắc chắc là một sự hiểu lầm…”

“Hiểu lầm?”

Vị sứ thần kia đứng ở phía trên nhìn xuống mấy vị phó lãnh chúa và một đám

trưởng lão.

“Lãnh chúa của các ngươi đã làm gì, trong lòng hắn đều biết.”

“Hả? Khương lãnh chúa?”

Mọi người nhìn nhau.

“Chuyện này, hắn đã làm gì?”

Chắc chắn không phải vì cuộc chiến vừa rồi, vì trước khi cuộc chiến xảy ra,

Vực chủ đã tuyên bố rằng sẽ không bảo vệ Thiên Hồng Lĩnh nữa.

Vậy thì rốt cuộc là gì sao chứ?

Đương nhiên là sứ thần sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy, nói Vực chủ

vốn định cướp căn nguyên của Thiên Hồng lĩnh, kết quả là suýt chút nữa đã bị

Khương Thành cướp ngược lại.

Như vậy thì quá mất mặt Vực chủ.

Vì vậy, hắn chỉ có thể nghiêm khắc mắng mỏ một cách mơ hồ.

“Hắn đã lấy trộm đồ của Vực chủ, dám đưa tay về phía không nên dụng tới, tội

đáng phải chết vạn lần!”

“Các ngươi còn cũng một giuộc với hắn, đều đáng tội chết!”

“Hả?”

Dù mọi người đều không hiểu rốt cuộc thì Thành Ca đã làm gì, nhưng khi đối

mặt với sát ý đến từ Vực chủ thì làm gì dám phản kháng.

“Bọn ta không biết chuyện gì cả!”

“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta hoàn toàn không biết bất cứ chuyện gì cả.”

Thành Ca đang ở trong điện nghe nói đến đây, cũng phải không thể không công

nhận Cung Tình có khả năng dự đoán rất tốt.

Vị sứ thần của Vực chủ này đến, thực sự là để cô lập mình.

Ý của những lời này là tất cả mọi người trong Thiên Hồng Lĩnh đều bị lãnh

chúa làm liên luỵ.

Bốn vị phó lánh chúa và các trưởng lão khác khi phải đối mặt với tình huống

này, bọn họ có thể làm gì, chắc chắn là sẽ phân rõ giới hạn với mình rồi.

Cuối cùng, đạt được cái gọi là “bị tất cả mọi người xa lánh”.

“Không hổ là ngươi, vậy mà lại thực sự đoán đúng.”

Hắn đặc biệt dành cho Cung Tình vừa nãy bị chọc thức một lời khen.

Cung quân sự lại không thể nào vui nổi.

“Chúng ta phải tìm cách giải quyết cục diện này, tạo lại niềm tin của các phó

lãnh chúa đối với ngươi, để họ tiếp tục đoàn kết chặt chẽ xung quanh ngươi.”

Nàng không phải hy vọng rằng chủ công của mình sẽ bị mọi người xa lánh, đã

bắt đầu nghĩ ra cách để phá vỡ tình hình này.

Thành Ca vọi vàng xua tay: “Không cần thiết đâu.”

Ca đây trước giờ luôn một mình làm màu, căn bản là không cần đồng đội, việc

bị mọi người xa lánh cũng sẽ không ảnh hưởng tới bất kì cọng lông nào của

hắn.

“Nhưng mà…”

“Ta có cách của ta.”

Nói xong, Khương lãnh chúa trực tiếp bay ra ngoài.

Cung Tình vội vàng đi theo, trong lòng nàng có linh cảm không tốt, chủ công

lại muốn quậy cái gì nữa vậy.

Chỉ là lần trước nàng đã thua cá cược, bây giờ không tiện để ngăn hắn lại.

“Khương lãnh chúa!”

“Khương lãnh chúa đến rồi!”

Khi Thành Ca xuất trận, ngoài bốn vị phó lãnh chúa và một đám trưởng lão

đang quỳ trên mặt đất, còn có rất nhiều tu sĩ trong thành thận trọng quan sát ở

phía xa.

Nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, vẻ mặt của nhiều người trở nên phức tạp.

Vị Khương lãnh chúa này là anh hùng của Thiên Hồng lĩnh cách đây không lâu.

Theo lời của vị sứ thần vừa rồi, chỉ vì hắn ta đắc tội với Vực chủ, cho nên Thiên

Hồng lĩnh mới bị nhắm đến.

Vậy thì hắn chính là tội nhân rồi không phải sao?”

Điều này khiến cho bọn họ tự trong nhất thời không biết phải dùng tâm trạng gì

khi nhìn hắn.

“Khương Thành, cuối cùng thì ngươi cũng chịu lăn ra đây để đối mặt với thảm

họa mà ngươi đã gây ra rồi sao?”

“Bây giờ Phi Tuyết vực bọn ta từ Vực chủ trở xuống, tất cả phó Vực chủ và

trưởng lão đã đưa ra quyết định rằng Thiên Hồng lĩnh đáng để trở thành một bãi

hoang tàn hơn.”

Vị sứ thần kia liếc mắt, nhìn xuống các phó lãnh chúa bên dưới, chế giễu nói:

“Chỉ vì một mình ngươi, toàn bộ Thiên Hồng lĩnh lâm vào tình cảnh tuyệt vọng,

ngươi thực sự là một vị lãnh chúa tốt!”

Đầu tiên là đẩy Khương Thành vào tội bất nghĩa, hoàn toàn cô lập hắn, như vậy

thì sau này Vực chủ sẽ càng dễ dàng giết chết hắn.

Dưới con mắt của vị sứ thần này, Khương Thành chắc chắn sẽ thẹn quá hóa

giận, sau đó không ngừng biện hộ cho bản thân.

Mà hắn cũng đã chuẩn bị rất nhiều lí do từ chối phản bác.

Tuy nhiên, ngoài dự kiến của hắn, Thành Ca không những không tức giận,

ngược lại còn chậc chậc hai tiếng rồi đánh giá hắn.

Ánh mắt kia, sứ thần nhìn vừa nhìn thấy thì trong lòng liền cảm thấy có chút sợ

hãi.

Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể bắt buộc bản thân thực hiện theo quy

trình đã xác định trước.

“Hừ, Khương Thành, ngươi cũng biết là bản thân nghiệp chướng nặng nề, cuối

cũng không thể nói bất cứ lời nào sao?”

“Nghiệp chướng hay không nghiệp chướng, ta thật ra cũng không quan tâm.”

Thành Ca nhìn người này một cách khó hiểu, với ánh mắt kỳ lạ.

“Ta chỉ hơi tò mò, tại sao ngươi lại có thể to gan đến đây một mình như vậy?”

Lời này vừa thốt ra, không chỉ có sứ thần kia, sắc mặt tất cả những người có

mặt ở đây đều nhanh chóng thay đổi?

Đây là ý gì vậy?

Thành Ca nhìn hắn như là đang nhìn một tên ngốc.

“Ngươi biết rõ là ta và Vực chủ của ngươi có thù với nhau.”

“Cũng biết là ta đã xửa lý cả đống Đế cảnh tứ trọng.”

“Vậy mà ngươi còn không biết sống chết mà chạy đến đây tiếp tục khiêu khích

ta…”

“Ta nên khen ngươi là không có não hay là khen ngươi quá can đảm đây?”

Cô lập là cái quái gì, bạn bè bỏ rơi cái gì, trong mắt hắn cũng chỉ là bèo dạt mây

trôi không có gì đáng nói, thậm chí không thèm bàn tới những chuyện này.

Tất cả những gì hắn quan tâm là đối diện không phải là kẻ thù, không đến mức

cần phải giết.

Chỉ có vậy thôi.

“Ngươi nói cái gì?”

Trong lòng vị sứ thần kia run lên, đã không để lại chút sơ hở mà đề phòng,

nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu mà quát lớn: “Bản sứ thần đại diện cho Vực

chủ, ngươi dám uy hiếp ta, ngươi đúng là to gan mà!”

Đã đến bước này, hắn không thể không lấy danh nghĩ của Vực chủ ra, hy vọng

có thể chấn áp Khương Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK