thì ngưỡng mộ vô cùng.
Đặc biệt là những tế tư rõ ràng lúc đó có cơ hội lại cứ chủ động khước từ lại
càng vỗ ngực dậm chân, hối hận vô kể.
“Đây đây đây, đây là chuyện tốt, ta thế mà lại bỏ lỡ?”
“Tương lai những người có tọa kỵ bọn họ, cách chiến đấu cũng thay đổi rồi, bọn
ta há lại lỗi thời?”
“Đại tiên tri ngươi sao không nói sớm chứ?”
“Nếu mà nói sớm thì vừa rồi có nói gì ta cũng sẽ giành một người.”
Rất nhiều người thậm chí còn nhìn sang thi thể của sáu người U Giới ở trên mặt
đất, thầm bực bội.
Đáng tiếc, quá đáng tiếc rồi.
Đó là sáu tọa kỵ cực mạnh đó!
Cứ vậy mà bị giết chết rồi.
À đúng rồi, còn có hai Thiên U Kim Giác Sư bị giết nữa, vốn cũng có thể làm
tọa kỵ mà!
Suy cho cùng thì Kim Giác Sư cũng biết ngự thiên thuật.
Khương Thành đương nhiên sẽ không lãng phí huyền tinh để hồi sinh cho mấy
người này, nhưng khi nghe mấy lời nghị luận của mọi người cũng nghĩ đến
được điểm gì đó.
“Ở đây hết tọa kỵ rồi, Tiên U trì bên kia chẳng phải có rất nhiều sao.”
Tiên U trì là nơi đất ở của U tộc, nằm ở thượng du của Vu tộc.
Lần này chỉ có hơn hai mươi Thánh Tôn cấp cao của U tộc sang đây, Tiên U trì
bên đó còn có hơn ngàn tộc nhân nữa.
Nghe đến câu này, tất cả những tộc nhân Vu tộc ở hiện trường đều nhịn không
được mà hoan hô lên.
“Đúng! Còn có ở Tiên U trì nữa!”
“Biến tất cả bọn chúng thành tọa kỵ!”
“Ha ha, đại tiên tri thật sự đúng là một lời nói khai sáng người trong mộng!”
“Lần này ai cũng đừng mong mà tranh với ta!”
“Nhất định ta phải có một tên…”
Đối với việc tiến công Tiên U trì, chẳng ai cảm thấy có gì không thỏa cả, suy
cho cùng thì vừa rồi Vu tộc cũng suýt chút bị U tộc tiêu diệt rồi.
Nếu không phải Khương Thành quay lại một cách cường thế thì địa vị của Vu
tộc cũng chẳng tốt hơn làm tọa kỵ là bao.
Hai mươi mốt tọa kỵ mạnh nhất đã có chủ rồi, số lượng cấp bậc Thánh Chủ,
Đạo Thần còn lại cũng có hạn.
Vì để tìm được sinh cơ, rất nhiều tộc nhân Vu tộc chưa chờ được mệnh lệnh đã
xông đi rồi.
Khương Thành với Minh Đồng cũng đuổi theo không kịp.
Khi mấy tộc nhân Vu tộc này đến Tiên U trì trước tiên thì lại phát hiện ra
chuyện vui bất ngờ hơn.
Bởi vì còn có hơn bốn trăm Thiên U Kim Giác Sư cũng ở đây.
“Ha ha, giành không được U tộc thì giành một Kim Giác Sư cũng được.”
“Cút qua bên đi, có thể đến lượt ngươi sao?”
“Ta không quan tâm, dù sao thì tên rác rưởi U Đố kia nhất định phải là của ta,
năm đó hắn đã làm gì với ta chứ, các ngươi đã tận mắt nhìn thấy mà…”
Khi Vu tộc giết sang, đám U tộc và Thiên U Kim Giác Sư ở lại Tiên U trì vẫn
còn đang chờ đợi tin tốt lành nữa.
Bên trong cũng nhộn nhịp tiếng nói như vậy.
“Lần này Vu tộc bị ép đi tiến công Phi Tiên môn, không biết có thể sống sót
được bao nhiêu?”
“Ha ha, hi vọng đừng chết hết, nếu không tương lai sẽ chẳng còn thú tiêu khiển
nữa rồi.”
“Nghe nói Khương Thành kia và Vu tộc cũng có chút dây mơ rễ má, bắt bọn họ
tự mình tương tàn như thế có phải chúng ta xấu xa quá rồi không?”
“Có sao, cho dù là ở Nguyên Tiên giới hay là Khư giới chẳng phải cũng đều vậy
à?”
“Đó chỉ là độ mạnh hơn tí thôi ha ha ha!”
“Bên ngoài có tiếng gì vậy?”
“Là Vu tộc, toàn bộ Vu tộc đã sang đây rồi!”
“Cái gì?”
Khi đám tộc nhân U tộc và Kim Giác Sư nhanh chóng ra bên ngoài Tiên U trì
mới phát hiện nơi đây đã bị vây chặt như nêm rồi.
“Những tộc nhân Vu tộc muốn làm gì chứ?”
“Lẽ nào là tiến công Phi Tiên môn rồi chạy đến đây thỉnh công lãnh thưởng à?”
“Thật là đáng thương…”
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ Vu tộc lần này đến đây là để tiến công
mình.
Suy cho cùng thì trong nhận thức của bọn họ, Vu tộc chính là thứ bị mình khắc
chế tự nhiên.
Ngoại trừ lấy lòng và phục tùng bản thân ra thì không thể làm được chuyện
khác nữa.
“Đám rác rưởi các ngươi đến đây làm gì, Tiên U trì cao quý là nơi các ngươi có
thể đến gần à?”
“Chán sống rồi à?”
“Gì ấy nhỉ, đại tế tư Minh Đồng của các ngươi đâu, còn không mau lăn ra đây
đền tội?”
“Lần này xông vào Tiên U trì các ngươi thấy đáng tội gì hả…”
Đám tộc nhân Vu tộc bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, sau đó bật cười lớn liên
tục.
“Ha ha ha, các ngươi còn tưởng là trước đây nữa à?”
“Lại còn dám hỏi bọn ta đáng tội gì?”
“Ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn nằm xuống đấy, nếu không thì lát nữa
sẽ phải chịu khổ đấy.”
Những người của U tộc có hơi nghi ngờ phải chăng đã nghe sai rồi.
Đám tộc nhân Vu tộc uống nhầm thuốc rồi, tinh thần loạn theo rồi sao?
Lại dám nói mấy lời này với mình à?
“Các ngươi chán sống rồi sao, muốn chết chăng?”
“Xem ra trước đây còn chưa giáo huấn đủ các ngươi đây mà!”
Mấy chục tộc nhân U tộc ở phía trước đã thúc động ngự thiên thuật tấn công về
phía Vu tộc rồi.
Trong mắt bọn họ, Vu tộc vốn có thể tùy ý trừng trị.
Nhưng sau đó, cảnh tượng mấy chục ngàn người hoảng hốt chạy trối chết, tiếng
hét vang thảm thiết dưới sự tấn công của bọn họ chẳng hề xảy ra.
Lực thiên địa vừa mới bị điều động đã đột nhiên bị trói buộc lại, ngay sau đó là
mấy chục tiếng tia điện xoẹt vang, đánh bọn họ ngã phịch từ trên cao xuống.
Bóng dáng Khương Thành từ từ xuất hiện ngay trước trận.
Theo đó là đám người có “toạ kỵ” Minh Đồng đi theo.
Ban đầu Khương Thành nói bảo U tộc làm toạ kỵ chỉ là tiện mồm nói thế thôi,
mục đích chủ yếu vẫn là để bọn họ biến thành công cụ bổ trợ chiến đấu cho Vu
tộc.
Đáng tiếc là trước đây U tộc làm những chuyện quá sức quá đáng, bây giờ mấy
tế tư Vu tộc này đúng thật sự dùng bọn chúng như những “toạ kỵ chân chính”
rồi.
Đám cấp cao bị cưỡi kia có người nằm sấp trên nền đất, có người thì dứt khoát
hoá thành dạng yêu thú.
Trong mắt bọn họ vốn không còn sự bất cam, thứ còn lại chỉ có sự trống rỗng và
tê liệt.
Cho dù là người có ý chí kiên định thì cũng chỉ có thêm chút nhục nhã theo bản
năng mà thôi.
Khế ước toạ kỵ vốn đã có hiệu quả này rồi.
Yêu thú dù có sa vào tình cảnh làm toạ kỵ, tốt xấu gì cũng có thể duy trì ý thức
của mình.
Nhưng vạn vật có được tất có mất.
Toàn bộ thần hồn tiên lực và ý thức của U tộc đều tụ hội hết cả trong tinh hạch
kim cương, chuyện này đương nhiên mang lại một ưu thế rất lớn.
Ví dụ như tiên thể bị hủy hoại cả rồi cũng có thể duy trì được sức chiến đấu
mạnh mẽ, ví dụ như muốn công đánh bất kì một hạng nào cũng đều có thể tiến
hành được nhiều cách khác nhau, sức phòng ngự kinh người.
Nhưng tinh hạch kim cương này cũng có nhược điểm.
Đó chính là sau khi thần hồn bị ép kí kết khế ước, đến cả những ý thức và tiên
lực chứa trong tinh hạch kim cương cũng đều chịu ảnh hưởng hết, đều để cho
đối phương làm chủ.
Mà ý thức khi bị làm chủ rồi thì hậu quả mang theo chính là hoàn toàn trở thành
con rối công cụ cho Vu tộc.
Cảnh tượng này đối với ngàn tộc nhân U tộc là một cú sốc, đúng là mang tính
hủy diệt.
“Tộc lão!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao lại thành như vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy những cao thủ tiền bối có thực lực thông thiên này sa sút đến mức
làm “tọa kỵ”, trong lòng bọn họ tan nát giống như bị đạn hạt nhân xuyên qua, cả
người đều rơi vào trạng thái mơ hồ không biết phải làm sao.
“Chuyện này làm sao có thể, nhất định là giả!”
“Huyễn tưởng, đây nhất định là ảo giác chứ gì?”
“Ta không tin!”
“Không…”
Bọn họ nắm chặt tay gào thét, nhưng mà cũng đâu thể thay đổi được kết cục đã
định sẵn.
Thành ca không cho bọn họ cơ hội để thương cảm bao lâu.
Sau khi nhanh chóng xử lí mười mấy tên đi đầu, hơn ngàn tộc nhân U tộc còn
lại rất nhanh đã thất thủ.
Còn hơn bốn trăm Thiên U Kim Giác Sư kia cũng theo bước chân họ.
Bọn họ vốn còn chà xát tay, ôm mộng định đánh về Thiên Sư cốc, trả thù Phi
Tiên môn, bây giờ cũng xem như tỉnh mộng rồi.