Truyền âm của Thu Vũ Tuyền không hề che giấu ngữ khí khinh thường của
mình.
“Muốn làm biểu ca của ta cũng được, vụ cá cược khi trước đều hủy bỏ hết thì ta
sẽ nghĩ lại.”
Nguyện vọng lớn nhất đời này của nàng chính là áp đảo Khương Thành, sau đó
ép hắn xóa bỏ hết những vụ cá cược bất công trước đây.
Ba vụ cá cược, làm thị nữ, giao một nửa thủ hoạch, mỗi ngày phải hét một lần ta
sùng bái Khương Thành nhất.
Đúng thật là ba ngọn núi khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là, muốn chà đạp Khương Thành nào có dễ vậy?
Lúc trước nàng rất nhiều lần có vẻ chiếm thế thượng phong, cuối cùng vẫn cứ
tình cờ bị hắn áp chế lại lên đầu.
Còn về hiện tại, căn bản chả có hi vọng gì cả.
“Được thôi.”
Thành ca cười, nói ra một câu khi nàng có nằm mơ cũng không ngờ được.
“Chỉ cần sau này ngươi gọi biểu ca thì ba vụ cá cược kia có thể bỏ đi.”
Thu Vũ Tuyền ngây mặt ra một cách khó tin.
“Ngươi nói gì? Ngươi thật sự đồng ý hủy bỏ ba vụ cá cược kia?”
“Đúng thế.”
Thành ca cười tươi như hoa gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
Lúc trước dùng mấy lần cá cược đó để chơi xỏ Thu Vũ Tuyền chỉ là vì muốn
đàn áp “Tiên mẫu”, bởi vì hắn cảm thấy Thu Vũ Tuyền chính là “Tiên mẫu
chuyển thế”.
Nhưng sau khi đến Thiên giới, càng ngày càng nhiều chứng cứ cho thấy -
dường như không phải.
Chuyện này khiến nội tâm Khương Thành rất loạn.
Lẽ nào từ trước đến nay bản thân đều hại lầm người rồi?
Chuyện này đúng là tội lỗi quá.
Hắn thật sự không thể tiếp tục “bắt nạt” Thu Vũ Tuyền nữa.
Gọi biểu ca chỉ là cái cớ để hắn giải trừ ba vụ cá cược kia thôi, cho nó tự nhiên
một chút mà thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, Tuyền muội tử vốn không biến được sự thay đổi trong
lòng hắn.
Nàng dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Khương Thành một cái, rồi cười lạnh.
“Ngươi lại có âm mưu quỷ kế gì vậy? Nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu ngươi chắc?”
Nàng chả thèm tin Thành ca lại hào hiệp vậy đâu.
Tên này lần nào không nghĩ cách hại mình chứ?
Nhìn bên ngoài, gọi biểu ca không đau không ngứa, phải hời hơn ba vụ cá cược
kia cả chục ngàn lần.
Nhưng Khương Thành cứ bằng lòng đổi.
Theo như hiểu biết của nàng thì tên này trước nay chưa hề chịu thiệt, mỗi lần
đều phải có lợi ích.
Thế này đủ để nói rõ, biểu ca nhất định có ẩn chứa âm mưu gì đó không thể cho
người khác biết, là một cái giếng còn to hơn.
To đến nỗi hắn thà bỏ đi ba vụ cá cược đó cũng phải lừa mình đồng ý.
“Ta đâu có, lần này là thật đó.” Thành ca dở khóc dở cười.
“Ừ ừ phải rồi, là ngươi thật lòng, rồi sau đó thì sao?”
“Ta chỉ biết ba vụ cá cược đó có phần hà khắc, vậy nên không muốn áp đặt lên
đầu ngươi nữa.”
“Ôi, hóa ra ngươi lại có lòng tốt như vậy à?”
Khương Thành dễ dàng nghe ra được giọng điệu kì quái của nàng, chỉ có thể
thầm nghiến răng.
Thế này là sao hả?
Ca chủ động nới ràng buộc cho ngươi, lại còn phải chịu sự chế giễu của ngươi
à?
“Khụ, trước kia ngươi phải chịu uất ức rồi, ta cũng lấy làm tiếc, sau này không
đối đầu với ngươi nữa.”
“Chậc chậc chậc, ta có nên đội ơn ngươi không?”
“Nếu ngươi vui vẻ bằng lòng cũng được, cơ hội này khó có, ta thật sự không có
ý xấu gì cả.”
“Phải đó phải đó, ngươi làm gì có ý xấu gì.”
“Vậy nên ngươi đồng ý rồi?”
“Đồng ý? Làm gì có.”
Thu Vũ Tuyền cười hớn hở, sau đó là cười nhạo.
“Thành ý này của ngươi vẫn chưa đủ, còn chưa đủ để ta mắc lừa, hay là ngươi
thử cố gắng xem, không chừng còn có thể lay động được ta đấy.”
Cái thái độ “ngươi cứ cố lay động đi, dù sao ta cũng sẽ không mắc mưu” của
nàng khiến Thành ca có phần mệt mỏi.
Ôi mẹ nó, hình tượng của ca trong lòng ngươi rốt cuộc ra sao vậy, sự tín nhiệm
tệ vậy sao?
Dễ gì lương tâm mới có một lần mà còn không nhận?
“Vậy được thôi, nếu như ngươi đã thích ba vụ cá cược kia đến vậy thì tùy
ngươi.”
“Ha ha ha…”
Giọng cười như ngân nga của Thu Vũ Tuyền vang lên.
“Sao không tiếp tục nữa rồi, thế là từ bỏ rồi hả?”
Thành ca bĩu môi.
Nữ nhân này còn kiêu ngạo quá, có phải vừa đánh bại được “quỷ kế” của mình
một lần nên mới đắc ý?
“Được rồi được rồi, ngươi lợi hại, ta phục rồi được chưa?”
Hắn giơ ngón cái lên, cả mặt cười khổ.
“Thế cũng không lừa được ngươi, xem ra ngươi đã có bước tiến lớn, không còn
như trước đây nữa.”
“Hừ, ngươi biết là tốt.”
Thu Vũ Tuyền nghếch cằm lên, hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi ngồi trên người ta, tương lai ta nhất định sẽ trả lại, chờ đó cho ta.”
Trong lòng Khương Thành nói ngươi hà tất phải khổ vậy chứ?
Cơ hội bày ra trước mặt ngươi không cần, cứ phải đối đầu với nhân vật chính
như ta mới chịu.
“Phải phải phải, ngươi đáng sợ quá, sợ chết đi được!”
Khi hai người còn đấu võ mồm như bình thường, trên bầu trời không gian thần
bí đột nhiên có quang mang cửu sắc sáng lên.
Liên đài sặc sỡ ánh sáng chiếu rọi làm sàn dưới chân mọi người cũng lấp lánh.
Giữa liên đài có một bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện đang ngồi.
Hai bên vẫn là bốn kim đồng ngọc nữ cúi đầu hầu hạ.
“Thần chủ của Vô Thượng Đạo Cực đến.”
“Thế này là muốn tuyên bố kết quả sao?”
Thần sắc mọi người nghiêm lại.
Tiếp theo đó, hai đồng tử một nam một nữ ở đằng sau chuyển mình đến trước
đám người.
“Vòng tranh đoạt Thần vị đầu tiên chính thức kết thúc.”
Chỉ đơn giản một câu đã lập tức khiến toàn trường dấy lên sự nghị luận ào ạt.
“Thật sự kết thúc rồi?”
“Phải rồi, chuyện này kết thúc rồi sao?”
“Xin hỏi Thần chủ, bọn ta thật sự đã về kỷ nguyên đầu tiên rồi sao?”
“Tại sao bọn ta lại không nhớ được gì cả?”
Một thiếu nữ đứng đầu bên phải không cảm xúc nói: “Các ngươi chỉ mượn thân
phận trong đó thôi, chuyện đó đối với các ngươi chỉ là một giấc mộng hư ảo, có
nhớ hay không thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Vậy những người khác thì sao?”
“Sao lại không nhìn thấy bọn họ?”
Thiếu niên phía trước bên trái hờ hững nói: “Những người đó đều chết hết ở kỷ
nguyên đầu tiên rồi.”
“Trước đó bọn ta đã nói rồi, chết trong lúc trải nghiệm thì thật sự là chết đi.”
Mọi người chấn động, tiếng nghị luận lại càng to hơn.
“Chết nhiều người như vậy ư?”
“Chuyện này cũng quá đáng sợ đi rồi.”
“Chi ít cũng có năm mươi Đạo Thần không thấy đâu nữa, ôi trời ơi…”
“Thiên Hi Đạo Thần cứ vậy mà mất rồi?”
“Tịnh Trúc Đạo Thần thật sự chết vì thế ư?”
“Bảy Nguyên Tổ lại ít đi cả sáu người, thế này cũng tàn khốc quá rồi.”
“Há chỉ có bọn họ, ngươi không thấy toàn bộ những Thiên Đế bên Thiên cung
đều bị diệt hết rồi sao?”
Mọi người nhìn một phát, lại chẳng phải sao?
Tám vị Thiên Đế của Thiên Cung trước đó còn náo nhiệt, lúc này chẳng còn ai
cả, chỉ còn lại chút ít mấy trăm Tiên quan.
Người duy nhất còn giữ được mặt mũi lại chính là Thu Vũ Tuyền, đó phải gọi là
thê lương.
“Ôi vãi chưởng, Thiên cung danh tồn thực vong rồi.”
“Nhiều đại năng đỉnh cấp chết đi như vậy, Nguyên Tiên giới của chúng ta sắp
trở trời thật rồi…”
Miệng thì nói đáng sợ, thảm khốc, nhưng trong lòng của rất nhiều người lại vui
mừng khôn xiết.
Toàn bộ những đại năng đó đã chết rồi, có nghĩa là đã loại trừ được những đối
thủ cạnh tranh mạnh đi rồi đấy.
Như vậy thì cơ hội thành Thần vị của bản thân mình sẽ trở nên lớn hơn rồi.
Rất nhiều người có phần nôn nóng.
“Dám hỏi Thần chủ, 27 Thần vị của vòng này là ai?”
“Phải đó, là những ai?”
“Theo như biểu hiện trong đại kiếp thì ta cảm thấy ta chứ không ai.”
“Ngươi làm chứ không ai? Ta lại cảm thấy với thế ta thì tất được.”
Đến bước này rồi thì cũng chẳng còn gì mà nhường nhịn nữa rồi