kháng đấu pháp ở tổ Đạo Thần xuất hiện ở trước mặt Khương Thành.
Còn trời đất vốn tối tăm lại đột nhiên bừng sáng.
Cái lồng mà đám cao thủ Thương Môn cung đã bị người ở bên ngoài xé toang.
Ngộ Sơn Thánh Chủ và ba đệ tử khác của hắn cũng vừa đến nơi.
“Minh Khánh, trận đấu pháp thua các ngươi vốn không bàn cãi, sau sự việc thì
lại hạ thủ trả thù một tiểu bối, thật khó tránh khiến người khác chê cười.”
Lời này của hắn vừa nói ra, hai nam một nữ phía sau, ba Đạo Thần cao giai
cũng tức giận chỉ trỏ phía đối diện.
“Ngươi tốt xấu gì cũng đường đường là một Giới Thần, không sợ đánh mất thân
phận sao?”
“Thương Môn cung làm việc đê hèn như vậy hả?”
Bị bọn họ chỉ trích như vậy, sắc mặt Minh Khánh Giới Thần chẳng hề có chút
ngượng ngùng gì.
“Ha, bọn ta muốn gì chắc trong lòng các ngươi đều rõ cả.”
“Ngộ Sơn ngươi kịp thời xuất hiện tại đây chẳng phải cũng là vì để có được
môn thần thuật đó sao?”
“Ngươi nói bừa!”
Nữ đệ tử kia lập tức phản bác.
“Bọn ta chỉ là về lại Thê Vũ quán, vừa hay gặp được mà thôi!”
Minh Khánh Giới Thần cười lạnh, cũng chẳng nói gì với nàng.
“Ngộ Sơn, lần này là bọn ta chuẩn bị không kĩ, ta chấp nhận thua.”
Tuy thực lực cá nhân hắn không bằng Ngộ Sơn, nhưng hắn vẫn còn một Giới
Thần khác giúp đỡ.
Nói về thực lực tổng thể thì thật ra bọn họ vẫn ở trên năm cao thủ của Thê Vũ
quán này.
Chỉ là nơi này là Thường Lục châu, một khi đánh nhau thì động tĩnh lớn rất
nhanh sẽ thu hút nhiều cao thủ bản địa đến hơn.
Hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
“Cho ngươi một lời khuyên chân thành!”
“Thần thuật đó không phải chỉ một Ngô Sơn Thánh Chủ nhỏ nhoi như ngươi có
thể hưởng thụ đâu.”
Nói xong, hắn vung tay, mang theo mấy cao thủ Thương Môn cung nhanh
chóng rời đi, biến mất tại chỗ.
Để lại Thành ca đang cầm kiếm trong gió quạnh hiu.
Vậy nên vừa rồi rốt cuộc làm loạn từ đâu thế?
Bản thân xem như được người ta cứu chăng?
Thân là nhân vật chính lại cần người khác cứu giúp, mặt mũi để đâu?
Minh Khánh Giới Thần chủ động rút lui cũng khiến mấy người của Thê Vũ
quán thở phào nhẹ nhõng.
Ngộ Sơn Thánh Chủ thu lại phất trần, còn nữ đệ tử kia cũng không quên giải
thích với Khương Thành, chứng minh sự trong sạch.
“Bọn ta trở về Thê Vũ quán, vừa hay về hướng này.”
“Vốn chả phải cố ý đi theo ngươi!”
“Đối với nguyên thuật của ngươi, bọn ta…”
Nàng đang định nói bọn ta vốn chẳng thèm thuồng gì, nhưng Ngộ Sơn Thánh
chủ từ lúc đấu pháp đến nay vẫn luôn không mở lời lại đột nhiên tiếp lời nàng.
“Bọn ta quả thực rất có hứng thú!”
Một câu nói thẳng thắn vô cùng, nói đến nỗi khiến ba đệ tử nam có cả Trường
Dương Đạo Thần trong đó đều ngán ngẫm.
Còn nữ đệ tử kia cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào sư tôn của
mình một cái.
Theo đó, đường đường là một Thánh Chủ cao thâm khó lường, phong cách dáng
dấp của bậc tiên lại nở nụ cười tươi như hoa đi đến trước mặt Khương Thành.
“Nguyên thuật kia nếu bảo không có hứng thú thì khó tránh quá lừa mình lừa
người rồi.”
“Nhưng mà Khương Tuấn Soái, ngươi yên tâm, Thê Vũ quán bọn ta đều là
những người biết nói đạo lí cả.”
“Tuy vừa mới cứu ngươi, nhưng bọn ta không mong báo ân.”
Lời nói của hắn vô cùng khí phách, nhưng nụ cười lại dần dần trở nên có phần
hèn hạ lại.
“Nhưng mà nếu ngươi cứ muốn lấy thần kỹ đó ra để cảm tạ ơn cứu mạng của
bọn ta thì bọn ta cũng không thể làm khó mà không nhận được…”
Nói xong, hắn còn chà xát tay với vẻ mặt mong đợi.
Ý là, ta đã nói đến mức này rồi, ngươi cũng nên có chút biểu hiện gì đó rồi chứ?
Còn ba nam đệ tử ở sau đã lấy tay che mặt lại rồi.
Giống như đang cảm thấy mất mặt vì có một sư tôn không biết xấu hổ vậy.
Còn nữ đệ tử kia lại dựng thẳng lông mày, tóm ngay lấy tai hắn.
Dung mạo xinh đẹp của nàng mang theo sự hờn dỗi: “Sư tôn của ta, ngươi lại ăn
nói bừa bãi rồi, có thể để bọn ta bớt lo lại chút không hả?”
Ngộ Sơn Thánh Chủ liền xin tha.
“Bỏ tay bỏ tay ra nào, trước mặt người ngoài có thể cho sư tôn chút thể diện
được không nào?”
Trường Dương Đạo Thần sờ mũi, nhịn không được ho khan một tiếng.
“Khụ, Trường Linh sư muội, ở đây không phải Thê Vũ quán, chú ý ảnh hưởng
một chút.”
Trường Linh sư muội kia lúc này mới buông tay.
Thành ca ở một bên đã mở to mắt ngây người ra.
Hắn cũng xem như đã hiểu vì sao vừa rồi trong cả quá trình của trận đấu pháp,
vị Ngộ Sơn Thánh Chủ này lại trọng lời nói như vàng rồi.
Không phải bởi vì hắn cao ngạo lạnh lùng, mà là hắn mở miệng là phá hỏng
chuyện, hình tượng sẽ rơi xuống tận đáy.
Tính ra thì hắn cũng chẳng có tí hình tượng nào trước mặt đám đệ tử Phi Tiên
môn cả, nhưng tốt xấu gì đám đệ tử cũng có phần tôn kính hắn.
Ngộ Sơn Thánh Chủ này lại rơi xuống đáy thế này, chả biết đã trải qua những
gì.
Nhưng mà nhìn có vẻ như giữa sư đồ bọn họ sớm đã quen đường sống thế này
rồi, cảm thấy có vẻ cũng không tệ.
Chuyện này cũng khiến hắn không tặc lưỡi thấy kì.
“Các ngươi giúp ta giải vây, quả thực ta cũng nên đền đáp chút gì đó…”
Lời còn chưa nói xong, Ngộ Sơn Thánh Chủ đã không chờ được mà khen ngợi.
“Khương đạo hữu quả nhiên là người dễ sống, có nguyên tắc, có nghĩa khí!”
Gương mặt già nua của hắn cũng cười thành đoá hoa cúc rồi.
“Vậy nên thần kỹ đó…”
Dựa trên tâm tính của Thành ca mà suýt chút cũng bị hắn đánh bại rồi.
“Khụ, lời thật lòng vừa rồi ta đã nói tám trăm lần rồi.”
“Thần thông kia ngoại trừ ta ra thì đúng thật là không ai có thể học được cả, ta
cũng là lực bất tòng tâm mà thôi.”
“Thế này đi, tương lai Thê Vũ quán các ngươi gặp phải nguy cơ gì thì ta có thể
giúp đỡ miễn phí một lần.”
Ngô Sơn thất vọng vô cùng, bóc phốt ngay trước mặt.
“Khương đạo hữu, ngươi vậy là không có lòng rồi, rõ ràng là không muốn cho
mà.”
Đối với lời hứa giúp đỡ một lần của Khương Thành, hắn hoàn toàn không ý
thức được giá trị trong đó, chẳng cảm thấy có hứng thú chút nào.
Dù sao thì thân cũng là Thánh Chủ, nào lại cần một Đạo Thánh giúp đỡ chứ?
“Thần kỹ kia ngươi không nỡ lấy ra thì cứ việc nói thẳng, cứ bảo gì mà người
khác học không được.”
“Cho dù người khác học không được, Ngộ Sơn ta thân là thiên tài số một số hai
của Nguyên Tiên giới, lẽ nào cũng học không được sao?”
Khương Thành xem như đã hoàn toàn nhìn ra rồi, tên này cũng là một vua làm
màu.
Ngươi là thiên tài đứng đầu đứng hai, vậy Thu Vũ Tuyền xếp thứ mấy?
“Ngươi ngậm miệng lại đi!”
Trường Linh Đạo Thần lại lần nữa véo tai Ngộ Sơn, thuận tiện giải thích một
câu với Khương Thành.
“Khương Tuấn Soái, bọn ta vốn không phải người ham gì hồi báo, hi vọng
ngươi đừng hiểu lầm.”
“Còn về sư tôn ta, hắn chỉ bị ảnh hưởng của việc tu đạo mới biến thành dáng vẻ
như vầy.”
Sự nỗ lực cứu vãn của nàng vốn không thể bịt được mồm của Ngộ Sơn Thánh
Chủ.
Tên này cứ luôn mồm không ngớt.
“Khương đạo hữu, rốt cuộc ngươi muốn gì, trực tiếp cho cái giá đi!”
“Ta nhìn ra rồi, ngươi xem thường những thứ dung tục như đế đan và những
thiên tài địa bảo kia.”
“Nói đi, ngươi muốn gì?”
“Hay là ta nhận ngươi làm đệ tử, ngày sau che chở cho ngươi, thế nào?”
Khương Thành cũng bị hắn chọc cười rồi.
Ca thật sự vẫn rất xem trọng mấy thứ dung tục đó.
Còn về việc làm sư phụ của ta để kiếm hời, ngươi đúng nhà một nhà tư tưởng
mà.
“Thôi đi thôi đi, cáo từ cáo từ!”
Hắn xua tay chuẩn bị đi.
Ngộ Sơn đang bị véo tai vẫn cố gắng lần cuối, hét về phía Khương Thành đang
rời đi.
“Khương đạo hữu, đến nguyên thuật ngươi còn chưa học qua, bị người ta nhắm
trúng cũng không sống được mấy ngày đâu!”
“Ngươi chết không quan trọng, thần kỹ đó thất truyền thì đáng tiếc biết bao?”
“Hay là ngươi truyền cho ta, để ta làm rạng rỡ truyền thống, tạo phúc cho
Nguyên Tiên giới, cùng lắm thì ta bái ngươi làm sư là được rồi…”
Thành ca đã mất tăm mất dạng đột nhiên loé trở lại.
“Nguyên thuật?”