kỳ diệu.
Ba mươi hai Đạo Thần cao giai xếp thành một hàng ngang.
Mỗi một người đều khom lưng vểnh mông, năm điểm gồm hai đầu gối, hai
khủy tay và đầu đều chạm xuống đất.
Bọn họ hướng về phía hậu điện của sơn môn hành loại lễ cao nhất trong cuộc
đời này.
Mà những trưởng lão và chúng đệ tử của Phi Tiên môn đứng ở phía trước đều
mặt mày hớn hở.
Nếu không phải vì họ không dám thất lễ trước mặt Hám Thiên Cổ Thánh thì đã
sớm bật cười thật to rồi.
Nghĩ lại ba mươi hai người này, ai nấy cũng đều là trưởng lão cao tầng của hai
thánh địa lớn cả.
Lúc trước đụng phải bọn họ, có tên nào là không uy nghiêm đầy mình, ngang
ngược kiêu căng đâu chứ?
Nhưng giờ đây, bọn họ lại phải quỳ trước mặt bản thân mình, thật sự quá hả dạ!
Đối với đám người Quan Dương và Hoàng Mông, cái tư thế nhục nhã này còn
khó chịu hơn chuyện chết rất nhiều.
Bọn họ chỉ còn cách tự thuyết phục chính mình, thân phận của “Hám Thiên Cổ
Thánh” vốn cũng lớn hơn mình nhiều, nghe theo lời của Cổ Thánh thì không
mất mặt!
“Tiền bối xin mời bên này!”
Ngộ Sơn khổ sở nhịn cười, tiếp tục diễn cho nốt phần của bản thân.
Lúc này Khương Thành mới hài lòng điều khiển xe kéo, mang theo quang hoàn
cửu sắc và mười sáu con rối, bay từ trên không trung Phi Tiên môn hướng đến
hậu điện.
Mãi cho đến khi ánh sáng thần thánh kia biến mất, mọi người đoán chắc rằng
hẳn là “Hám Thiên Cổ Thánh” đã gặp gỡ và bắt đầu trò chuyện thân thiết với
Khương chưởng môn rồi thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Không khí tại hiện trường cũng trở nên sôi nổi hơn.
Ban nãy Cổ Thánh ở trên không, nếu họ nói không căng thẳng thì đó là nói dối.
Đến cả trưởng lão và môn đồ của Phi Tiên môn cũng đều run lẩy bẩy, sợ rằng
bản thân nói sai một câu sẽ dẫn đến tai họa diệt môn.
Nhìn về phía các cao tầng của thánh địa như Quan Dương và Hoàng Mông vẫn
còn đang hành đại lễ, mọi người vui vẻ không thôi.
“Thật là nằm mơ cũng không ngờ, Khương chưởng môn của chúng ta lại có
giao tình với Hám Thiên Cổ Thánh.”
“Đây đâu chỉ là giao tình? Đây rõ ràng là người của mình!”
“Vậy chẳng phải sau này Phi Tiên môn của chúng ta sẽ được Cổ Thánh che chở
cho sao?”
“Còn phải nói à, khắp cả Thương Lan đại lục này đã không còn ai dám trêu
chọc chúng ta nữa rồi, có biết không hả?”
“Ta biết ngay Khương chưởng môn không phải người tầm thường rồi mà, đi đến
đâu cũng đều được hoan nghênh hết, có vài người còn nói hắn là phượng hoàng
rụng lông không bằng gà, đúng là nực cười!”
Mà đôi “sư đồ rẻ tiền” Khương Thành và Ngộ Sơn sau khi bước vào hậu điện
cũng không tiếp tục giả dạng nữa.
“Ha ha, sư tôn quả nhiên cao minh! Xoay kẻ địch đến quay vòng vòng, ta khâm
phục, khâm phục!”
Ngộ Sơn cũng rất biết điều, không đợi Khương Thành mở miệng đã chủ động
nộp lên tất cả “quà mừng” mà ban nãy bản thân đã thu được.
“Rõ ràng là một đám kẻ địch đến tận nơi khiêu khích, cuối cùng lại trở thành
những kẻ đáng thương phải dâng tặng bảo vật cho chúng ta, chiêu này đúng là
cao mà.”
“Lẽ nào sư tôn đã đoán được bọn họ sẽ đến nên mới quyết định giả dạng làm
Hám Thiên Cổ Thánh sao?”
“Không hổ là sư tôn, biết nhìn xa trông rộng…”
Thu hết hơn ba mươi ngàn bình Đế đan cửu phẩm, trong lòng Khương Thành
vui sướng vô cùng.
Đợt này muốn tấn cấp lên Đạo Thần trung giai hẳn là có hi vọng rồi.
Tuy nhiên hắn cũng không quên công lao của người phối hợp diễn là Ngộ Sơn.
Thế là hắn lấy ra hai nghìn bình từ trong ba mươi hai ngàn bình Đế đan cửu
phẩm kia.
“Chỗ này ngươi hãy giữ lấy, cố gắng tu luyện cho tốt.”
Đón lấy nhẫn trữ vậy chứa đầy đan dược, Ngộ Sơn lập tức rơi lệ.
Trải qua trận đấu pháp kia, sao hắn có thể không nhận ra Khương Thành chính
là một người thích chiếm cái lợi cho bản thân cơ chứ.
Huống chi lần này thành công giả dạng Hám Thiên Cổ Thánh, quan trọng cũng
là vì ba nghìn quy tắc và hơi thở của đạo Hám Thiên của hắn có tác dụng.
Còn những lời thoại kia của bản thân, nếu đổi thành bất cứ ai khác cũng đều có
thể nói được.
Kết quả bản thân lại còn được hắn chia cho tận hai nghìn bình Đế đan cửu
phẩm.
“Hu hu hu, sư tôn, ngươi quả nhiên rất biết chăm sóc cho đồ nhi như ta!”
“Chỉ là hai nghìn bình Đế đan cửu phẩm thôi mà, xem cái tiền đồ của ngươi
kìa.”
“Ngươi không biết đâu sư tôn, Thê Vũ quán bọn ta không có thu nhập gì, vẫn
luôn sống rất khó khăn, không giống như những thánh địa kia…”
Khương Thành cũng không rảnh đâu mà nghe hắn kể khổ.
“Được rồi được rồi, lần này ta giả làm Chiến Đế cũng không phải là vì những
con cá con tôm nhỏ ngoài kia.”
“Ba mươi hai Đạo Thần cao giai kia vẫn chưa xứng để ta bày ra trò lớn như thế
này.”
Ngộ Sơn thầm nghĩ cũng phải.
Đến cả Thánh chủ và Đạo Thần của U Mộc tộc còn bị Khương Thành diệt sạch
toàn bộ thì ba mươi hai Đạo Thần bên ngoài kia tính là gì chứ.
Hoàn toàn không cần dùng cái danh của Hám Thiên Cổ Thánh để đè bọn họ.
“Vậy mục đích của ngươi là?”
Khương Thành khẽ nhếch mép, “Ngươi đã quên chuyện chúng ta muốn chiêu
mộ một triệu người rồi sao?”
Ngộ Sơn sững người, sau đó lập tức phản ứng lại.
“Đúng rồi nhỉ, bây giờ tất cả mọi người đều tưởng rằng Phi Tiên môn của chúng
ta có Hám Thiên Cổ Thánh chống lưng rồi!”
“Trở thành tông môn độc nhất trong khắp Thương Lan đại lục, đến lúc đó sẽ
không còn nơi nào có tiền đồ hơn Phi Tiên môn chúng ta, bọn họ cũng sẽ phải
gấp gáp chạy đến nương nhờ như lửa cháy đến mông vậy.”
Hắn vỗ tay bôm bốp, kích động mà mặt mày hớn hở: “Đừng nói là một triệu
môn đồ, dù có là chục triệu thì cũng dư sức!”
“Sư tôn anh minh, đồ nhi hoàn toàn bái phục!”
“Mượn danh tiếng của Chiến Đế để chiêu mộ môn đồ cho chúng ta, thật là cao
tay mà!”
Sau khi nịnh hót một tràn, hắn bắt đầu hỏi một vấn đề then chốt.
“Nhưng nếu như chuyện này truyền đến tai của Hám Thiên Cổ Thánh thì phải
làm sao đây?”
Cái chiêu cáo mượn oai hùm này của Khương Thành, bây giờ thì trông ngầu
lắm, nhưng hậu quả sau khi mọi chuyện bại lộ cũng rất nghiêm trọng.
Ngộ Sơn suy nghĩ hồi lâu, hắn cảm thấy nếu như tính tình của Hám Thiên Cổ
Thánh mà tốt thì hẳn là sau này tất cả môn đồ của Phi Tiên môn cũng được cho
chết toàn thây.
“Không sao!”
Thành ca không thèm quan tâm mà phất tay.
“Ta còn mong hắn đến tìm nữa kìa.”
Trong lúc hai người này ở đây tán gẫu thì các tông môn lớn nhỏ ở xung quanh
tuy không thể nói là cuồn cuộn vũ bão nhưng cũng được xem như là trời long
đất lở.
Hám Thiên Cổ Thánh lại là chỗ chống lưng phía sau của Phi Tiên môn?
Cái tin tức chấn động này đã làm cho tất cả mọi người đều ngây ngốc.
“Ôi trời ơi, cái tên Khương Thành này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?”
“Lúc trước là ai nói hắn đã rớt đài rồi hả?”
“Được Cổ Thánh bảo vệ che chở thì còn ai dám đụng nữa chứ?”
“Phi Tiên môn lần này một bước phi thẳng lên trời rồi!”
“Con mẹ nó, sớm biết vậy ta cũng gia nhập Phi Tiên môn, bây giờ đừng hòng ai
cản được ta!”
Cách sinh tồn ở Tiên Võ châu vốn là cá lớn nuốt cá bé, vì để bồi dưỡng ra một
Thánh Tôn mà bọn họ gần như áp dụng phương thức nuôi sâu độc.
Là một “miếng thịt béo bở”, Thánh chủ bắt buộc phải không ngừng bành trướng
lực lượng của bản thân nhằm tránh việc bị người khác giết hại rồi đưa lên bàn
ăn.
Bọn họ đều phải liều mạng chiêu mộ người để gia tăng thực lực của tông môn,
một là kết liên minh với những Thánh chủ khác, hai là tìm một chỗ dựa chống
lưng, trở thành chư hầu của thánh địa hàng đầu.
Một khi tông môn bị tấn công, vậy thì những Đạo Thánh, Đạo Thần gia nhập
vào tông môn đó cũng sẽ bị tiêu diệt chung.
Còn về những tông môn không có Thánh Chủ tọa trấn thì ngược lại sẽ không bị
nhắm tới.
Nhưng thực lực của bọn họ rất yếu, chỉ có thể sống chui rúc, bị bắt nạt cũng là
chuyện bình thường.
Vậy nên ở nơi đây, mỗi người đều sẽ vì an nguy của mình mà lo nghĩ, chuyện
nương nhờ vào kẻ mạnh có thể che chở cho bản thân cũng là một điều đương
nhiên.
Đúng như những gì Khương Thành dự đoán, dù là môn đồ của Trảm Nghiệp
tông, Ma Diễm tông hay là những tông môn vừa và nhỏ ở xung quanh đều vừa
nghe tin đã lập tức hành động, vội vàng chạy về phía Phi Tiên môn.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, phía trước sơn môn của Phi Tiên môn đã chen
chúc đến mức ruồi cũng không bay lọt.
Tiên nhân đông nghìn nghịt từ khắp nơi đổ đến, lấp kín cả một vùng, phóng mắt
cũng không thấy điểm cuối.