thôi biết chưa?
Cái gì mà địa vị đáng tin?
“Vậy thì tùy ngươi, vui là được.”
Hám Thiên Cổ Thánh quan tâm đến sự ổn định tổng thể của Tiên Võ châu, vốn
chẳng bận tâm giữa các tông môn đấu đá nhau như thế nào.
Khương Thành có tranh giành địa bàn không liên quan gì đến Gia Vương hắn
chứ?
“Vừa rồi không phải ngươi nói nhiệt liệt hoan nghênh bọn ta sao?”
“Phải thì sao?”
Thành ca cười tít mắt nói: “Vậy ngươi phải sắp xếp cho bọn ta một chỗ đóng
tông môn, nếu không sao lại gọi là hoan nghênh gì đó được.”
Gia Vương suýt chút bị logic mạnh mẽ của cái tên này làm cho mông lung.
Cái hoan nghênh của ta chỉ là nói trên miệng mà thôi biết chưa?
Nếu không phải Chiến Đế không cho phép thì bây giờ ngươi đã bị tập kích hoả
lực rồi, còn dám bảo bọn ta làm đủ chuyện?
Hắn cười lạnh: “Ta dựa vào đâu để sắp xếp cho ngươi chứ? Ngươi đừng có mơ
kiếm chuyện tốt lành nữa…”
Lời còn chưa nói xong, hắn lại lần nữa nghe thấy truyền âm của Chiến Đế.
“Đồng ý với hắn!”
Gia Vương vô cùng khó hiểu.
Trong lòng nói nếu như ngươi bị bắt ép thì cứ chớp mắt.
Lăng không chớp mắt, thế là Gia Vương chỉ có thể khịt mũi thay đổi lời nói:
“Nhưng mà chuyện tốt đẹp như vậy cũng chỉ có Hám Thiên cung bọn ta mới có
thể giúp được ngươi thôi, xin hỏi ngươi thích một trụ sở tông môn như thế
nào?”
Đám tiên nhân vây quanh xem ồn ào cả lên.
Đến cả đệ tử Phi Tiên môn cũng hoang mang theo.
Nghe thấy Khương Thành muốn đối phương tìm một trụ sở tông môn, còn cảm
thấy đây là được đằng chân lên đằng đầu.
Còn tưởng chấp sự của đối phương sẽ trở mặt nữa.
Kết quả đối phương lại thoả mãn yêu cầu này.
Người của Hám Thiên cung dễ nói chuyện vậy sao?
Gia Vương vì để phối hợp với mệnh lệnh của Lăng mà thậm chí còn móc ra
“địa đồ” của Tiên Cực đại lục nữa.
Chỉ thấy trước mặt Khương Thành xuất hiện từng cuộn tranh lưu động sống
động như thật.
Bên trên có đầy đủ những núi sông đại hà và biển lớn thảo nguyên thu nhỏ, đến
cả phạm vi thiên không và vực sâu của những thế lực cũng được ghi chú hết
trên đó.
Trên bản đồ này, Khương Thành dễ dàng tìm được vị trí của Ngự La thánh địa.
Đó là một cốc địa được ghi chú là một vòng tròn đỏ.
Mà những vòng tròn tương tự như nó có đến sáu cái trên cả bản đồ, đại diện cho
thế lực của sáu Thánh Tôn toạ trấn.
“Phi Tiên môn các ngươi muốn an gia ở đâu, tự mình chọn đi!”
Gia Vương còn bổ sung thêm một câu: “Không được chọn gần sáu vòng tròn đỏ
đó.”
“Vì sao chứ? Lẽ nào Hám Thiên cung các ngươi không trấn được bọn họ à?”
“Trấn được, nhưng cũng không cần phải kiếm chuyện như vậy, sáu nhà này mà
hợp sức lại thì cũng mệt chuyện lắm.”
“Vậy được thôi, ta không làm khó các ngươi nữa.”
Thành ca nhếch môi, lội ra nụ cười vô cùng ấm áp: “Trụ sở của tông môn cũng
không cần bày vẽ gì nhiều, cứ chọn bừa một nơi đất rộng người hiếm là được
rồi.”
“Cứ sắp xếp ở chỗ này đi, ta thấy phong thủy ở vùng này khá tốt, miễn cưỡng
có thể trở thành chỗ đóng mới của Phi Tiên môn.”
Hắn chỉ vào hòn đảo lớn ngay giữa vùng biển trung tâm của bản đồ.
Ở đó không có vòng tròn đỏ, chỉ có một kí hiệu ngôi sao lấp lánh ánh kim.
Những tia máu của Gia Vương cứ ứa lên, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng
chữ: “Phù Du hải là địa bàn của Hám Thiên cung bọn ta.”
“Đó chẳng phải trùng hợp rồi sao?”
Thành ca cười hí hửng vỗ tay: “Như vậy thì chúng ta chẳng phải đã thành hàng
xóm rồi sao.”
“Hơn nữa các ngươi cũng không cần bày vẽ gì, cũng không cần dọn dẹp những
tông môn khác, tốt biết bao?”
Phụt phụt!
Nhưng tiên nhân khác ở hiện trường ngay lập tức muốn ngã.
Lời của Thành ca khiến bọn họ nghe ngốc cả luôn.
Không được chọn phạm vi tọa trấn của sáu Thánh Tôn tọa trấn, ngược lại lại
chọn địa bàn của Cổ Thánh?
Hám Thiên cung là chúa tể của cả Tiên Võ châu đấy, Lăng là sự tồn tại siêu
nhiên trên tất cả các thế lực, giống như chúa tể sơn lâm trong rừng vậy.
Đừng nói đến đóng gần địa bàn của bọn họ, dù cho có là phạm vi xung quanh
một tỷ dặm của Phù Du hải cũng không không có tông môn nào dám tự ý lại
gần.
Những người xung quanh nghe thấy liền biến sắc, Thánh Tôn cũng chỉ có thể
cẩn thận từng li từng tí thôi hiểu không?
Tên này lại muốn để Phi Tiên môn làm hàng xóm của Hám Thiên cung?
Đến cả Lăng cũng bị hắn làm cho cạn lời.
Tên này đúng là muốn được đằng chân lên đằng đầu mà.
“Ngươi điên rồi sao?”
Mặt của Gia Vương đã trở nên khó coi.
“Lại dám khai tông lập phái ở bên cạnh Hám Thiên cung bọn ta ư? Ngươi muốn
khiêu khích bọn ta đấy à?”
“Lời này nói thế là sai rồi.”
Khương Thành thu lại nụ cười, nói với vẻ không vui: “Vừa rồi chẳng phải còn
nói là nhiệt liệt hoan nghênh sao, chỉ là làm hàng xóm của các ngươi thôi, chút
yêu cầu này mà cũng không có cách nào thỏa mãn à?”
“Huống hồ gì ta nghe nói Hám Thiên cung của các ngươi cũng đâu có đông
người, phạm vi rộng lớn như vậy hoàn toàn có thể dung nạp thêm một Phi Tiên
môn mà, đừng có nhỏ mọn vậy chứ!”
“Hả? Còn biến ta thành người nhỏ mọn rồi?”
Gia Vương bị chọc cho tức cười, hiện giờ hắn rất muốn nhìn xem bản thân
Chiến Đế tức giận, tốt nhất là ngay lập tức ra tay áp chết cái tên không biết trời
cao đất dày này.
Sau đó, hắn nhìn sang Lăng đã sớm khôi phục lại ánh mắt bình tĩnh.
Không hề truyền âm, cũng không có tỏ ra phản đối gì.
Đây… lẽ nào là ngầm đồng ý rồi?
Không phải chứ?
Gia Vương ngây cả ra.
Khương Thành còn không ngừng ném ra cái lí cùn: “Đúng thế, danh môn đại
phái có tầm nhìn vậy đó.”
“Ngươi nói rất đúng, vừa rồi quả thực là do ta nhỏ mọn.”
Gia Vương lại lại lại lần nữa bị ép phải thay đổi thái độ.
“Hám Thiên cung bọn ta đương nhiên có tầm nhìn, khách quý đến đương nhiên
phải nhiệt liệt hoan nghênh rồi.”
“Giờ ta đưa các ngươi đế Phù Du hải an cư.”
Nói xong, hắn còn làm tra tư thế mời.
Lúc này, tất cả mọi người ở hiện trường đã bùng nổ rồi.
“Cái gì? Phi Tiên môn còn thật sự có thể xây dựng ở bên cạnh Hám Thiên cung
sao?”
“Ta không nghe lầm đấy chứ?”
“Sao Hám Thiên cung lại có thể dễ phá lệ quá vậy?”
“Mặt mũi của Phi Tiên môn từ đâu ra thế?”
“Không phải là mặt mũi của Phi Tiên môn mà là bởi vì Khương Thành.”
“Thật khó tin quá đi mất.”
Ở một khắc trước, bọn họ còn đang chế giễu Khương Thành lỗi thời, Phi Tiên
môn sẽ không lăn lộn nỗi ở Tiên Cực đại lục đâu.
Thậm chí còn nhận định Khương Thành có thù oán với Thiên cung, nhất định sẽ
không sống nỗi đến ngày mai.
Kết quả mới chớp mắt, Phi Tiên môn đã trở thành khách quý kiêm hàng xóm
của Hám Thiên cung rồi.
Có thể có được lời mời của Hám Thiên cung, lần này nếu còn không sống nỗi
nữa thì cả Tiên Võ đại lục này sẽ chẳng còn ai có thể tông môn nhập lưu nào
nữa rồi.
Dù có là chính môn đồ của Phi Tiên môn cũng mang theo gương mặt hoài nghi
nhân sinh.
“Chúng là lại có thể trở thành hàng xóm của Hám Thiên cung?”
“Ôi trời, chuyện này có mơ cũng không dám nữa.”
“Thể diện của Khương chưởng môn lớn quá rồi nhỉ?”
“Ha ha, cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng đã tìm được nơi an toàn nhất ở cả
Tiên Cực đại lục này rồi, không còn cần phải lo lắng bị công đánh nữa rồi.”
“Không sai, cho Ngự La thánh địa kia mượn mười cái lá gan bọn họ cũng không
dám tiến vào phạm vi Phù Du hải đâu.”
Thành ca dẫn đến sự kinh ngạc của toàn trường, rồi lại lỡ làm màu, nội tâm thật
ra cũng buồn bực lắm.
Hắn cũng không ngốc.
Vừa rồi lúc mới gặp mặt, Gia Vương rõ ràng còn tràn đầy địch ý, hận không thể
xé xác mình ra.
Sau đó lại đột nhiên thay đổi thái độ, rõ ràng là có âm mưu.
Lẽ nào vì để ổn định mình, cố ý diễn kịch?
Hắn đề nghị Phi Tiên môn đặt ở cạnh Hám Thiên cung là để kích thích Gia
Vương.
Kích cho hắn giận, để hắn không tiếp tục diễn kịch nữa.
Kết quả đối phương lại thật sự thỏa mãn yêu cầu vô lí này.
Chuyện khác thường chắc chắn có âm mưu!
Chuyện này khiến hắn lại càng nhận định đối phương khẳng định có âm mưu
cực lớn.
“Khoảng thời gian này của ca thật sự đã bị các âm mưu vây quanh, thân là nhân
vật chính cũng không dễ dàng gì.”