Một vị hộ pháp khác là Lục Văn Đạo Tôn vội vàng lên tiếng xin lỗi.
“Xin Ngạo Kiêu Đạo Tôn lượng thứ, không biết bọn ta có chỗ nào tiếp đãi
không chu đáo sao?”
“Các ngươi nói xem?”
Ngạo Kiêu Đạo Tôn cười lạnh lùng, quét mắt nhìn tất cả mọi người.
Các chư vị hộ pháp và trưởng lão của Ma Ngộ tông đều bị câu hỏi vặn lại này
làm cho sững sờ.
Suốt cả dọc đường, ta nịnh hót vẫn còn chưa đủ hả?
Có thể nói là đối với tổ tiên cũng chưa bao giờ để tâm đến như thế ấy chứ.
Như thế sao lại là sỉ nhục được?
“Ha…”
Ngân Thuyên Đạo Tôn ở gần đó cười lạnh nhạt.
“Trong mắt Ma Ngộ tông các ngươi, rốt cuộc ta và Ngạo Kiêu Đạo Tôn là cái gì
hả?”
Lục Văn Đạo Tôn vội vàng nhanh như chớp đáp lại: “Đương nhiên là những vị
khách tôn quý nhất, là trợ thủ đáng cảm kích nhất.”
“Đã là vị khách tôn quý nhất, tại sao lại sắp xếp cho bọn ta ở nơi này?”
Ngạo Kiêu Đạo Tôn liếc nhìn ba tòa cung điện cao hơn ở phía sau cung điện
của bọn họ, trong mắt đã nổi lên thần sắc hung tợn.
“Chẳng lẽ ta không xứng với vị trí cao nhất?”
Hả, chuyện này?
Các trưởng lão của Ma Ngộ tông cuối cùng cũng phản ứng lại.
Cung điện của khu vực tiếp khách này, tòa nào tòa nấy đều nguy nga tráng lệ,
phân bố đan xen hòa quyện.
Nhưng chung quy lại có một đỉnh ở trung tâm nhất.
Bất kỳ tông môn nào lúc có khách khứa đến, thường không phân Đạo Tôn đến
chỗ ở ngang hàng với cấp bậc Thiên Tôn và Tôn giả.
Dẫu sao cũng phải dùng sự khác biệt trong đãi ngộ để làm nổi bật sự tôn trọng
đối với cao thủ.
Vị trí đỉnh cao ở trung tâm nhất, coi như là chỗ ở cao cấp nhất ở trong khu vực
tiếp khách.
Còn mấy tòa cung điện của Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn ở
bên này chỉ thấp hơn một chút xíu.
“Cái này…”
“Hả, chuyện này…”
Sau khi biết lý do tại sao hai vị Đạo Tôn không vui, sắc mặt của tất cả mọi
người ở Ma Ngộ tông đều đầy bối rối và khó xử.
Chỗ cao nhất đó, mấy ngày trước đã được sắp xếp cho Khương Thành, Tam
Nhãn Hổ, Yên Dĩ và Phạm Lôi rồi.
Mà sự sắp xếp này là Lâm Tịnh Đạo Tôn quyết định.
Trong tâm trí của hắn, không có gì sánh bằng địa vị của Thành Ca, còn ba người
đằng sau là Tam Nhãn Hổ, Yên Dĩ và Phạm Lôi chỉ là hàng đi kèm mà thôi.
Cho dù là nhường cho Khương Thành tiếp quản chức vị Chưởng môn Ma Ngộ
tông đi chăng nữa, Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng có thể đồng ý mà không hề do dự,
huống hồ chỉ là một chỗ cao nhất trong khu tiếp đón khách.
Lúc đó có rất nhiều trưởng lão đều cảm thấy Khương Thành không xứng đáng,
vốn muốn phản đối.
Trong mắt bọn họ, Phạm Lôi Đạo Tôn ở đó thì còn chấp nhận được, nhưng tên
Thiên Tôn đó thì dựa vào đâu chứ?
Nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Tịnh Đạo Tôn ra sức kiên trì để hắn ở đó.
“Sao hả?”
Ngân Thuyên Đạo Tôn lặng lẽ cười: “Xem ra chúng ta thật sự không xứng để ở
đó rồi?”
“Không không không, ngươi hiểu nhầm rồi.”
Lục Văn Đạo Tôn vội vàng xua tay cười xòa.
“Thật ra là đã có người ở đó trước rồi, bọn ta thực sự vô cùng tôn trọng hai
vị…”
Hắn vừa nói như thế, Ngạo Kiêu Đạo Tôn càng gay gắt hơn.
“Có người ở rồi?”
“Ý của ngươi là, có vài người còn quan trọng hơn cả bọn ta, còn tôn quý hơn cả
bọn ra đúng không?”
“Nếu các ngươi đã mời được được người lợi hại như thế thì các ngươi còn mời
bọn ta đến làm cái gì?”
Hắn hung hãn phất tay áo, làm ra vẻ muốn bỏ đi.
Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng quay người đi.
Mọi người vội vàng tiến lên phía trước, lại tặng cho bọn họ cả rổ lời khen rồi
xin thứ lỗi.
Nhưng hai người này giống như đã hạ quyết tâm, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Hoặc là ở chỗ cao nhất, hoặc là lập tức đi.
Lệ Diệp Đạo Tôn và Lục Văn Đạo Tôn sốt ruột vô cùng, cũng đang bí mật
truyền âm oán hận Chưởng môn Lâm Tịnh Đạo Tôn.
“Ngươi sắp xếp để Phạm Lôi Đạo Tôn ở đó thì còn chấp nhận được.”
“Còn ba kẻ còn lại thì có đức có tài gì chứ?”
“Theo ta thấy, chi bằng đuổi ba người đó ra, để ra vị trí, vừa hay bố trí ổn thỏa
cho Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn.”
“Các ngươi dám!”
Trong lòng Lâm Tịnh Đạo Tôn thầm nói các ngươi thực sự muốn tạo phản rồi.
Thế mà lại muốn Khương Chưởng môn nhường chỗ cho người khác.
Nếu những đại lão top 1 của Vạn vực ở Hạ giới năm đó mà nghe được những
lời này, sợ là đã muốn giết các ngươi một cách nhân đạo rồi.
Nhưng Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn đó vẫn đang cố làm ra vẻ
như cũ.
“Vị trí quyết định thân phận.”
“Bất luận bổn tọa đi bất kỳ tông môn nào cũng đều ở khu vực tôn quý nhất.”
“Các ngươi sắp xếp cho bổn tọa ở nơi này, là có dụng ý gì?”
“Còn nói là không sỉ nhục?”
“Nếu các ngươi đã ngạo mạn như thế, thì lão phu đi là được…”
Hai bọn họ cũng cảm thấy bây giờ Ma Ngộ tông đang nguy khốn, rất dễ bắt bí.
Nên cố ý tạo ra vấn đề để hạnh họe gây khó dễ, xem các ngươi có thể làm gì?
Còn không phải là chỉ đành chịu khuất phục sao?
“Thế thì các ngươi đi đi là được.”
Lâm Tịnh Đạo Tôn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Hắn nghĩ, dù sao cũng có Khương Chưởng môn, cũng chẳng cần đến người
khác.
Cần gì phải lấy lòng người khác, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế,
hắn không có lòng tự trọng sao?
Sau khi nói ra câu này, hắn lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Nhưng Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn lại hơi sững sờ.
“Ngươi nói cái gì cơ?”
“Ngươi nói lại một lần nữa xem, vừa nãy ngươi nói cái gì cơ?
Ánh mắt thâm trầm đem theo cả sự áp bức mạnh mẽ của Ngạo Kiêu Đạo Tôn
nhìn chằm chằm vào Lâm Tịnh Đạo Tôn.
“Ma Ngộ tông các ngươi không muốn bọn ta giúp đỡ nữa đúng không, vậy thì
được, bọn ta đi!”
Bọn họ lại cố làm ra vẻ, lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.
Các hộ pháp và trưởng lão của Ma Ngộ tông cũng ruột gan rối bời.
“Hai vị bớt giận, đây là Chưởng môn của bọn ta nói xằng nói bậy thôi…”
“Ai nói xằng nói bậy!”
Lâm Tịnh Đạo Tôn nghiêm mặt quát lên ngắt lời bọn họ.
“Ta là Chưởng môn hay các ngươi là Chưởng môn?”
“Lúc Chưởng môn nói chuyện, có chỗ cho các ngươi chõ mồm vào à?”
Lục Văn Đạo Tôn và Lệ Diệp Đạo Tôn mấp máy môi, muốn nói gì đó.
Nhưng lúc này sắc mặt của Lâm Tịnh Đạo Tôn vô cùng dữ tợn, tỏa ra một
luồng sát khí mạnh mẽ.
Nhất thời, cho dù trong lòng các trưởng lão vẫn đầy những lời phê bình kín đáo,
nhưng bề ngoài cũng chỉ có thể câm như hến.
Sau khi tạm thời trấn áp đám bộ hạ dưới trướng, lúc này Lâm Tịnh Đạo Tôn
mới khẽ nâng khóe miệng, nhìn về phía Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên
Đạo Tôn ở phía đối diện cười nhạt.
“Nếu các ngươi đã khó xử như thế, vậy thì đừng giúp nữa.”
“Ma Ngộ tông bọn ta cũng chẳng cưỡng cầu.”
Lần này, Ngạo Kiêu và Ngân Thuyên cuối cùng cũng nghe rõ ràng hoàn toàn
rồi.
Hai người bọn họ cảm thấy khó tin cực độ.
Ma Ngộ tông đang ở tình cảnh nào, không phải các ngươi không biết.
Vô Định Cung ở phía đối diện đã mời được sáu vị Đạo Tôn, trong thời gian
ngắn ngủi, Ma Ngộ tông rất khó có thể mời được đội hình ngang hàng như thế.
Có thể nói, bất kỳ Đạo Tôn nào đến trợ uy, bọn họ cũng nên coi như bảo vật,
cung phụng đàng hoàng hẳn hoi.
Nếu không thì thứ đang đợi bọn họ ở phía sau, sẽ chỉ là kết cục thất bại sau đó
bị diệt phái mà thôi.
“Lâm Tịnh, ngươi điên rồi sao?”
Thực ra Ngạo Kiêu Đạo Tôn không hề có ý định rời đi.
Nếu như rời đi lúc này, thì không lấy được mười viên Tinh Lan Khảm Châu kia
nữa rồi.
Ngân Thuyên Đạo Tôn lại cười ha ha xua xua tay.
“Lâm Tịnh, đây là ngươi nói đấy nhé, không cần sự giúp đỡ của bọn ta đúng
không?”
Lâm Tịnh Đạo Tôn gật gật đầu.
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?”
Ngân Thuyên cười giễu cợt: “Ngươi cho rằng lấy lùi làm tiến, cố ý nói không
cần, là có thể khiến bọn ta nhượng bộ à?”
Trong mắt hắn, Lâm Tịnh Đạo Tôn đang chơi trò chiến tranh tâm lý.
Giống như mặc cả lúc mua đồ vậy, cố ý nói đắt quá không mua, nói không
chừng người bán sẽ tiếp tục hạ giá để chốt kèo.
Ngạo Kiêu Đạo Tôn cũng “phản ứng” lại rồi.
“Dựa vào tình cảnh hiện tại của Ma Ngộ tông các ngươi, ngươi có cái tư cách
để cố làm ra vẻ với bọn ta sao?”
Hắn đã lấy lại sự tự tin.
“Nếu ngươi đã nói không cần, thế thì cũng không trách bọn ta được.”
Nói xong, hắn và Ngân Thuyên đồng loạt dùng ánh mắt đầy chế giễu nhìn tất cả
mọi người, sau đó bay lên bầu trời.
Các hộ pháp và trưởng lão của Ma Ngộ tông cực kỳ nôn nóng, đang muốn nói
lời níu kéo bọn họ, lại bị Lâm Tịnh Đạo Tôn ngăn lại.