phẩm nổi danh như mình là Thừa Sơn Đạo Tôn, Lệ Dương Đạo Tôn đều đã quỳ
thẳng xuống.
Trong lòng Thiên Lâm, Thái Hành vui mừng hớn hở.
Vẫn là Khương Thủ Tọa biết chơi!
Nhưng vấn đề là ngươi dự định làm gì?
Chơi vố này thật sự quá lớn rồi?
Nếu như sau đó chân tướng bị lộ, vậy há chẳng phải sẽ trở mặt thành thù với các
tông môn luyện đan ở Đạo Tuyệt Chi Địa sao?
Tuy vừa rồi mấy tông môn này đều chế nhạo Thiên Đan Tư, nhưng hai bên
cũng chỉ là đấu võ mồm với nhau, giành vị thế trên cơ nhau, tranh luận xem lí
niệm của ai mới là đan đạo chính thống mà thôi.
Vốn cũng không phải mối quan hệ đối địch gì.
Thành ca vẫn có chút tí tì ti không hài lòng.
“Cái gì mà hóa thân của Luyện Tâm đ*o, hóa thân của thế giới chứ, xưng hô
như thế phiền phức quá!”
“Sau này có thể gọi ta là Thần chủ.”
Thần chủ?
Mọi người chưa bao giờ nghe thấy cách xưng hô này, nhưng mà cảm thấy cũng
rất có thể diện ấy chứ.
Thế là lại lũ lượt bái thêm lần nữa.
“Tham kiến Thần chủ!”
“Bái kiến Thần chủ!”
Làm cho Tam Nhãn Hổ ở một bên khua tay múa chân không yên, ngưỡng mộ
vô cùng.
“Ca, ca, ngươi định làm màu một mình sao, cho ta làm màu cùng với!”
Nghe thấy truyền âm của hắn, Thành ca vốn đang phiêu trên mấy giờ mới nhớ
lại mình còn partner.
Hắn không hề khách sáo truyền âm ngược trở lại.
“Sao cái gì ngươi cũng muốn day vào vậy?”
“Đã có luyện đan thuật từ trên trời rơi xuống rồi, ngươi còn không biết hài
lòng?”
“Vui một mình sao bằng vui chung?”
Tung hoành ở Đạo Tuyệt Chi Địa nhiều năm như vậy, Tam Nhãn Hổ trở nên
khéo ăn khéo nói ra.
Nhưng mà câu sau hắn đã lộ ra bản tính của mình.
“Có cơ hội ra mặt vẻ vang thì phải cùng hưởng, ăn một mình là làm trái lại quy
tắc trong ngành, ca à, ngươi sẽ không làm vậy chứ?”
Thành ca bị hắn chọc cho tức cười.
“Ta làm như thế thật đấy, ngươi làm sao nào?”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Tam Nhãn Hổ cảm thấy chẳng mong gì được Thành
ca sẽ đưa mình theo cũng rồi.
Thế là hắn tự mình nhảy ra một cách dứt khoát.
“Gì ấy nhỉ, ta cũng là thần, cũng là hóa thân của Luyện Tâm đ*o.”
Lúc này tuy hắn không giữ hình dạng là Hổ yêu, nhưng mấy vị Đế đan sư vẫn
dễ dàng phát giác ra khí tức Yêu tộc trên người hắn.
Cảnh tượng lễ bái mà Tam Nhãn Hổ nghĩ đến đã không xảy ra, ngược lại mọi
người lại chau mày.
Luyện Tâm đ*o chỉ có đan khí phù trận, thiên địa quy tắc ở đây có hóa thân
cũng không thể là hai đâu ha?
Cho dù có hai thì cũng không đến mức xuất hiện yêu khí được.
Tùng Li Chí Tôn trước đây có chiến đấu với Tam Nhãn Hổ lại càng hoài nghi
hơn.
“Hắn cũng là hóa thân của Luyện Tâm đ*o? Thực lực vốn làm gì mạnh như
thế.”
Hắn nheo chặt mắt, nhìn trừng trừng Tam Nhãn Hổ.
“Trước đó ta có chiến đấu với hắn bên trong Ngọc Hà, tuy rằng thua nhưng
không hề bị đánh bại trong chớp nhoáng, chiến lực của hắn không vượt quá năm
ngàn đâu.”
“Chiến lực như vậy mà cũng có thể là hóa thân của Luyện Tâm đ*o?”
Hắn vừa nói xong, lại có một trưởng lão của Hồi Nguyên điện và đệ tử của Cửu
Chuyển Đan tông lộ ra vẻ hoài nghi.
“Ta cảm thấy đã gặp qua Hổ yêu này ở đâu rồi ấy!”
“Hình như là Tam Nhãn Hổ - thủ hạ của Bạch Hổ Đạo Tôn thì phải.”
Bọn họ nói thế, đối mắt của các chưởng giáo và chưởng lão của các tông môn
đều nheo lại.
Ánh mắt nhìn Tam Nhãn Hổ trở nên hoài nghi và xem xét.
Liên kết lại, sự tín nhiệm đối với Khương Thành cũng trở nên thấp hơn, bắt đầu
nghi ngờ hắn có thật sự là hóa thân của Luyện Tâm đ*o không.
Suy cho cùng thì Tam Nhãn Hổ đứng cùng hắn, chắc là cùng một bọn rồi.
Chuyện này khiến Thành ca phải bốc lửa.
Hắn nhìn Tam Nhãn Hổ hận sắt không rèn được thành thép, lại lần nữa truyền
âm.
“Ngươi là tên đồng đội làm chuyện thành không đủ mà chuyện bại lại dư, sýt
chút hại ta phải lật xe chung rồi.”
“Chuyện làm màu này cũng là chuyện mà một mình ngươi có thể làm được
chăng?”
Tam Nhãn Hổ một mặt không phục.
“Lẽ nào ngươi có thể nắm chắc được?”
“Đương nhiên rồi, xem Thành ca cứu vớt hiện trường đây, để kiểu làm màu của
ngươi tốt lên lại.”
Nói xong, Thành ca kết thúc truyền âm, lại lần nữa bay đến giữa.
“Các ngươi không nhìn lầm, hắn quả thực là Tam Nhãn Hổ - thuộc hạ của Bạch
Hổ Đạo Tôn.”
Còn chưa chờ mọi người nói gì cả, cũng không chờ Tam Nhãn Hổ oán than hắn
bán đứng bạn bè, lời của hắn lại chuyển ngoặc.
“Nhưng mà ta thấy hắn thuận mắt nên cho hắn một tạo hóa, phong hắn làm sứ
giả đan.”
“Vậy nên khi các ngươi gặp hắn cũng nên kính lễ ba phần.”
Lời này vừa nói xong, đám người Phạm Lôi và Yên Dĩ bên này lại lần nữa phải
phụt nước.
Cái gì cái gì?
Một con Hổ yêu đã vô học cò lười biếng lại là sứ giả đan?
Ngươi thật biết bịa chuyện đấy!
Cho dù đổi thành người khác cũng được.
Tam Nhãn Hổ kia là Yêu tộc, hơn nữa chiến lực lại bằng không, nói hắn là sứ
giả đan há chẳng phải là một trò cười sao?
Trong lòng bọn họ cùng lúc đang vạch tội thì cũng hình như nhớ ra gì đó.
Lúc nảy Tùng Li Chí Tôn kia có nói chiến lực của Hổ yêu đó còn cao hơn hắn?
Không thể nào chứ?
Nhất định là lúc đó nghe lầm rồi.
“Sứ giả đan?”
Các trưởng lão của những tông môn trong trường nghe thấy cũng không mấy tin
tưởng.
“Con Hổ yêu đó?”
“Nhìn không giống lắm.”
Thành ca hững hờ nói: “Ta biết bây giờ các ngươi đang nghĩ gì.”
“Các ngươi chắc chắn đang cảm thấy một con Hổ yêu sao có thể có liên quan gì
đến luyện đan được đúng không?”
“Nhưng mà ta lại muốn hỏi các ngươi xem, một con Hổ yêu nếu không được ta
phong làm sứ giả đan thì lấy đâu ra chiến lực những 4800?”
Ơ chuyện này…
Hắn nhắc nhở như vậy làm mọi người cũng kinh ngạc.
Quả thế thật.
Luyện Tâm đ*o chỉ có đan khí phù trận mới có thể chuyển hóa thành chiến lực.
Ở hiện trường đông người như vậy sao lại không có ai là Yêu tộc, chính bởi vì
nguyên nhân là Yêu tộc chẳng có mấy thành tích trong bốn môn đan khí phù
trận này.
Cho dù mấy Yêu tộc này có đến cảnh giới Đạo Thánh, có chút tâm tình để ý
đến, nhưng trình độ luyện đan luyện khí của bọn họ cũng sẽ không vượt quá tứ
giai.
Đây là ưu thế cơ bản tự nhiên của quần tộc.
Mà con Hổ yêu này lại có chiến lực những 4800, sao hắn có thể làm được vậy?
Ngoại trừ việc được cho là “sứ giả đan” ra thì còn gì có thể giải thích được?
Nghĩ đến đây, Thừa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão khom mình hành lễ với Tam
Nhãn Hổ.
“Tham kiến sứ giả đan.”
“Tham kiến sứ giả đan.”
“Sau này vẫn mong sứ giả đang trước mặt Thần chủ nói giúp bọn ta mấy lời tốt
đẹp.”
Nhìn thấy một đám đan sư thất phẩm bát phẩm hành lễ với mình, Tam Nhãn Hổ
lần đầu tiên cảm thấy yêu sinh như mình có được sự thăng hoa.
Hắn lúc này đã phục Thành ca sát đất rồi.
“Ca, ngươi đúng là biết nắm chắc nhỉ, thế cũng cứu vớt được, phục thật phục
thật.”
Khi hai bọn họ truyền âm liếc mắt ra hiệu, Phạm Lôi, Yên Dĩ, Minh Già bên
phía người xem này sắp phụt nước bọt ra luôn rồi.
Bọn họ cảm thấy thế đạo này thật quá hoang đường.
Đế đan sư bát phẩm được tôn sùng cỡ nào chứ?
Đừng nói đến bát phẩm, đế đan sư thất phẩm cũng lắm rồi, Đạo Thánh cũng
phải nể mặt mấy phần, giữ mối quan hệ tốt đẹp.
Kết quả một đám đế đan sư cao giai như vậy lại đi cung kính hành lễ với con
Yêu đó.
Phạm Lôi Đạo Tôn thật muốn xông luôn vào trong, hét thật lớn vào tai Thừa
Sơn Đạo Tôn để thức tỉnh hắn.
Ngươi bị lừa rồi đấy!
Sao ngươi lại hồ đồ như vậy, lẽ nào không biết kiểm tra thân phận sao?