Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi được xem là hóa thân của Luyện Tâm đ*o và sứ giả đan, Khương

Thành và Tam Nhãn Hổ nhận được sự đãi ngộ với quy cách cao nhất.

Một đám đại sư chen nhau vây quanh, chỉ thiếu mỗi cúng hai người bọn họ nữa

thôi.

Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn vừa nịnh hót vừa móc nối quan hệ.

Nói thật lòng, bọn họ không biết được Thần chủ sẽ mang lại cho họ những gì.

Càng không biết rốt cuộc Thần chủ này muốn làm gì.

Nhưng mà lôi kéo quan hệ chắc chắn không có gì xấu.

Ngoài chuyện này ra vẫn còn chờ một nghi hoặc sẽ được giải thích, đó chính là

tại sao Thần chủ cứ phải giúp Thiên Đan Tư trong cuộc thi đấu chứ.

“Thần chủ, ngươi có chỗ không biết, Thiên Đan Tư này vốn dĩ không thuộc về

Đạo Tuyệt Chi Địa chúng ta.”

“Phải đó, bọn họ quy thuận Thiên Đạo, có lẽ nên là kẻ thù của ngươi mới

đúng.”

“Khi nãy ngươi giúp bọn họ có phải là đã nhận nhầm người rồi không?”

Có đến mấy vị trưởng lão thậm chí còn bắt đầu đâm bị thóc chọc bị gạo, bắt đầu

buông lời gièm pha.

“Khởi bẩm Thần chủ, Thiên Đan Tư vốn bất kính với ngươi.”

“Đúng đúng đúng, trước đây bọn họ nói Luyện Tâm đ*o chúng ta không bằng

Thiên Cung nữa.”

“Trời ạ, Thần chủ lo lắng chăm sóc cho bọn họ như thế, bọn họ lại ở sau bôi

nhọ, đúng là khiến người ta nổi giận cực độ mà…”

Mục đích của đám người này chính là khiến Khương Thành Thần chủ phải chê

trách Thiên Đan Tư.

Suy cho cùng thì Thần chủ cũng thuộc Luyện Tâm đ*o mà, nếu muốn chiếu cố

thì phải chiếu cố tông môn bản địa chứ.

Những lời gièm pha này khiến cho mấy người Thái Hành, Lưu Duyên kế bên

phải cạn lời.

Thế này là ý gì? Tranh sủng trước mặt “Thần chủ” chăng?

Nếu như thật sự có một “Thần chủ” lạ mặt, vậy không chừng sẽ thật sự để cho

bọn gian thần này trót lọt thực hiện được ý đồ xấu rồi.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Thần chủ này lại là Thủ Tọa Thiên Đan Tư bọn ta.

Các ngươi có nằm mơ cũng không ngờ đến chứ gì?

“Phải đó phải đó, bọn ta bảo Luyện Tâm đ*o không bằng Thiên Cung đấy.”

Bọn Kim Phi và Chính Hư cố ý cười hi hi.

“Đan đạo chính thống ở Thiên Đan Tư, Luyện Tâm đ*o chẳng đáng nhắc đến,

rồi sao chứ?”

Nhìn thấy bọn họ không những không phản bác, ngược lại còn thừa nhận trước

mặt “Thần chủ”, bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn ngơ ngác

không nói được gì.

Thiên Đan Tư não tàn rồi sao, hay là điên mất rồi?

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ lại vui mừng khôn xiết.

“Thần chủ, ngươi nghe cả rồi chứ, bọn họ chẳng hề tôn trọng ngươi một chút

nào cả.”

“Đan đạo chính thống rõ rằng là ở Luyện Tâm đ*o, bọn họ lại hoàn toàn chả

xem Luyện Tâm đ*o ra cái thể thống gì cả.”

“Đúng là há lại có cái lí như vậy được.”

“Ta đề nghị Thần chủ tránh xa bọn họ ra, nếu không lại bị sự tà môn không phải

chính đạo của bọn người lầm đường lạc lối đó mê hoặc.”

Thành ca suýt chút bị bọn họ đánh bại luôn.

Thấy được mục đích cuối cùng của bọn họ là lôi kéo mình, Thành ca chẳng hề

tức giận.

Nhưng mà vẫn cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút.

“Được rồi được rồi, ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi.”

“Ta chiếu cố Thiên Đan Tư như vậy là có nguyên nhân cả đấy.”

Hắn tiếp tục giả vờ như không quen biết, nghênh đón Thiên Lâm và Thái Hành.

“Thủ Tọa Khương Thành của Thiên Đan Tư các ngươi có khỏe không?”

Lời này vừa nói ra, các chưởng giáo và trưởng lão ở đằng sau ngây ra như

phỗng.

Trước đó Thiên Đan Tư có nói qua không biết bao nhiêu lần có một vị Khương

Thủ Tọa, lợi hại đến nhường nào, chỉ đáng tiếc là đã bị lạc nhau.

Bọn họ khen Khương Thủ Tọa đó lên tít tận mây xanh, giống như là ánh sáng

của Đan giới vậy.

Lúc đó bọn họ còn khịt mũi coi thường, không hề tin.

Chỉ coi mấy lời đó của Thiên Đan Tư là mấy lời nói láo được bịa ra.

Cố ý bịa ra một người không tồn tại, khen hắn lên tận trời xanh cũng chỉ để giữ

lại chút mặt mũi tôn nghiêm cho trận thi đấu thảm hại đó.

Nhưng bây giờ bọn họ chợt phát hiện, hóa ra thật sự có một vị Khương Thủ

Tọa?

“Vẫn tốt vẫn khỏe.”

Thiên Lâm đại sư vừa cười khổ đáp lại, vừa thầm vạch trần trong bụng.

Bản thân ngươi chính là Khương Thủ Tọa, ngươi hỏi câu này là định làm loạn

kiểu gì vậy?

“Năm đó gặp qua Khương Thủ Tọa một lần, đến nay vẫn còn hoài niệm.”

Thành ca rất thành thạo biến thành kiểu vô cùng thương cảm về bể dâu trong

quá khứ.

“Đó là vị nhân vật tuyệt thế có thể dung hợp cả Dịch Đan Lưu, Tịnh Đan Lưu,

Cổ Đan Lưu lại với nhau! Năm đó luận đạo với hắn ba trăm triệu năm, cuối

cùng ta phải phục hắn sát đất, trở thành tri kỉ.”

Hắn lại hỏi mấy người Thiên Đan Tư.

“Mấy năm nay Khương Thủ Tọa có nhắc đến ta không?”

Cho dù là Thiên Lâm hay là Hà Bắc, Thái Hành, tất cả đều không quản lí được

cảm xúc của mình.

Lão đại, ngươi bảo bọn ta phải trả lời như thế nào?

Nên đáp là có hay không đây?

“Có nhắc đến… không?”

“Haizzzz!”

Khương Thành thở dài: “Nếu không phải Khương Thành trở thành Thủ Tọa

Thiên Đan Tư của các ngươi thì ta đã không giúp đỡ các ngươi rồi.”

“Thiên Đan Tư các ngươi có thể nghe được giáo dụ của Khương Thủ Tọa thật là

có phúc.”

Hắn vỗ vào vai Thái Hành Đạo Tôn đang mếu cả miệng.

“Đừng phụ lòng Khương Thủ Tọa bồi dưỡng các ngươi.”

Bọn người Thiên Lâm, Thái Hành đặt tay lên ngực ém xuống không bóc phốt.

Tuy trình độ luyện đan của lão huynh ngươi cao đến mức kinh người, lần giảng

đạo lần trước đó đến nay vẫn còn dư vị, nhưng ngươi như vậy cũng quá khoe

khoang rồi nhỉ?

Hơn nữa ngươi ngày nào cũng truyền giáo dụ cho Thiên Đan Tư vậy nhỉ?

Sau khi giảng xong lần đạo đó, có muốn hỏi thêm ngươi cũng chẳng thể tìm

được thấy người.

Chúng ta có thể làm việc sát với thực tế một chút không nhỉ?

Có thể biết xấu hổ chút không ta?

Nhưng mà đám người Lệ Dương ở đằng sau lại vô cùng kinh ngạc với vị thiên

tài Khương Thủ Tọa chưa gặp mặt được đó.

Đến cả Thần chủ cũng đánh giá cao hắn đến thế?

Hơn nữa còn nói hắn dung hợp các phái lại với nhau, lại còn là người duy nhất?

Cảm thấy những gì Thiên Đan Tư trước đây nói đều là đúng, vốn không hề thổi

phồng lừa gạt gì cả.

Nghe Thành ca làm thành như vậy, bọn họ cũng thật sự đã nổ lên lòng say mê

với vị Khương Thủ Tọa này.

Thậm chí còn có người nghĩ tương lai có nên đến Thiên Đan Tư bái kiến hắn

một lần để xem thử phong thái vị Khương Thủ Tọa đó rốt cuộc ra sao.

Nhưng mà trong đầu bọn họ nghĩ đến đều là hình tượng một ông lão râu tóc bạc

phơ đã lăn lộn trong đan đạo rất nhiều năm, vô cùng có lòng kiên nhẫn.

Nào có ngờ rằng Khương Thủ Tọa thật sự đang làm màu trước mắt mình.

Thành ca nghĩ làm màu thế cũng được kha khá rồi, đồng thời cũng cho bản thân

một cái xứng danh rồi, cũng nên ẩn thân danh rồi.

Còn về đại hội giao lưu đan đạo này hắn cũng rất lười tham gia.

Vừa dự định rời đi thì đột nhiên thấy có tám người từ cửa bên xông vào.

Tám người này có được ngọc phù thông hành nên vào trong rất bình thường.

Mà khi bọn họ vừa vào, Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn đã tiến lên

nghênh đón.

“Linh Khuyết Đạo Tôn, Linh Chỉ Đạo Tôn, còn có các vị đạo hữu của Linh

Thanh Phù Tháp, sao các ngươi lại đến đây rồi?”

Phạm Họa Sơn này vốn không phải chỉ là thế giới của đan đạo.

Những tông môn lớn của bốn môn đan khí phù trận vẫn có thể ra vào lúc bình

thường.

Nhưng mà gần đây mở đại hội giao lưu đan đạo, vậy nên mấy đại sư của ba

môn khí phù trận mới tạm thời tản đi, giao hội trường lại cho các tông môn

luyện đan lớn.

Nếu như muốn nghe giảng đạo thì cũng đến chỗ nghe giảng đạo bên ngoài.

Bây giờ hai vị tháp chủ là Linh Khuyết Đạo Tôn và Thanh Chỉ Đạo Tôn đều đột

nhiên dắt nhau đến đấy, hơn nữa còn mang theo một mớ trưởng lão cùng xông

vào đại hội giao lưu đan đạo.

Chuyện này khiến cho mấy vị đế đan sư có phần ngoài dự liệu.

Nhưng còn chưa chờ bọn họ tiếp tục hỏi, vị Linh Khuyết Đạo Tôn đã giận dữ

hét lên một tiếng.

“Tử U Cung mấy người thật uy phong nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK