Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Đế hừ lạnh một tiếng, không trả lời gì.

“Vậy ngươi cứ chờ mong hắn thất bại đi!”

Kết hợp với việc năm đó Khương Thành từng tạo ra vô số kỳ tích ở Thiên cung,

trong lòng hắn luôn có một dự cảm không lành.

Mà lúc này, thanh tiến độ hệ thống luyện khí thuật của Khương Thành cũng đạt

đến chín mươi tám phần trăm, chỉ còn cách một chút xíu nữa thôi là thành công.

Ca này suy tư nghĩ, nếu như một lát nữa cứ thế lấy ra thì cũng quá bình thường

rồi.

Phải làm trịnh trọng một chút chứ nhỉ.

Thế là, hắn đột nhiên đứng dậy.

Do nằm trên ghế bập bênh quá lâu, nhìn thấy hành động này, mọi người đều bị

hắn làm cho giật mình.

Tính làm gì đây?

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một đống “hiệu ứng đặc biệt”.

Những chùm tia sáng đầy màu sắc và ánh sáng chói lóa rực rỡ của nhật nguyệt

hội tụ hết trên người của Khương Thành.

Tường vân từ trên trời giáng xuống, ảo ảnh của thụy thú thoắt ẩn thoắt hiện.

Ba nghìn căn nguyên luân phiên ra trận, không ngừng xoay chuyển thành vòng,

phụ đạo cho mọi người một lớp học nhận thức về thiên nhiên.

Tất cả mọi người đều bị sự thổi phồng làm cho sững người ngẩn ngơ.

Mặc dù nhìn không hiểu nhưng vẫn kinh ngạc chấn động vô cùng.

Đến cả Mệnh Nguyên Chính Thần cũng cảm thấy có vẻ khá lợi hại.

Trực giác của hắn cảm thấy đây đều là chiêu trò do Khương Thành làm ra,

không đáng để ý.

Nhưng một người làm sao lại có được ba nghìn quy tắc chứ?

Lẽ nào thật sự là trời giáng dị tượng?

Vầng sáng đầy màu sắc đâm xuyên mây mù, bóng dáng của Khương Thành dần

hiện ra.

Đám người Thanh Khuyết và Quan Minh ở bên ngoài khẽ thở phào một hơi,

ban nãy bọn họ còn tưởng cái tên này muốn nhân lúc rối loạn để bỏ trốn nữa

chứ.

Lúc này, gó má đắm trong ánh sáng vàng của Khương Thành tản ra một thần

vận kỳ lạ.

Hai mắt hắn khẽ nhắm, hai tay duỗi thẳng về trước, mười ngón tay khẽ động

đậy.

Cả người nhìn cứ như đang chủ trì một nghi thức thần thánh long trọng nào đó.

Dần dần, một mặt trời rực lửa chậm rãi nhô lên ở phía trước hắn.

Và ở trung tâm của mặt trời rực lửa đó, thanh trường kiếm dần lộ rõ toàn bộ

dáng hình.

Trong phút chốc, hơi thở kỳ lạ giao giữa mát lạnh và nóng rực phả vào mặt.

Đó chính là khí tức của đạo Thanh Viêm.

“Đế kiếm siêu phàm!”

Đám người giống như mặt hồ bị một tảng đá lớn đập vào, bỗng nhiên bùng nổ.

“Ôi trời ơi, thật sự là đế kiếm siêu phàm!”

“Thật sự luyện ra được rồi?”

“Không phải đó chứ, vậy mà cũng được hả?”

“Thần kỳ quá vậy…”

Nhìn thanh đế kiếm vừa mới ra lò, tất cả luyện khí sư đều ngẩn tò te.

“Không thể nào được!”

“Chỉ mới có một ngày thôi mà, quá hoang đường rồi!”

Người đưa ra nghi vấn đầu tiên lại là Nam Khâu và Quan Minh.

Nam Khâu là vì tương lai của Thiên Lư cung, hắn nằm mơ cũng chỉ mơ thấy

Thành ca sẽ thất bai, bị lật xe.

Quan Minh lại càng hi vọng có thể trực tiếp nhận được phần bồi thường là

thanh đế khí siêu phàm đỉnh phong kia.

Thanh Khuyết đại sư ngơ ngác nhìn thanh kiếm nọ, không hoàn hồn lại được.

Lúc này Thành ca làm màu xong cũng mở hai mắt, bỏ đi hiệu ứng đặc biệt khắp

toàn thân, giơ tay cầm thanh kiếm nọ lên.

“Vậy nên ban đầu ta đã nói rồi, luyện chế đế khí siêu phàm chỉ là chuyện nhỏ,

một ngày thôi đã đủ lắm rồi.”

Trên thực tế, lần này hắn chỉ dùng có tám canh giờ, còn ngắn hơn so với thời

gian một ngày nữa.

Nghênh đón các loại biểu cảm vì bị kinh ngạc, hắn thở dài một cách hận thép

không thành sắt.

“Nhìn các ngươi trước kia giống cái gì hả, chỉ bị cắt ngang có một lần mà đã la

lối om sòm, ai không biết còn tưởng là trời sập nữa kìa, đúng là chưa trải sự đời

mà.”

Cũng là câu nói này, nếu lúc trước Khương Thành nói ra chắc chắn sẽ nhận lại

một đống lời cười nhạo.

Mọi người sẽ chỉ nghĩ hắn đang nói khùng nói điên.

Nhưng bây giờ hắn lặp lại một lần nữa, mọi người lại chỉ có thể chịu phục.

Dù cho có bị tên này khinh thường là thiếu hiểu biết thì cũng đành phải nhận.

Vốn còn tưởng hắn đến đây để làm trò cười, ai mà ngờ hắn lại thật sự làm được

cơ chứ?

Đối với một yêu nghiệt chỉ trong một ngày đã có thể luyện ra một đế khí siêu

phàm thì quả thực bị cắt ngang một lần cũng chẳng phải chuyện lớn gì, hoàn

toàn không đáng để kinh ngạc.

Xem ra thật sự là do bọn họ chưa trải sự đời…

Sau khi ra vẻ xong, Thành ca mới nhét thanh đế kiếm vừa luyện chế được vào

trong tay của Quan Minh Thiên Thần.

“Giữ cho kỹ kiếm của ngươi, lần này vừa lòng rồi chứ?”

Cuối cùng đã có được đế kiếm siêu phàm mơ ước bấy lâu, Quan Minh vốn nên

thích thú vui mừng mới đúng, dù sao hắn cũng đã đợi mấy trăm triệu năm rồi.

Tuy nhiên, hắn của lúc này lại tràn đầy ngỡ ngàng.

“Khương… đại sư, đây, đây thật sự đã thành rồi sao?”

Hắn đã không còn dám gọi thẳng tên của Thành ca nữa rồi, cũng càng không

dám đòi đánh đòi giết giống lúc trước nữa.

Người đứng ở trước mặt này là một đế khí sư đó!

À không, chỉ một ngày đã luyện ra được đế khí siêu phàm, người như thế mà

vẫn dùng đế khí sư để hình dung à?

Loại người này, ai dám đắc tội chứ?

“Ta khinh! Đại sư cái gì!”

Thanh Khuyết cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái nghi ngờ cuộc đời.

“Cái loại giả danh lừa bịp này không thể nào thật sự luyện ra đế khí siêu phàm

được!”

Là một đế khí sư, sao hắn lạic ó thể tin vào cái loại chuyện hoang đường đang

xảy ra trước mắt này đây.

Nó đã trực tiếp hủy hoại những gì được học cả đời của hắn và cả thường thức về

lĩnh vực mà hắn đắc ý nhất nữa, hắn không thể chấp nhận để chuyện như thế

này xảy ra.

“Thanh kiếm đó chắc chắn có vấn đề!”

Hắn cướp lấy thanh kiếm ở trong tay của Quan Minh.

Hắn thúc giục tiên lực và đạo tâm, ngay sau đó thanh kiếm này đã bộc lộ hết

toàn bộ uy năng.

Ba đạo căn nguyên đính kèm trong đế kiếm giương nanh múa vuốt, giống như

ba con rồng đang lựa người để cắn nuốt vậy.

Thanh Viêm thánh giới của khí đạo kèm theo trong phút chốc cũng hiện ra ở

trước mặt mọi người.

Đó là lực đạo không hề làm giả, vô cùng chân thật!

Ban nãy còn có một vài người cũng nghi ngờ thanh kiếm có vấn đề, nhưng bây

giờ Thanh Khuyết làm như thế ngược lại đã giúp kiểm chứng được nó không có

vấn đề gì.

“Đế kiếm siêu phàm, đúng là nó rồi!”

“Hơn nữa thật thần kỳ quá, đó lại là đạo Thanh Viêm.”

“Đó không phải là đạo của bản thân Thanh Khuyết đại sư hay sao?”

“Sao lại được Khương Thành luyện ra được chứ?”

“Ngươi đưa đây!”

Ban nãy không chú ý nên bị cướp mất kiếm, Quan Minh nổi giận vô cùng, hắn

đưa tay giật lấy thanh kiếm trở về.

Còn thuận tiện đụng bay Thanh Khuyết đại sư.

“Khương đại sư mà ngươi cũng dám chất vấn à?”

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Thanh Khuyết đại sư suýt nữa bị xô cho nội thương nghe vậy liền nổi giận.

“Ngươi lại dám nói chuyện với ta như thế…”

“Nói chuyện với ngươi như thế thì làm sao?”

Bây giờ Quan Minh đã có được đế kiếm, hơn nữa lúc trước Thanh Khuyết cũng

nói muốn tẩy chay Thánh Tượng tông, vậy nên hắn cũng chẳng có gì phải cố kỵ

cả.

Quan Minh lập tức quay đầu ôm cái đùi lớn là Thành ca.

“Ở trước mặt Khương đại sư, ngươi là cái thá gì chứ?”

Nghĩ đến mấy trăm triệu năm trước đó, Thanh Khuyết và một đám đệ tử của

hắn giở giọng ông nội ở trước mặt mình, mối hận trong lòng hắn lại bùng cháy,

cũng xem như là nông dân bùng lên khởi nghĩa.

“Đại sư chân chính vừa ra tay, ta mới phát hiện ngươi chỉ là cái thứ mưu cầu

danh lợi mà thôi.”

“Hủy hết ba phần nguyên liệu của bổn tọa, chưa bắt ngươi bồi thường tổn thất

đã là tốt lắm rồi, ngươi còn có mặt mũi bắt ta phải tôn kính ngươi á?”

Thanh Khuyết lại tức đến tay chân run rẩy: “Ngươi, ngươi…”

Hắn nói không ra lời nữa, nhưng đám đệ tử và những luyện khí sư khác thì vẫn

còn có sức chiến đấu.

“Ngươi to gan thật, lại dám nói chuyện với sư tôn của ta như thế!”

“Thánh Tượng tông các ngươi tiêu rồi, hoàn toàn toi đời rồi!”

“Uy vọng của đế khí sư vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi, nghiền nát

Thánh Tượng tông cũng chẳng là gì hết!”

Thành ca không nhìn nổi được nữa.

Ban nãy ca đây vừa làm màu, các ngươi chạy đến cãi nhau ầm ĩ là như thế nào?

“Nè! Có phải các ngươi nên suy nghĩ đến một chuyện càng quan trọng hơn

không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK