Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành ca cũng không trông mong kiếm này có thể hủy diệt được Thiên Đạo.

Suy cho cùng thì trong mắt hắn, Vô Đạo kiếm vốn chính là chí bảo mà Thiên

Đạo tạo ra, không có lí do nào lợi hại hơn Thiên Đạo cả.

Hắn đắc ý giương kiếm, theo thói quen thu kiếm lại.

“Nhìn thấy chưa, ca dùng rất thuận tay.”

Giọng nói vừa nói ra, Vô Đạo kiếm bị hắn thu lại đã hóa thành những tinh

mang, biến mất trong không gian thiên địa.

Thánh Hoàng vẫn chưa kịp phát biểu suy nghĩ thì đã thấy ca này đấm ngực dậm

chân như ruột gan bị đứt.

“Ôi vãi! Lại biến mất rồi.”

“Thất sách thất sách quá, lại có thể quên thanh kiếm này không thể tụt tay.”

“Ô hô thương thay, lại lần nữa mất đi tình yêu của ta rồi…”

Nếu như là một khắc trước thì Thánh Hoàng cũng lười bận tâm đến hắn.

Nhưng trải qua một loạt biểu hiện như vừa rồi, Khương Thành trong lòng nàng

đã có chút cảm giác thay đổi quỷ thần.

Nàng cảm thấy đối với một đồng đội như thế này thì bản thân cũng nên có chút

tôn trọng.

“Nén bi thương.”

Dường như cảm giác sự an ủi đó có phần khô khan và không chân thành, nàng

đặc biệt phổ cập một chút.

“Vô Đạo kiếm không giống với những binh khí khác.”

“Mấy binh khí đó thoát thai khỏi những Thánh giới của những Thánh chủ đã

chết đi, nhưng Vô Đạo kiếm thì không.”

“Nó vẫn còn sống, ý chí bản thân vẫn tồn tại.”

“Thiên Đạo và ngươi chỉ có thể tạm thời chiếm hữu, một khi có một chút sơ hở

thì ý thức tự thân nó sẽ khôi phục lại sự thức tỉnh, không còn thuộc về các ngươi

nữa.”

“Lời này có lí.”

Thành ca gật đầu tán đồng, giả vờ như bản thân cũng nghĩ như vậy.

“Tiếp theo sẽ là thủ vệ của Thiên Đạo, tuyệt đối không được lơ là.”

Thánh Hoàng sợ hắn lại không xem trọng.

Đồng đội này rất kì lạ, nhưng khoảng cách giữa có thể dựa dẫm và không thể

dựa dẫm chỉ là một bước nhảy, khiến nàng cũng thấy mệt mỏi.

Nàng nhìn Kỵ Khuyết kiếm của Thành ca một cái.

“Ngươi có tuyệt chiêu gì thì cứ dùng sớm, đừng giữ lại.”

Giống như kiếm đạo hoàn mỹ, phần linh gì đó cứ tuôn hết ra.

Thấp thoáng phía trước hai người xuất hiện hơn ngàn bóng dáng.

Thánh Hoàng sớm đã rút kiếm ra chuẩn bị.

Còn sau khi đám người đột ngột chuyển đổi không gian cũng súyt chút loà mắt.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bóng dáng Thánh Hoàng thì lại càng thấy đột ngột.

Nữ nhân đó lại giết trở lại rồi?

Hơn nữa còn mang theo trợ thủ?

“Ôi vãi, Khương chưởng môn!’

“Ôi trời ơi, lại là Khương chưởng môn!”

“Đây chẳng phải là Long Vương miếu trong đại thủy sao, ha ha ha ha…”

“Quá tốt rồi, Khương chưởng môn ngươi xem như đã xuất hiện rồi.”

Đám người vốn còn đang phòng bị lại lập tức rơi vào sự mừng rỡ điên cuồng,

bay luôn về phía hắn.

Hành động này doạ cho Thành ca một phen, thủ vệ của Thiên Đạo phòng thủ

kiểu đó sao?

Suy cho cùng thì người hắn nhìn thấy đều mang dáng vẻ của người ở kỷ nguyên

đầu tiên, vốn nhìn không ra.

Ngay lập tức lấy kiếm chặn trước ngực, gương mặt phòng bị nói: “Các ngươi là

ai?”

“Ta là La Viễn này!”

“Ta là Ấn Tuyết Nhi, đến cả ta mà ngươi cũng nhận không ra hả?”

“Thành ca, ta là Kỷ Linh Hàm!”

“Tiểu tử, thấy một Thanh Long uy phong như vậy, lẽ nào ngươi không nghĩ đến

bổn toạ đầu tiên sao?”

“Khương Thành, ta biết là ngươi sẽ đến mà…”

Thành ca rất nhanh đã bị chìm trong sự bao vây của đám người.

Kiếm của hắn sớm đã hạ xuống, cả gương mặt ngập tràn nụ cười.

“Cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi, đúng là khiến người ta hao tâm.”

Ý định ban đầu khi hắn đến tham gia tranh đoạt Thần vị là để giúp các đệ tử của

mình.

Ai mà ngờ bọn họ mãi đến giờ mới xuất hiện.

Hơn nữa còn trở thành “người bảo hộ Thiên Đạo” nữa, có sai lầm gì không vậy?

Bọn họ có liên quan quái gì với Thiên Đạo chứ?

Mà đám người ríu ra ríu rít vui mừng không tưởng lúc này mới tỉnh ngộ ra.

“Hoá ra mọi người đều là người quen cả?”

“Sao không nói sớm chứ?”

“Hại ta cứ nghĩ toàn bộ đều là tiên nhân bản địa, phải nói là cẩn thận từng li

từng tí ấy.”

“Ngươi còn có mặt mũi mà nói à, chẳng phải ngươi cũng không để lộ thân phận

trước sao?”

“Vậy nên cuối cùng chúng ta đã làm gì vậy, đấu trí đấu dũng với kẻ địch giả

tưởng chăng?”

“Ha ha, ta sớm đã nhìn ra, chỉ là cố ý không nói mà thôi…”

“Thôi đi ngươi ơi, ta còn nhớ lúc đó ngươi vẫn mang dáng vẻ ngờ nghệch lắm.”

“Chuyện này tất cả đều giữ hết trong lòng cho ta, sau này không ai được nhắc

lại nữa!”

“Nhất định!”

“Chắc chắn!”

Nghe thấy mấy lời bốc phốt linh ta linh tinh của bọn họ, nhìn cảnh tượng vui vẻ

gặp lại sau thời gian xa cách trước mặt, Thánh Hoàng ở một bên ngẩn ra tại chỗ.

Đây là tình huống gì vậy?

Không phải đã nói là cửa ải này khó nhất sao?

“Toàn bộ thủ vệ của Thiên Đạo lại là người của ngươi cả?”

Nàng chớp mắt, nhìn Khương Thành ở trước mắt với vẻ mặt có phần nghiêm

trọng.

Lẽ nào đây là một cái bẫy?

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Chẳng lẽ Thiên Đạo đã có thể hành tẩu trên thế gian? Còn ngươi chính là hoá

thân đó?”

Thành ca dở khóc dở cười quay đầu lại.

“Ngươi nghĩ gì vậy?”

“Ta cũng rất tò mò sao lại như vậy đây.”

“Một trăm ngàn người xuyên không chắc giờ ngươi cũng biết rồi, bọn họ đều là

bằng hữu và đệ tử của ta ở thế giới đó.”

“Ta cũng không ngờ sau khi bọn họ xuyên đến đây thì lại mang thân phận là

người bảo hộ Thiên Đạo nữa.”

Hắn quả thực có phần buồn bực.

Nếu tính cho đúng thì bản thân với Thiên Đạo đâu có hợp.

Lần trải nghiệm này dù thật sự có chọn người bảo hộ Thiên Đạo thì cũng chẳng

đến lượt người bên cạnh mình đâu nhỉ?

Hắn nói như vậy làm những người khác cũng thấy được điều kì lạ.

“Đúng thế, tại sao lại là chúng ta?”

“Bên trong nhất định có nguyên nhân.”

Bọn họ nói vậy, Khương Thành đúng là tìm được điểm khác nhau giữa bọn họ

và những tiên nhân khác.

1031 người ở hiện trường đều trói buộc với huyền văn của mình.

Cho dù là 1027 đệ tử ba đời đầu của Phi Tiên môn hay là Thương Linh, Huyền

Minh, Tam Nhãn Hổ và Mâu Vũ đều không ngoại lệ.

Nhưng vẫn có ba huyền văn không ở hiện trường.

Lần lượt là Dịch Thần, Đoạn Hà của Phi Tiên môn và Mãng Dã đã mất tích.

“Cho dù thế nào thì nhất định cũng có liên quan đến Huyền Văn.”

Nhìn thấy phản ứng như thế của bọn họ, Thánh Hoàng cũng không thể không

tin lời Khương Thành nói là thật.

Nếu như vậy thì những người này không phải là người bảo hộ do ý chí Thiên

Đạo tạo nên mà thật sự là sinh linh rồi?

“Các ngươi đều có được sự gia trì của ý chí Thiên Đạo.”

“Mà muốn chịu được ý chí của Thiên Đạo thì nhất định phải có đủ hai điều

kiện.”

Mạc Trần liền hỏi: “Dám hỏi là hai điều kiện gì?”

Nếu Thánh Hoàng đã là bằng hữu của Khương chưởng môn rồi thì bọn họ tất

nhiên cũng sẽ không còn địch ý gì.

Mà bọn họ quả thật cũng muốn biết sự ảo diệu trong đó.

“Tu đạo, nhưng lại muốn thoát khỏi Thiên Đạo, không dựa vào nó.”

Thánh Hoàng chầm chậm nói: “Toàn bộ Thiên tộc đều thoát khỏi ngoài Thiên

Đạo, nhưng bọn họ không tu đạo. Ý chí Thiên Đạo dù có vào ở thì cũng chỉ như

bọt bèo không nơi nương tựa.”

“Còn tất cả Tiên tộc tuy tu đạo, nhưng bọn họ lại là sinh linh do Thiên Đạo sáng

tạo ra, chỉ có thể lệ thuộc vào nó.”

Khương Thành hiểu ra.

“Tiên tộc chỉ là người lệ thuộc vào Thiên Đạo, địa vị không đủ, vậy nên không

có tư cách để chịu được ý chí Thiên Đạo cao cấp như vậy?”

Thánh Hoàng gật đầu.

“Người có thể thoả mãn được hai điều kiện trên chỉ có Thánh chủ.”

“Mà khoảng cách cảnh giới của ngươi chênh lệch quá xa.”

Nàng thật sự nghĩ không thông, những người này sao có thể chịu được ý chí của

Thiên Đạo chứ, lại còn không bị bạo nổ nữa.

Theo lí mà nói, cảnh giới này của bọn họ không thể làm nỗi “dung khí” này.

Nàng nói như vậy, trong lòng Khương Thành cũng hiện lên một ý niệm quỷ dị.

Lẽ nào trói buộc huyền văn của mình thì không còn phụ thuộc vào Thiên Đạo

nữa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK