Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tranh đoạt Thần vị kết thúc.”

Giọng nói của thiếu niên đứng đầu bên trái cắt ngang sự nhiệt tình của mọi

người.

“27 Thần vị của lần này toàn bộ đã được quyết định.”

“Các ngươi có thể rút rồi.”

“Cái gì?”

Nghe đến đây, mọi người đều sôi sục.

“Thần vị đã được quyết?”

“Vậy đã được ai chiếm được vậy?”

“Không phải nói những người khác đều đã chết rồi sao? Cho dù không phải là

ta thì cũng có lẽ là những đồng đạo trong số những người ở hiện trường chúng

ta chứ nhỉ?”

“Đúng thế. Ngoại trừ chúng ta ra còn có thể là ai?”

“Lẽ nào Thần vị còn có thể cho người chết sao?”

Thiếu nữ đứng đầu bên phải gật đầu.

“Các ngươi nói không sai.”

“27 Thần vị của vòng đầu tiên chỉ có người chết trong trải nghiệm mới có cơ

hội có được.”

“Ôi vãi cả chưởng?”

Đám người toàn trường bên dưới đều thật sự bùng nổ.

Rất nhiều người tức giận đấm đá, tức đến mặt đỏ cổ thô.

“Lại còn có quy tắc kì cục như thế ư?”

“Người sống không có được, người chết mới có thể có được Thần vị?”

“Vậy sao không nói sớm chứ?”

“Ta không phục, thế này còn tính là tranh đoạt Thần vị gì chứ?”

Cũng không thể trách bọn họ kích động đến thế được.

Đến là Thành ca “không liên quan đến” cũng cảm thấy lần này thật sự quá

hoang đường rồi.

Nghĩ lại những người này trước đó cố gắng biết bao, vì cái gì chứ?

Còn không phải ở ẩn đến cuối cùng, sống đến vòng quyết định hr?

Kết quả là trải nghiệm kết thúc mới nói cho bọn họ biết là nỗ lực sai rồi…

Chuyện này đổi lại ai có thể chấp nhận chứ?

Nếu sớm biết chết đi mới có Thần vị, vậy lúc chiến liên miên ở kỷ nguyên đầu

tiên, mấy người này nhất định ai ai cũng hung hăng không sợ chết xông pha về

trước rồi.

“Vòng một kết thúc, tranh đoạt Thần vị vòng thứ hai đã bắt đầu.”

“Địa điểm của vòng thứ hai là ở Nguyên Tiên giới, các ngươi đến từ đâu thì hãy

về lại đó.”

“Vòng tranh đoạt Thần vị lần này tất cả mọi người đều có thể tham gia.”

Lời nói như vậy hiển nhiên không thể nào vỗ về được cảm xúc của mọi người

rồi.

Bọn họ thậm chí còn tức giận hơn.

“Vòng thứ hai gì chứ?”

“Đây là cuộc tỉ thí gì?”

“Xảy ra chuyện gì còn không nhớ, quy tắc cũng không rõ, đúng là đang chơi

đùa bọn ta mà phải không?”

“Vậy nên cuối cùng bọn ta bận gì đây chứ?”

“Lại còn vòng sau tất cả mọi người đều có thể tham gia, vậy đối thủ cạnh tranh

chẳng phải càng nhiều hơn rồi?”

Thiếu nữ đứng đầu bên trái không thèm nhìn bọn họ, tự nói: “Các ngươi là

những người nổi bậc ở kỷ nguyên thứ ba, có thể có được tình báo quan trọng

của vòng tranh đoạt này.”

Mọi người vốn còn đang làm ầm không ngơi lập tức yên lặng lại.

Nghe ý này, phải chăng bản thân có thể chiếm cứ được tiên cơ?

Nhưng nhìn thấy Thần chủ trân liên đài khẽ búng ngón tay, một lăng tinh màu

trắng bồng bềnh trước mặt mọi người.

Lăng tinh đó to tầm bàn tay, chầm chậm di chuyển, phát ra khí tức Thiên Đạo

dồi dào.

Vừa nhìn đã biết là Thần vật.

“Có được đạo ấn này thì có thể thành Thần vị.”

Ánh mắt mọi người nhất thời trở nên nóng lên.

Có người thậm chí còn khó che đi vẻ mặt đầy tham vọng của mình, như đang

nghĩ đến hậu quả bây giờ ra tay cướp đoạt vậy.

Nhưng mà Thần chủ và bốn kim đồng ngọc nữ trước mặt lại không bận tâm.

“Nguyên Tiên giới của kỷ nguyên thứ ba có 27 đạo ấn thất lạc.”

Mọi người đều ngây ra, lập tức hiểu được tính quan trọng của tin tức này.

Chuyện này có nghĩa là việc tranh đoạt đã bắt đầu rồi, nhưng chỉ có ba mười

ngàn người ở hiện trường biết là đã bắt đầu rồi, những người khác căn bản đều

không biết.

Hơn nữa, mục tiêu của lần tranh đoạt lần này cũng rõ ràng hơn nhiều.

Không mơ mơ hồ hồ như lần đại kiếp ở vòng một.

Nói gì mà xem biểu hiện, ai biết được tiêu chuẩn của biểu hiện là gì chứ?

“Vậy nên vòng hai này, chuyện chúng ta làm chính là tìm ra đạo ấn?”

“Tìm ra rồi thì có thể trở thành Thần vị?”

Thiếu nữ phía trước bên trái khẽ gật đầu: “Thời khắc có được đạo ấn thì sẽ trực

tiếp thành Thần.”

“Không cần bước luyện hóa hay gì khác ư?”

“Không cần.”

“Thần vị không liên quan đến cảnh giới tự thân?”

“Không liên quan.”

“27 người thành Thần ở vòng một còn tham gia tranh đoạt không?”

“Bọn họ đã có đạo ấn rồi, không cần phải có đạo ấn thứ hai.”

Trong lòng mọi người đều như uống thuốc an thần.

Đặc biệt là những Chí Tôn, Đạo Tôn lại càng hưng phấn hơn.

Nguyên Tiên giới rộng lớn như vậy, ai quy định cứ phải là Đạo Thần tìm được

chứ?

Mà một vài Đạo Thần cũng lộ ra nụ cười tự tin.

Vòng tranh đoạt đầu tiên, những tinh anh của Nguyên Tiên giới đều rút sạch rồi.

Thiên hoa bản trước mắt của bên này chỉ có Đạo Tôn thôi nhỉ?

Sau khi bản thân trở về rồi thì dù có lật tung cả Nguyên Tiên giới này lên cũng

có ai đỡ được đâu?

Hoàn toàn đúng là muốn gì được nấy mà.

Quá trình tìm kiếm đạo ấn này vẫn phải dựa vào sức mình.

Nhất thời, đa số mọi người ở hiện trường đều xoa tay.

Nhưng mà có người vẫn không thoả mãn.

“Vậy tìm thế nào đây! Nơi giấu đạo ấn có quy luật gì không? Có thể nhắc nhở

thêm chút không?”

Yêu cầu đút cơm đến tận mồm như thế tất nhiên Thần chủ sẽ không thoả mãn

rồi.

“Trở về đi.”

Liên đài cửu sắc khẽ loé lên một cái, quảng trường dưới chân mọi người đột

nhiên biến mất.

Thành ca chỉ cảm thấy trước mắt là một trận xoay chuyển trời đất.

Không gian dường như loạn lên, hắn liền thúc động lực thiên, tạo nên cấu trúc

kết giới ngăn cách bản thân ở xung quanh.

Khi hắn lại lần nữa mở mắt ra thì vẫn cứ ở trong vùng không gian thần bí đó,

chỉ là xung quanh đã không còn những tiên nhân khác nữa.

Kể cả Thu Vũ Tuyền, những tiên nhân khác đều bị cưỡng hành đưa về lại

Nguyên Tiên giới của kỷ nguyên thứ ba.

Bốn kim đồng ngọc nữ vốn kiêu ngạo như những con thiên nga nhỏ đều ngây

người nhìn hắn.

“Ngươi! Sao ngươi vẫn ở đây?”

Thần chủ đã ra tay rồi mà người này vẫn là một ngoại lệ?

Chuyện này có phần lật đổ nhận thức của bọn họ rồi.

Bọn họ sinh ra ở Vô Thượng Đạo Cực, lúc trước cũng chưa từng gặp Khương

Thành.

Quá trình trải nghiệm ở kỷ nguyên đầu tiên kia bọn họ cũng không biết.

Vậy nên trong mắt bọn họ, đây chỉ là một Đạo Thánh nhìn có vẻ hơi đặc biệt

mà thôi.

“Tại sao ta không thể ở đây?”

Khương Thành thu lại lực thiên, chẳng thèm nhìn bốn kim đồng ngọc nữ một

cái nào mà nhìn thẳng vào Thần chủ ở đối diện.

“Tất cả những gì xảy ra ở kỷ nguyên đầu tiên là thật sao?”

Bốn kim đồng ngọc nữ cùng lúc trách mắng.

“Thần chủ mà ngươi cũng có thể nhìn thẳng ư, còn không…”

Còn chưa nói xong, bọn họ đã ngậm miệng lại, bởi vì Thần chủ thật sự đã lên

tiếng trả lời Khương Thành.

“Thật là giả, giả là thật.”

Giọng nói này là của nữ, tuy lạ lẫm nhưng Khương Thành vẫn có chút suy đoán.

“Ngươi vầy là muốn chơi đánh đố ta sao?”

Hắn rất bất mãn, tiếp tục chất vấn: “Những đệ tử và bằng hữu của ta đâu? Bọn

họ đi đâu cả rồi?”

Thần chủ đáp: “Tương lai ngươi tự sẽ gặp.”

“Ngươi thật đúng là Thần, tiếng người cũng không biết nói nữa?”

Miệng thì nói như thế, trên thực tế Thành ca vẫn thầm yên tâm trở lại.

Dù sao thì hắn với đám đệ tử Phi Tiên môn cũng không phải lạc nhau một lần

hai lần, gần như bình thường rồi.

Trong tay có huyết dịch của bọn họ, hơn nữa còn trói buộc huyền văn, chạy

không được đâu

Nhưng mà bốn kim đồng ngọc nữ kia lại chạy ra ngay đó.

Bởi vì cuối cùng cũng đã phản ứng lại, câu vừa rồi của người này là đang mắng

khéo Thần chủ.

“To gan, ngươi lại dám bất kính với Thần chủ như vậy…”

“Được rồi được rồi!”

Thành ca mất kiên nhẫn cắt ngang lời bọn họ.

“Khi ca đang đại triển thần uy giới làm màu, đến cả bĩm quần các ngươi còn

chưa mặc nữa, chạy ra chỗ ta phô trương gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK