“Vậy được thôi, các ngươi cũng có thể quy đổi ra.”
“Một cao giai tương đương mười trung giai, tương đương một trăm sơ giai, như
vậy được rồi chứ?”
“Giá trị của mười Đạo Thánh, cũng không bằng một Đạo Thần nữa à.”
Đoan Tịnh Vương vẻ mặt đau khổ, giống như bẩn thân đã phá sản mà kể khổ,
“Mười Đạo Thánh tính là một Toái Linh phiến trung giai, một trăm Đạo Tôn thì
tính là một Toái Linh phiến sơ giai, ngươi thấy sao?”
Khương Thành suýt chút nhảy lên.
“Ngươi có chút lương tâm được không hả?”
“Ngươi cho rằng Đạo Thánh và Đạo Tôn là rau dại bên đường hả, muốn cắt bao
nhiêu thì cắt bấy nhiêu hay sao?”
“Một Toái Linh phiến sơ giai, mua mạng của một trăm Đạo Tôn, ngươi nói ra
mà không biết ngượng à?”
“Không được, tuyệt đối không được! Miễn bàn!”
Đoan Tịnh Vương trong lòng tự nhủ, lần trước ta thấy ngươi giết bọn họ còn dễ
hơn so với cắt cỏ đấy?
“Vậy ngươi cứ chuyên tâm giết Đạo Thần thôi, còn Đạo Thánh và Đạo Tôn bọn
ta tự giải quyết có được không hả?”
Khương Thành suýt chút bị hắn chọc cười.
“Mẹ nó, ngươi đang muốn làm khó ta à?”
Cũng đâu có mấy Đạo Thần sẽ tự mình xuất chiến đâu chứ, ngay lúc hắn giết
chết Đạo Thần thì vốn cũng đã phải đối mặt với Đạo Thánh và Đạo Tôn ở xung
quanh rồi.
Muốn không giết cũng không được đấy.
Huống chi trên người của Đạo Thánh và Đạo Tôn cũng có trang bị chiến lợi
phẩm đó
Đoan Tịnh Vương thấy hắn uất ức, âm thầm cười trộm: “Ngươi hiểu lầm rồi,
bọn ta cũng chỉ là không muốn ngươi quá cực khổ, muốn gánh vác một phần kẻ
địch giúp ngươi mà thôi.”
Sau khi hai người trải qua một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng mỗi bên lùi một
bước.
Năm Đạo Thánh bằng một Toái Linh phiến trung giai, ba mươi Đạo Tôn thì
bằng một Toái Linh phiến sơ giai.
Cũng không biết nếu cái bảng giá này truyền đến bên Tiên tộc, bên phía tiên
nhân bọn họ sẽ có suy nghĩ gì nữa đây.
Đoan Tịnh Vương còn muốn chặt chém thêm, nhưng sau đó Khương Thành
cũng không chịu nhân nhượng cho nữa.
Vậy nên hắn chỉ đành thấy vừa đủ là dừng thôi.
“Còn có một chuyện vui lớn khác nữa.”
“Ồ? Còn có chuyện tốt đấy à? “ Khương Thành hứng thú hỏi.
“Lẽ nào bệ hạ của các ngươi tính thưởng cho ta thêm mấy chục Toái Linh phiến
cao giai à?”
Cả Đoan Tịnh Vương và Chân Anh Vương đều co rút khóe miệng.
Trong lòng thầm nhủ, cái tên nhà ngươi vừa mở miệng là đã mấy chục cái rồi,
có thể nào suy nghĩ cho cái túi của bọn ta được không hả?
“Không phải, là phần thưởng còn tốt hơn cả Toái Linh phiến nữa!”
“Tốt hơn?”
Khương Thành càng có hứng thú hơn, đến nỗi mà khóe miệng cũng không tự
giác được nhếch lên.
“Là phần thưởng gì? Hoàng thượng của các ngươi hào phóng như vậy sao?”
“Bệ hạ của ta quyết định sắc phong ngươi làm Thiên Cơ tướng quân, làm Đại
tổng quản cho chiến tuyến này, quản lí chiến bốn khu thứ mười, mười một,
mười hai và mười ba này!”
Đoan Tịnh Vương giống như hiến vật quý vậy, chắp cả hai tay mặt đầy vui
mừng.
“Chúc mừng chúc mừng nhé!”
“Đây là một vị trí quyền cao chức trọng, ghê gớm lắm đấy!”
Chân Anh Vương ở một bên đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cũng bắt đầu
chúc theo.
“Thế mà lại được sắc phong làm Thiên Cơ tướng quân, đây là một bước lên trời
luôn đấy!”
“Quản lí cả bốn chiến khu, quyền hành cỡ này so với bọn ta còn cao hơn đấy
chứ.”
Bên phía Vương triều Nguyệt Hoàn, tiền tuyến tổng cộng cũng chỉ có hai mươi
hai chiến khu.
Ngoài Thiên Cơ tướng quân là Khương Thành thì còn có sáu Đại tổng quản tiền
tuyến khác nữa.
Cả sáu người này đều là Thiên giai thập nhất trọng, thực lực so với hai vị thân
vương còn mạnh hơn, có thể sánh với sự tồn tại của Đạo Thần cao giai ở đối
diện đấy chứ.
Nhưng bọn họ mỗi một người chỉ quản có ba chiến khu, ít hơn Khương Thành
một cái.
Từ đó có thể thấy, lời của Chân Anh Vương nói đều là sự thật, quả thật là quyền
cao chức trọng mà.
“Thiên Cơ tướng quân?”
Khương Thành há miệng, trong phút chốc bị cái sắc phong đột nhiên ập tới này
làm cho ngơ ngác.
Đột nhiên phong quan cho mình, đang làm cái gì thế chứ?
“Đúng vậy đúng vậy, Đại tổng quản tiền tuyến không phải là ai cũng có thể
được làm đâu, cái này cũng giống như diều gặp gió vậy.”
“Nói là một bước lên trời cũng không quá đáng đâu!”
Đoan Tịnh Vương và Chân Anh Vương mặc dù hâm mộ, nhưng cũng không hề
đỏ mắt ghen tỵ.
Bởi vì bọn họ đều biết dụng ý của Nguyệt Ảnh Hoàng khi sắp xếp như vậy là gì.
Khương Thành không thuộc về Vương triều Nguyệt Hoàn, ai biết sau này hắn
có gia nhập vào hai đại vương triều khác hay không, hoặc là có đổi ý quay về
bên phía Tiên tộc hay không?
Muốn giữ được hắn, vậy cách tốt nhất đó là phong quan cho hắn.
Ngươi cũng đã là tướng quân ở chỗ của bọn ta rồi, còn nhẫn tâm bỏ đi nơi khác
nữa sao?
“Kính xin Thiên Cơ tướng quân tiếp ấn!”
Đoan Tịnh Vương đã cầm sẵn một cái ấn lớn, cung kính mà đưa về phía của
Khương Thành.
Thành ca cũng đâu có ngốc, hơi suy nghĩ một chút là đã có thể nhìn thấy ý đồ
của bọn họ rồi.
Biến mình trở thành người của bọn họ, thế chẳng phải sau này chinh chiến sẽ là
thiên chức của mình hay sao, còn không biết ngượng mà đi đòi thù lao nữa hả?
Đây là đang muốn biến mình từ lính đánh thuê thành người làm không công đó
à.
“Ầy, ta muốn hỏi một chút, Thiên Cơ tướng quân này có bổng lộc không?”
Hai vị thân vương ngẩn ra, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
“Bổng lộc là cái gì?”
“Thì là đúng hạn sẽ phát tiền lương đó!”
“Tiền lương?”
“Chính là lợi ích! Thù lao!”
Khương Thành xo ve ngón tay: “Các ngươi làm thân vương gì đó đó, chẳng lẽ
không có thù lao gì sao?”
Hai vị thân vương hai mặt nhìn nhau: “Không có, thân vương quyền cao chức
trọng, đã là thân phận mà thường nhân khó có thể sánh được rồi, vinh quang vô
hạn, tại sao còn muốn thù lao cơ chứ?”
À cái này?
Thành ca thua luôn rồi.
Làm quan ở Thiên tộc các ngươi, thì ra là đều chỉ dùng tình cảm để phát điện
thôi à?
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, vàng bạc châu báu ở trần giới đối với
Tiên nhân cũng không có ý nghĩa gì.
Mà Thiên tộc cũng không dùng đan dược và trang bị, cung phụng của các môn
phái bên phía Tiên tộc, bọn họ cũng không cần dùng đến.
Vậy nên bọn họ hoàn toàn không có cái khái niệm này.
“Dẫu sao nếu không có chỗ tốt thì ta không làm, đừng có mong ta làm không
công!”
Ca này liên tục khoát tay, từ chối tiếp nhận đại ấn.
Mặc dù cái danh hiệu Thiên Cơ tướng quân này nghe cũng rất có khí thế, nhưng
so sánh với Toái Linh phiến vẫn là kém một chút.
Đoan Tịnh Vương thề rằng nếu như không phải do chiến tích lần trước của tên
tiểu tử này quá kinh thế hãi tục, bản thân hắn chắc chắn sẽ cho tên này một bạt
tai.
Đã phong cho ngươi một vị trí cao như vậy rồi, ngươi không biết đội ơn thì thôi,
lại còn chọn tới chọn lui nữa hả?
“Bọn ta đâu có để ngươi làm không công đâu chứ!”
“Ngươi chém chết Đạo Thần thì vẫn sẽ có Toái Linh phiến cao giai mà.”
“Thật vậy sao?”
Khương Thành sờ sờ cằm, cảm thấy nếu thật là vậy thì cũng không phải là
không thể suy nghĩ.
Nhất là khi nhớ lại chức năng thống trị của hệ thống.
Cả bốn chiến khu cộng dồn lại cũng được có sáu bảy trăm ngàn đại quân Thiên
tộc mà hả?
Tất cả đều biến thành bộ hạ của mình, vậy chẳng phải sẽ có thêm một lượng giá
trị thống trị lớn hay sao?
Nghĩ tới đây, hắn lúc này mới bất đắt dĩ nhận lấy đại ấn.
“Vậy được thôi, ta sẽ làm cái chức Thiên Cơ tướng quân này vậy.”
Hai vị thân vương mừng rỡ.
“Thật tốt quá!”
“Ha ha, sau này chúng ta chính là đồng liêu rồi!”
“Khương tổng quản, hân hạnh hân hạnh, sau này chúng ta hãy chiếu cố nhau
nhiều hơn nhé!”
Thành ca cảm thấy cái Khương tổng quản này nghe sao mà có gì đó không đúng
cho lắm.
Thế nên nói ra một đề nghị nho nhỏ: “Sau này vẫn cứ gọi ta là tướng quân thì
hơn.”
“Đúng rồi, bộ hạ của ta đâu rồi? Lập tức triệu tập bọn họ tới đây đi.”
Mặc dù hắn đã nhậm chức rồi, nhưng vẫn chưa gặp mặt bộ hạ của mình.
Mấy trăm ngàn đại quân kia vẫn hoàn toàn không biết bản thân đã có thêm một
cấp trên đỉnh cao.
Cũng vì vậy, hệ thống mới không hề cho hắn thêm giá trị thống trị.
Khương Thành cảm thấy bản thân vẫn nên tự mình đi gặp mặt một chút, củng
cố hình tượng với bọn họ.
“Cái này…”
Hai vị thân vương lộ vẻ mặt khó xử.
“Triệu tập chiến khu thứ mười hai ở gần đây thì cũng không khó gì.”
“Nhưng đại quân của ba chiến khu khác, đều có công việc phòng ngự của riêng
mình, không thể rời khỏi của chiến khu bọn họ được đâu.”