Cùng lúc đó, có người cố ý báo tin đến tổng bộ thần điện.
Biết Đại hiền giả trở về, một vài tộc nhân mới sau khi xuất thế không hiểu ra
sao, người này là ai vậy?
Những thế hệ trước của Huyền tộc đều kích động đến rơi nước mắt, rối rít bôn
ba bẩm báo.
Mà trong phân điện, một lễ chúc mừng long trọng được cử hành.
Mục đích của lễ chúc mừng chỉ có một, đó là hoan nghênh Khánh hiền giả đã
về.
Là tên lâu la đứng phía sau Thành ca phất cờ hò reo khi xưa, Bạch Đồng Thạch
biết hắn rất thích phô trương.
Vì muốn theo ý thích của hắn, nên buổi lễ chúc mừng muốn long trọng bao
nhiêu thì long trọng bấy nhiêu.
Còn về những người mới như Thu Vũ Tuyền và Hạ Tuân đến gia nhập thì chỉ có
mấy vị Chấp sự ra mặt.
Những người này có thiên phú cực cao, sau khi ghi tên vào danh sách thì vẫn
phải đợi bên phía tổng bộ đến đây đón người.
Nhìn bên ngoài giăng đèn kết hoa náo nhiệt, họ ngoài rung động ra thì còn đầy
nghi vấn.
“Rốt cuộc Khương Thành này có địa vị thế nào?”
“Sao bên phía Khí tộc lại có Đại hiền giả chứ?”
“Hơn nữa thân phận của Đại hiền giả là gì, phân điện chủ lại đối xử kính trọng
với hắn như vậy?”
Một ít thần sử của phân điện ra đời sau thế cũng muốn biết đáp án của vấn đề
đó.
“Phân điện chủ, ngươi thế này có quá khoa trương không?”
“Huyền tộc chúng ta thiết lập vị trí Đại hiền giả từ lúc nào vậy, sao ta mới nghe
thấy lần đầu?”
“Các ngươi chưa từng nghe nhắc đến là việc bình thường.”
Đối với sự nghi ngờ của bọn hắn, Kim Đồ - một trong ba phân điện chủ nhìn
Thành ca được mọi người vây quanh cách đó không xa, đôi mắt lâm vào hồi ức.
“Huyền tộc của chúng ta chỉ có một vị Đại hiền giả, có một không hai.”
“Đó là Huyền giới từ trước khi ba ngàn chân giới trở về…”
Khi hắn đang phổ cập kiến thức về những gì Thành ca đã trải qua cho tộc nhân
bên cạnh, Đông Phàm Thánh Chủ bên ngoài tháp cổ đang rơi vào tình trạng cực
kỳ xoắn xuýt.
Khương Thành đã vào đó một ngày rồi.
Suốt cả ngày không có tin tức gì khiến hắn không thể không suy nghĩ lung tung,
dấy lên một chút dự cảm không hay lắm.
Chẳng lẽ hắn đã chết trong tay người của Khí tộc rồi sao?
Vậy mình cứ chờ ở đây còn ý nghĩa gì?
Chờ người của Khí tộc ra ngoài một lưới tóm gọn mình luôn ư?
Nhưng nếu mình rời đi ngay bây giờ, lỡ đâu Khương Thành không có chuyện
gì, hắn ra ngoài rồi sao?
Vốn dĩ hắn vẫn chưa quen với cuộc sống ở Huyền giới, một Thánh Chủ đỉnh
phong như hắn không hề cảm thấy an toàn, rất cần bắp đùi lớn như Thành ca.
“Đợi thêm hai ngày nữa vậy!”
“Nhiều nhất là hai ngày!”
“Nếu vẫn không có tin tức, vậy mình chỉ có thể từ bỏ.”
Nhưng vào lúc này, gương đồng bên trong miếu cổ bỗng hiện ra.
Ngay sau đó, hơn mười thân hình bay ra từ trong kính.
“Ơ, chẳng phải nói có tận hai người ư?”
“Tại sao chỉ có một người?”
Cảm nhận khí tức huyền lực của người dẫn đầu không hề thua mình, lòng Đông
Phàm bất chợt cảm thấy nặng nề.
Hắn không chỉ không thấy Khương Thành quay lại, mà còn xuất hiện nhiều
người của Khí tộc.
Đang đùa cái quái gì vậy?
Hắn vội vàng lùi về sau, nhưng đã muộn.
Nam tử trung niên cầm đầu mặc trường bào điện chủ xen lẫn hai màu xanh đen
vọt đến trước mặt hắn.
“Các hạ chớ có đi!”
“Ngươi là Đông Phàm Thánh Chủ hay là Sở Đình Thiên Thần?”
“Đúng rồi, người còn lại đâu?”
Đông Phàm âm thầm than khổ trong lòng.
Không phải chứ, tên mình đã bị lộ rồi sao?
“Khụ, ta không phải, các ngươi nhận nhầm rồi, ta chỉ đi ngang qua nơi này…”
“Chính là hắn!”
Một nam tử trẻ tuổi có cảnh giới thấp nhất trong đám người chỉ vào hắn, đó là
một trong bốn vị thần sử tiếp dẫn khi nảy.
“Lúc trước ta đã thấy hắn.”
Điện chủ dẫn đầu hơi sững sờ, bất chợt phản ứng lại.
“Các hạ đừng hiểu lầm, bọn ta không có đối địch với ngươi, vốn dĩ bọn ta chỉ
định mời ngươi vào làm khách.”
Làm khách?
Đông Phàm không tin.
Không quen không biết thì làm khách gì chứ?
Hơn nữa nếu thật sự muốn mời khách, tại sao lại phái ra nhiều cao thủ như vậy?
Chắc chắn bọn hắn định lừa mình vào trong đó rồi giết chết!
“Ta cũng không có thù hận gì với các ngươi, hơn nữa ta còn rất bận, hay là giờ
tạm biệt thôi…”
Phân điện chủ nọ khẽ mỉm cười: “Bọn ta phụng mệnh của Đại hiền giả Khương
Thành ra đây.”
“Hắn nói ngươi là bạn của hắn, bọn ta thật sự muốn mời ngươi làm khách.”
Khương Thành?
Đại hiền giả?
Đông Phàm có hơi bất lực chế nhạo.
Các ngươi có thể dệt chuyện càng kỳ lạ hơn được không, rõ ràng tên kia là
“Thiên ma ngoại vực” giống ta mà?
Huống chi hắn mới đi vào có một ngày mà đã bước lên vị trí Đại hiền giả, sao
có thể chứ?
Hắn khoát tay liên tục: “Không được không được, ta xin nhận tấm lòng của các
ngươi, còn khách thì khỏi đi…”
Phân điện chủ và các chấp sự liếc nhìn lẫn nhau, tất cả đều có chút dở khóc dở
cười.
Mời người ta làm khách mà cũng khó khăn như vậy à?
Lòng phòng bị của người này thật sự quá nặng.
“Các hạ, nói trắng ra vậy.”
“Nếu bọn ta muốn hại ngươi thì lúc này cứ ra tay trực tiếp là được, cần gì lừa
ngươi phiền phức như vậy đúng không?”
“Nếu ngươi thật sự không tin, vậy sao không nhân tiện đi vào để nhìn rõ mọi
chuyện thế nào?”
“Không phải ta không tin…”
Ngoài miệng Đông Phàm nói như vậy, nhưng thực tế hắn vẫn có hơi nghi ngờ.
Hắn cẩn thận nghĩ lại, lúc trước hình như Khương Thành đã nói có thể trở thành
“khách quý” gì đó, không phải là thật chứ?
Cuối cùng, do bị áp bách trước thực lực của đối phương, hắn vẫn theo họ tiến
vào Tiểu Huyền giới.
Vừa vào đến bên trong, hắn đã bị âm thanh ồn ào và sôi động của đám người
trong phân điện dọa sợ.
Đây là truyền tống thẳng đến trong vòng vây của Khí tộc sao?
Nếu như đánh nhau, thêm một trăm người như mình cũng không đủ.
Phân điện chủ nọ quát lên với đám người trong điện môn.
“Vị này là Đông Phàm Thánh Chủ, bạn của Khương hiền giả, đến từ bên phía
Nguyên Tiên giới.”
“Các ngươi mau nhường đường cho ta, đừng cản đường đi nữa!”
Mọi người vội vàng tráng ra để lộ một con đường.
“Cái gì, đó lại là bạn của Khương hiền giả ư?”
“Vậy hắn chính là khách quý rồi!”
“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh khách quý!”
Trong nháy mắt, mọi người đã nhìn Đông Phàm Thánh Chủ bằng ánh mắt cực
kỳ thân mật, từng người đều nhiệt tình mời hắn.
Ai không biết còn cho rằng hắn là bạn thâm niên của bọn họ.
Đông Phàm cảm thấy có hơi choáng váng, thậm chí hắn còn nghi ngờ đây có
phải là một giấc mộng hay không.
Các ngươi đã biết ta đến từ Nguyên Tiên giới mà lại còn coi ta như khách quý
ư?
Dưới sự chỉ dẫn của phân điện chủ, hắn nhanh chóng tiến vào trong yến tiệc và
nhìn thấy Khương Thành đã lâu không gặp.
Lúc này ca đang ngồi ở chủ vị, đang trò chuyện vui vẻ với tộc nhân Huyền tộc
xung quanh.
Trông khí thế ấy dường như hắn mới chính là chủ nhân của nơi này.
“Khương chưởng môn, này, người này…”
“Ơ, ngươi đến rồi à?”
Thành ca mỉm cười vẫy tay với hắn, một vị phân điện chủ khác ở bên cạnh lập
tức sắp xếp một vị trí cho Đông Phàm.
“Sở Đình đạo hữu đâu rồi, tại sao hắn không tới đây?”
Đông Phàm ngơ ngác ngồi xuống: “Hắn nói phải đi trước…”
“Ồ.”
Thành ca gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn không nói thêm gì nữa.
“Đã đến đây thì chính là về nhà, ngươi đừng quá khách sáo.”
Về nhà?
Sự nghi ngờ trong lòng Đông Phàm đã lên đến đỉnh điểm.
Bây giờ, hắn đã hoàn toàn tin vào lời nói lúc trước của Khương Thành, thì ra
hắn rất được yêu thích ở Khí tộc, hơn nữa hắn thật sự có thể biến mình trở thành
khách quý.
“Ta nghe bọn hắn gọi ngươi là Khương hiền giả, chẳng lẽ ngươi và Khí tộc đã
có quan hệ sâu xa từ lâu?”
Khương Thành gật đầu: “Cứ coi như thế.”
Mà lúc này, mấy luồng hơi thở mạnh mẽ hơn đã truyền vào từ bên ngoài điện.