của mình, sau đó lợi dụng mình.
Nhưng nhìn thần thái mặt mày hớn hở của Khương Thành thì lại không giống
như đang giả vờ.
Nàng có vẻ hơi khó chịu.
Ít nhất thì hiện tại bản thân cũng không che giấu khí tức Cổ Thánh?
Tại sao hắn vẫn xem mình là một con gà yếu?
“Ha ha, Khương đại ca, kẻ thù ngoài kia rất đông đó.”
Cũng chỉ có nữ nhân bụng dạ đen tối như nàng mới có thể giữ được nụ cười
ngọt ngào này.
Nhìn đôi mắt vì cười mà cong lên như ánh trăng của nàng, Thành ca thở phào
nhẹ nhõng.
“Ngươi nói là mấy ngàn dân bản địa của Lạc Tiên đảo ở bên ngoài à?”
Lăng gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đều muốn giết ta.”
Nhắc đến điều này, Khương Thành khá tò mò.
“Tại sao bọn họ lại có ý địch với ngươi lớn như vậy?”
“Những đệ tử Phi Tiên môn của ta đến đây đều được chào đón mà.”
Vẻ mặt của Lăng vô tội lắc đầu: “Ta cũng không biết, có thể là bọn họ đố kỵ
nhan sắc của ta.”
Câu trả lời vô căn cứ này đương nhiên không có tác dụng trước mặt người khác,
tuy nhiên bộ não của Thành ca lại khác người bình thường.
Thậm chí hắn còn nghiêm túc dò xét Lăng mấy lần.
Sau đó sờ cằm, nghiêm túc gật đầu.
“Có lý.”
“Bọn họ đến từ thời đại khác nhau, mỗi người đều là thiên kiêu của thời đại đó,
ngươi có tự tin đỡ nổi không?”
“Hãy yên tâm.”
Sắc mặt Thành ca nghiêm túc, hồn nhiên nói: “Có ta ở đây, ngươi không phải
trốn dưới này nữa, không ai có thể động đến ngươi được nữa.”
Nói xong, Thành ca nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của muội tử, ôm nàng vào
trong phạm vi bao phủ của cánh tay kiên cố của mình.
Lăng hơi sững sờ, nhưng cũng không chống cự.
Chỉ có thể nhìn tên nhãi này tự biên tự diễn giả vờ làm đại ca.
Mà giây phút tiếp theo, chuyện khiến nàng bất ngờ đã xảy ra.
Lỗ hổng ở chỗ nàng đứng không có lực pháp tắc, sau khi tách ra, đồng nghĩa
với việc tiến vào khu vực nguy hiểm.
Bình thường nàng luôn phải cẩn thận, cảm nhận đôi chút với tính toán mới có
thể di chuyển được mấy bước.
Không cẩn thận một chút thì sẽ bị pháp tắc thiên địa gây thương tích.
Nhưng hiện tại Khương Thành dẫn theo nàng, hoàn toàn không có ý dè dặt, cả
đường ngang nhiên tung hoành.
Mới ngắn ngủi mấy chục giây, đã lao từ dưới hố ra bên ngoài.
Điều này khiến Lăng cảm thấy vô cùng khó tin.
Nhưng nghĩ đến người này là Khương Thành, hình như cũng không phải là khó
hiểu.
Cả hai lao ra khỏi Lạc Tiên trì, mấy cao thủ của các tộc ở bên ngoài lập tức xôn
xao.
“Vậy mà hắn còn sống?”
“Hơn nữa còn thật sự dẫn Ma Nữ đó ra ngoài!”
“Sao lại làm được vậy, sao hắn không bị pháp tắc giết chết?”
Sau phút chấn động ngắn ngủi, rất nhiều người rút ra binh khí nhằm về phía
Lăng.
“Ma Nữ đó ra ngoài rồi, mau giết nàng!”
“Mẹ kiếp, nếu thời gian này không phải ngươi thì pháp tắc cũng không rung
chuyển như vậy.”
“Giết con sâu làm rầu nồi canh này đi!”
Quay lại bên ngoài, Thành ca lập tức buông Lăng ra.
Sau đó, hắn cũng rút Nhân Quả kiếm của mình.
“Tất cả dừng lại!”
“Lăng là người ta bảo vệ, ai dám ra tay với nàng thì đó chính là kẻ thù của ta.”
Trước đây, đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh, Lam Đề, Minh Đồng đều
chưa từng thấy qua Chiến Đế, cũng không biết Lăng là ai.
Lúc chứng kiến Khương chưởng môn muốn bảo vệ một mạng cho người này,
vội vàng đứng bên cạnh hắn.
“Các vị, xin nể mặt cho chưởng môn phái ta.”
Mạc Trần nhìn Lăng một cái, chậm rãi nói: “Nếu nữ tử này đã được Khương
chưởng môn chấp nhận, vậy nói rõ nàng có điểm đáng khen, có lẽ giữa các
ngươi đã tồn tại hiểu lầm gì đó.”
“Hiểu lầm?”
Đám người Khúc Vọng, Bạch Kiểu vừa nãy còn nói cười, bây giờ đều trầm mặt
xuống.
“Chỉ sợ là không nể mặt được thôi!”
“Bọn ta cũng không muốn làm kẻ thù với Phi Tiên môn, nhưng nếu các ngươi
cứ muốn làm bạn với Ma Nữ này, vậy thì không trách bọn ta được.”
“Đó không phải là hiểu lầm gì cả, các ngươi…”
Bọn họ vẫn chưa dứt lời, nơi dưới chân bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt.
Chỉ thấy xung quanh Lạc Tiên đảo đều bị đám mây âm u không ngừng bao trùm
lại.
Đám mây âm u đó chính là gió bão mà pháp tắc thiên địa mang lại.
Phong bạo mãnh liệt như mây đen áp thành, toàn bộ đều ngưng tụ thành thực
chất.
Bờ vực hòn đảo hình tròn truyền đến âm thanh đùng đùng nặng nề, Lăng rời
khỏi Lạc Tiên trì cũng trở nên rung chuyển.
Pháp tắc hỗn loạn mang đến thiên tai kịch liệt.
Khắp cả hòn đảo cứ như bỗng nhiên chìm vào ngày tận thế.
Ngoại trừ những cung điện ở trung tâm cách Lạc Tiên trì rất gần còn miễn
cưỡng duy trì được hình thái, còn những nơi khác sớm đã vỡ vụn, sông lớn đứt
đoạn.
Cự thạch thêu đốt tạo thiên hỏa, tàn sát bừa bãi trên không trung.
Dưới đất, từng luồng lôi quang lan tràn về phía bầu trời.
Loại đả kích này đối với những cao thủ các tộc bắt đầu từ Thánh Tôn vốn không
là gì cả.