có được từ Văn Nhân Tư Hải.
Mà cảnh giới của hắn… vẫn là Đế cảnh bát trọng sơ kỳ.
“Cái này có độc à?”
Số đan dược Văn Nhân Tư Hải đóng góp, dưới tình trạng bình thường, mang ra
cho mấy Thiên Tôn đều dư dả.
Điều kiện trước tiên là Thần hồn, quy tắc, đạo tâm gì đó đều phải cùng Cảnh
giới.
Ngoài ra Thiên phú đủ, đan dược luyện hóa đều có thể theo cùng.
Mấy điều kiện này, Khương Thành đều có sẵn.
Thần hồn và quy tắc hắn đều có thể so với Chí Tôn rồi, không có bình cảnh.
Kết quả đến cả một cảnh giới nhỏ hắn cũng không thể thăng cấp lên được.
“Thăng Cấp khó nhằn hơn ca tưởng nhỉ?”
Lúc đầu ở Không gian Thiên Đạo thăng cấp mấy lần, hắn còn cảm thấy dễ như
trở bàn tay.
Bây giờ mới phát hiện, lúc đó có thể được thừa ra hai nghìn Huyền Văn để
thăng cấp mấy cảnh giới nhỏ thật sự là chuyện vô cùng may mắn.
Nhìn cây giống sau khi hạt giống Huyền Lực phát triển của mình, cuối cùng hắn
biết nguyên nhân rồi.
Bây giờ cây giống này chịu lực ba nghìn Huyền Văn chia nhánh, áp lực vô cùng
lớn.
Dưới tình huống này, cây giống muốn trở nên mạnh hơn, Tiên lực cần có phải
cực kỳ dồi dào.
“Xem ra sau khi có ba nghìn Huyền Văn, càng khó thăng cấp hơn trước đây.”
Hắn cũng không hề nản lòng.
Chắc chắn ba nghìn Huyền Văn tốt hơn ba Huyền Văn vô số lần rồi.
Chí ít nền móng cũng cực kỳ vững vàng, mức khí thế của Tiên lực hiếm thấy
trên đời, cơ bản thăng cấp đến một cấp độ nào cũng không có đối thủ.
Đối với hắn bây giờ mà nói, dường như không có ý nghĩa lắm.
Suy cho cùng hắn đều có thể vượt cấp Đế cảnh cửu trọng trong giây lát.
Nhưng đợi đến tương lai lúc hắn cũng biến thành Chí Tôn Đạo Tôn, ý nghĩa sẽ
lớn đến mức đủ để thay đổi bố cục Nguyên Tiên giới.
“Dùng hết Đế Đan rồi, đã không còn gì có thể thăng cấp rồi.”
“Còn thừa khoảng hơn một tỷ điểm Tiên Nguyên, giữ lại khi cần gấp.”
“Nghĩ vài cách để kiếm chút chiến lợi phẩm thôi!”
Hắn nghĩ một hồi, sau đó yên tâm chìm vào giấc mộng, không có chút dấu vết
nỗ lực nào.
Mà bên ngoài lúc này, mấy Trung Đình và Hạ Đình Tiên Nhân vừa vào đến Gia
Vương đạo trường, hoàn toàn khác với phong cách của hắn.
Lần này mười mấy người được chọn vào, trước đó sinh sống ở nơi lụi bại là khu
vực bị vứt bỏ.
Đột nhiên đến nơi này, không thể tưởng kích động hưng phấn thế nào.
Mỗi người bọn họ hoặc là đi nghe Chí Tôn giảng đạo, hoặc là học kiếm thuật
với Chí Tôn, hoặc là tìm Luyện Đan Luyện Khí đại sư để xin chỉ bảo, hoặc là đi
đọc sách cổ,…
Dù sao ai nấy cũng bận rộn tu luyện tăng cấp, muốn thời gian càng nhiều để
tiêu.
Mà mấy Trung Đình Hạ Đình Tiên Nhân gia nhập đạo trường nhiều năm trước
đây lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Lạ thật, sao lần này Văn Nhân công tử không đến Hạ Đình chúng ta?”
“Đúng rồi, không phải khóa trước sau khi người mới vào hắn đều lên sàn diễn
giáo huấn sao?”
“Chẳng lẽ hắn gai mắt tốp người mới năm nay?”
Với tư cách là hậu duệ chính thống của Văn Nhân Thế Gia, Văn Nhân Tư Hải
vào Gia Vương đạo trường, ngoài việc đi theo thủ tục lý lịch hỗn loạn, còn có
mục đích khác.
Thiên tài trình độ cao nhất có thể vào Vương Cấp đạo trường, thành tựu tương
lai sẽ không quá kém, thậm chí vài người sẽ thành Chí Tôn tương lai.
Thu gom vài người về dưới trướng trước để mình dùng, cũng xem như là tăng
cường thực lực của Văn Nhân Thế Gia.
Nên mỗi khi khóa người mới đến, hắn đều hiện thân thuyết giảng.
Làm nổi bật bối cảnh Văn Nhân Thế Gia một chút rồi lại lôi kéo lòng người một
tẹo.
Thực ra bây giờ rất nhiều Tiên Nhân của Trung Đình và Hạ Đình đã ngầm quy
thuận hắn rồi.
Quý Thương đại chủ quan cũng biết rõ điều này, nhưng cũng không biết làm
sao.
“Chẳng lẽ các ngươi không biết sao?”
“Biết cái gì?”
“Văn Nhân công tử có xung đột với hai người Thượng Đình mới đến!
“Hả, có chuyện này à?”
“Hai người kia không cần mạng nữa à, lại đối đầu với Văn Nhân thế gia?”
“Cuối cùng là sao?”
“Ta cũng không biết, chỉ thấy Văn Nhân công tử phẫn nộ ngút trời bay về từ bên
kia, nhìn là biết không gặp chuyện tốt lành gì rồi.”
“Hai người mới đến kia toang rồi…”
“Chuẩn luôn, bọn họ cũng chẳng thức thời gì cả.”
Lúc mấy lời bàn tán này dần lan trong đạo trường, Văn Nhân Tư đang nổi trận
lôi đình trong động phủ của mình.
Ầm ầm ầm!
Trong động phủ bất ngờ truyền ra âm thanh nổ vang rung động.
Ba vị Tiên nhân Thượng Đình còn lại hầu hạ bên ngoài không dám hé răng.
Đợi đến khi bên trong lắng xuống mới cẩn thận từng chút một vào bên trong.
Không thấy thứ gì trong động phủ còn nguyên vẹn, tất cả đều bị Văn Nhân Tư
Hải phá hủy trong lúc nổi điên.
Thấy sắc mặt Văn Nhân bá tổng tái mét ngồi trên đống đổ nát, ba người câm
như hến.
“Công tử…”
Nữ nhân nọ trong ba người mới mở miệng, Văn Nhân Tư Hải đã lạnh lùng ngắt
lời nàng.
“Ta muốn hắn chết! Hắn phải chết!”
“Vâng vâng, chắc chắn hắn sẽ chết rất thảm.”
“Chết thế nào?”
Thấy ánh mắt như muốn cắn nuốt người ta của Văn Nhân Tư Hải, ba người liên
tục oán thầm trong lòng.
Chúng ta cũng hùa theo ngươi một chút.
Chết thế nào, không phải xem bản thân ngươi sao?
Văn Nhân bá tổng đợi một hồi không thể đợi được đáp án hài lòng, thế là lại nổi
điên gầm lên.
“Vô dụng!”
“Một đám vô dụng!”
Ba người chỉ có thể cúi đầu đợi và nghe.
Đây là việc tay sai phải chịu, bọn họ cũng giác ngộ.
Lão giả trong ba người cau mày suy nghĩ rất lâu, đột nhiên ánh sáng chợt lóe.
“Có rồi, tuy đạo trường không cho phép tự ra tay, nhưng chúng ta có thể mượn
đao giết người.”
Bỗng dưng ánh mắt Văn Nhân Tư Hải sáng lên, như hai cái đinh cắm chặt trên
người hắn.
“Mượn đao thế nào?”
Đối với câu chất vấn của hắn, lão giả lau lau mồ hôi lạnh, sau đó vội nói ra một
cái tên.
“Khê Vũ Chí Tôn!”
Nghe đến cái tên này Văn Nhân Tư Hải càng bực mình.
“Cái lão già này! Cũng có một ngày ta khiến hắn trả giá!”
Lúc Gia Vương đạo trường vừa mới, Văn Nhân Tư Hải cảm thấy mình là trùm
ở đây, không ai dám trêu chọc.
Cho đến khi hắn đụng phải Khê Vũ Chí Tôn, vốn công khai khiêu khích Khê
Vũ Chí Tôn.
Lần đó hắn bị đánh trọng thương, nằm trên giường bệnh cả trăm năm.
Mà sau đó Văn Nhân Thế Gia cũng không đánh lại, hoàn toàn không có ý ra
mặt giúp hắn, thậm chí còn phái người đến răn dạy quở trách hắn một trận.
Cảnh cáo hắn sau này đừng có đụng chạm người khác lung tung, phải tém tém
lại chút.
Vì chỗ dựa vững chắc của Khê Vũ Chí Tôn ở Thiên Cung không yếu hơn Văn
Nhân Đạo Tôn.
“Thất bại” lần đó là nỗi nhục mà Văn Nhân bá tổng luôn muốn quên đi.
“Công tử bình tĩnh, tuy lão già này đáng ghét, nhưng vừa hay bây giờ dùng
được!”
“Không phải Khương Thành kia rất ngạo mạn sao?”
“Chúng ta có thể đợi đến khi hai người bọn họ đụng mặt nhau, gây xích
mích…”
Hắn nói thế khiến Văn Nhân Tư Hải đột nhiên hào hứng.
“Sau đó hai người bọn họ sẽ đối chọi gay gắt, không nhường nhau, vừa hay va
chạm nhau!”
“Khê Vũ Chí Tôn dám giết người trong đạo trường!”
Hắn hưng phấn vỗ tay, vì quá vội vàng, biểu cảm có hơi vặn vẹo hung dữ.
“Đến lúc đó, Khương Thành kia sẽ bị Khê Vũ Chí Tôn tiêu diệt!”
“Ha ha, tuyệt, thật sự quá tuyệt!”