“Là kiếm à?”
Quan Minh Thiên Thần nhìn chằm chằm vào tay của Khương Thành, giọng
điệu cũng hơi gấp gáp.
Khương Thành thầm nhủ, ngươi cũng biết nằm mơ quá nhỉ.
Nhưng còn chưa đợi hắn từ chối, cái tên quần chúng nhiệt tình Nam Khâu đại
thần quan lại nhảy ra tiếp.
“Thứ hắn dùng quả thực là kiếm!”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Quan Minh vốn còn đang nổi giận bừng bừng, giờ đây cứ giống như tìm được
hy vọng trong khốn cùng vậy.
Hắn lập tức giơ tay phải về phía Khương Thành.
“Đền đế kiếm của ngươi cho ta, chuyện này coi như bỏ qua.”
“Bằng không ta sẽ không cho qua đâu!”
Thành ca biểu cảm như nhìn một thằng ngu: “Ngươi mơ đẹp nhỉ.”
“Ta chỉ là làm mấy một đế khí siêu phàm bình thường còn chưa luyện chế thành
công của ngươi thôi, ngươi lại muốn ta đền một đế khí siêu phàm đỉnh phong?”
“Ngươi nghĩ cái gì vậy hả?”
“Ngươi!”
Quan Minh lạnh mặt.
Hắn vốn muốn lập tức giết chết Khương Thành, nhưng nghĩ đến việc sau khi
người này chết thì cũng chẳng cứu vãn được tổn thất gì.
Lỡ may Khương Thành trước lúc chết đem giấu đế kiếm và dị không gian thì
sao?
Thế nên hắn chỉ có thể cười khẩy giễu cợt.
“Không phải ban nãy ngươi nói muốn trả ta một thanh kiêm à? Lẽ nào định nuốt
lời hay sao?”
Những trưởng lão và môn đồ của Thánh Tượng tôgn cũng hùa theo phụ họa.
“Đúng đó, ngươi đền đi chứ!”
“Nếu ngươi có thể lấy ra một đế kiếm siêu phàm bình thường thì cũng được
thôi, ngươi có lấy ra được không?”
“Nếu không lấy ra được thì dùng đế khí siêu phàm đỉnh phong của ngươi bù
vào!”
“Mau giao ra đây!”
Khương Thành quả thực chỉ xem chuyện này là chuyện nhỏ.
Nghe xong liền tùy tiện nói: “Làm hư rồi thì cùng lắm ngay bây giờ ta giúp
ngươi luyện một thanh kiếm là được ngay, có gì khó đâu chứ?”
Hắn có hệ thống luyện khí thuật, Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy ở bên kia cũng có
sẵn rồi.
Chỉ cần gom đủ một phần nguyên liệu bị phá hỏng thì rất nhanh sẽ luyện ra
được một thanh mới thôi.
Quả thực là quá dễ dàng.
Tuy nhiên câu nói này của hắn lọt vào trong tai của người khác lại không đơn
giản như thế.
“Ngay bây giờ luyện chế một thanh á?”
“Ngươi đang giỡn với bọn ta đó hả?”
“Tùy tiện đã có thể luyện chế ra, ngươi tưởng đó là cái gì hả? Tiên khí à?”
“Dù cho có ngoài ngành đến đâu thì chút thường thức này cũng phải biết chứ?”
Độ khó khi luyện chế siêu phàm đế khí cũng không dễ hơn việc đột phá Thánh
Tôn là bao.
Thanh Khuyết đại sư tốn mất gần ba trăm triệu năm cũng chưa thành công, mà
cái này cũng là hiện tượng bình thường ở trong mắt của mọi người.
Bây giờ Khương Thành lại tùy tiện nói luyện chế ngay tại hiện trường, điều này
ở trong mắt người khác đã không còn là bốc phét nữa, mà đó hoàn toàn là nói
nhảm nhí.
Đến cả Nam Khâu cũng không nhịn được lắc đầu, cảm thấy có phải Khương
Thành này đầu óc có vấn đề rồi không.
Đến cả Thanh Khuyết Thánh Chủ cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Là một người chuyên nghiệp, hắn chẳng thèm bày tỏ gì.
Quan Minh Thiên Thần cảm thấy bị đùa giỡn, lửa giận trên mặt lại hiện lên.
“Sức kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi đùa giỡn ta như vậy không phải là sự lựa
chọn sáng suốt đâu.”
Khương Thành không quan tâm nói: “Dù sao đế khí bị thất bại ban nãy cũng
không khôi phục được, thử lại một lần mới thì ngươi cũng có tổn thất gì đâu,
không phải à?”
Hắn lựa chọn giúp đối phương luyện một thanh mới là bởi vì lần này quả thực
do hắn xông vào nên mới phá hỏng chuyện tốt của người ta.
Là một người lịch sự, hắn cảm thấy mình phải giúp Quan Minh luyện một thanh
đế kiếm cũng là điều nên làm.
Đương nhiên nếu đối phương không cho hắn cơ hội thể hiện lịch sự, cứ nằng
nặc đòi cướp Thái Ngư Kiếm không chịu từ bỏ, hoặc là bắt hắn đền mạng, vậy
hắn cũng có thể lựa chọn những thủ đoạn không trang nhã.
Quan Minh Thiên Thần ngẫm nghĩ vài giây rồi mới sầm mặt hỏi ngược lại:
“Ngươi là đế khí sư sao?”
“Đương nhiên.”
Câu trả lời không hề do dự Khương Thành lại lần nữa khiến cho xung quanh
vang lên những âm thanh móc xỉa.
Đặc biệt là đám đồ đệ, đồ tôn và những tên đến phụ giúp của Thanh Khuyết,
bọn họ không kiêng nể gì chế giễu.
“Hắn là đế khí sư á? Vậy thì ta là thần khí sư nè!”
“Thần khí sư là cái gì, ta chưa từng nghe qua?”
“Vậy là đúng rồi, ta cũng chưa từng nghe qua đế khí sư nào như hắn hết.”
“Ha ha ha…”
“Cái tên này đúng là chẳng xem đế khí sư ra gì, mở miệng là nói đế khí sư.”
Quan Minh cũng không quá tin tưởng.
Nhìn cái biểu cảm thoải mái nhẹ nhàng kia của Khương Thành, hắn luôn cảm
thấy cái tên này chẳng nói thật một câu nào.
“Ngươi làm sao chứng minh bản thân là một đế khí sư?”
“Dùng luyện khí chứng minh chứ sao.”
Khương Thành cũng không chuẩn bị lò luyện khí hay là trận phù gì hết, càng
không có cái gì mà chứng nhận đẳng cấp của luyện khí hành hội.
“Đợi ta luyện ra đế khí siêu phàm không phải sẽ rõ ràng rồi sao?”
Quan Minh suýt nữa bị hắn làm cho nghẹn chết.
“Được thôi, được lắm, vậy ngươi luyện đi!”
Thành ca chưa bắt đầu ngay mà lại hướng về phía hắn xoa xoa tay.
“Có ý gì?”
“Nguyên liệu đó, không có nguyên liệu làm sao ta luyện chế?”
“Hả?”
Quan Minh trực tiếp bị chọc tức cười.
“Ban nãy ngươi hủy mất nguyên liệu của ta, bây giờ đền cho ta một cái, lẽ nào
không phải nên do ngươi bỏ ra nguyên liệu à?”
Nếu như Khương Thành thật sự có thể luyện được đế kiếm siêu phàm thì hắn
cũng vui lòng bỏ ra một phần nguyên liệu.
Hắn vốn đã chuẩn bị sáu phần nguyên liệu, chỉ cần Thanh Khuyết đại sự trong
vòng sáu lần luyện ra được thì cũng đều xem như thành công rồi.
Trước mắt Thanh Khuyết đã thất bại ba lần, hắn vẫn còn ba phần nguyên liệu.
Vấn đề là, nguyên liệu kia cho Thanh Khuyết thất bại thi được, còn để cho
Khương Thành thử thôi thì không được.
Bởi vì hắn không tin Khương Thành là một đế khí sư.
Sở dĩ đồng ý để hắn thử cũng chỉ là vì tính đợi sau khi ca này thất bại, hết cớ
rồi, hắn sẽ có thể đòi đế kiếm siêu phàm sẵn có của Thành ca.
“Đúng là nói như thế thật, nhưng ta không có chuẩn bị nguyên liệu.”
Khương Thành cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
“Như này đi, ngươi cung cấp nguyên liệu, đợi lát nữa luyện ra rồi tính là của
ngươi. Còn nếu như luyện chế thất bại thì ta sẽ đền đế kiếm siêu phàm đỉnh
phong của ta cho ngươi.”
Quan Minh Thiên Thần suýt nữa kích động đến mức nhảy lên.
“Ngươi chắc chứ?”
“Ở trước mặt bao nhiêu người như thế này, ta còn có thể nói dối hả?”
“Chỉ có một cơ hội thôi đó?”
“Không thành vấn đề!”
“Là tự ngươi nói đó nhé, mọi người đều nghe thấy hết đó!”
Giây phút này, Quan Minh cũng có hơi mong chờ Thành ca luyện khí thất bại.
Đám người đứng ở một bên tuy cảm thấy Khương Thành này sốt đến hư não
rồi, nhưng xem náo nhiệt thì ai lại chê chuyện lớn chứ.
Thế là cũng nhao nhao làm om sòm lên.
“Yên tâm, bọn ta đều nhìn thấy hết.”
“Bọn ta làm chứng giúp ngươi!”
“Tên nhóc này không luyện ra được thì hắn đừng hòng chạy thoát!”
Là một trong những quần chúng nhiệt tình, Nam Khâu vẫn đau khổ than thở.
“Khương huynh à, ngươi… haizz, manh động quá rồi, ngươi cần gì phải làm thế
chứ?”
“Nếu như sau đó thật sự luyện không ra, đến lúc đó làm sao chấm dứt chuyện
này đây, ta cũng không thể nói thay ngươi được!”
Quan Minh đã nôn nóng lấy ra nhẫn trữ vật được chuẩn bị xong xuôi.
“Tất cả đều ở đây, ngươi liệu mà làm đi.”
Khương Thành sau khi nhận lấy thì gật đầu, tiếp đó chà sát ngón tya.
“Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy đâu?”
Ban nãy lò luyện thất bại, Ngân Ngọc Tủy không hề bị hư tổn, vẫn đang nằm
trong lò.
Thế là Quan Mình bay đến gần lò luyện khí, nhấc tay muốn mang thần vật ra.
Tuy nhiên, Thanh Khuyết Thánh Chủ đột nhiên chắn trước mặt hắn.
“Đợi đã!”
Trước đó sau khi đế khí sư này phát tiết hết tính nết xong đã cao ngạo đứng ở
đó, đợi Quan Minh Thiên Thần giết chết Khương Thành rồi lại đến cầu xin bản
thân giúp đỡ luyện chế.
Hắn có thể lấy lý do lúc nãy luyện khí bị cắt ngang dẫn đến thất bại nên tâm
trạng không tốt, có thể để Quan Minh trả thêm một ít thù lao nữa.
Theo tiết tấu bình thường, Quan Minh không chỉ phải bỏ thêm vốn liếng mà còn
phải xin lỗi, tạ lễ rồi nói hết lời ngon tiếng ngọt với hắn.
Kết quả đợi mãi đợi mãi, Quan Minh không những không giết chết Khương
Thành giúp hắn hả giận mà ngược lại còn để mặc hắn đứng ở bên, như vậy làm
sao hắn có thể nhịn cho được.