Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc tinh vân đại diện cho mười sáu Thánh Chủ sau khi mất lũ lượt vươn

lên trên không trung, toàn bộ Thương Lan đại lục lại dậy sóng một lần nữa.

“Mười sáu Thánh Chủ!”

“Trời ạ, rốt cuộc gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”

“Ở đâu ra nhiều Thánh Chủ thế này?”

Mới đợt trước chết ba Thánh Chủ đã khiến cho các tiên nhân ở khắp nơi khó mà

tin được.

Lần này tới mười sáu người, mọi người đều trực tiếp chết lặng.

“Là ai làm nhỉ?”

“Rốt cuộc là do ai làm?”

“Chắc chắn lại là Khương Thành, lẽ nào các ngươi không nghe nói gì à?”

“Chỉ một mình sao có thể giết được mười sáu Thánh Chủ, dù có là Thánh Tôn

cũng khó mà làm được?”

Đừng nói những tiên nhân bình thường, dù là ba Thánh Chủ thuộc phân bộ của

Hám Thiên cung cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối lên trên không trung.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lẽ nào là Chiến Đế ra tay à?”

“Hẳn là vậy, Khương Thành chỉ là một Đạo Thần nho nhỏ thì làm sao có thể

mạnh như thế được.”

Mười sáu thánh giới đã chết dung hợp vào nhau tạo nên một đám tinh vân cực

kỳ lớn.

Phạm vi của tinh vân này rộng đến độ trước nay chưa từng có, đến cả Lăng là

người nắm giữ quy tắc của Tiên Võ châu cũng hơi ngẩn người.

Nàng cũng bị kiệt tác này làm cho kinh ngạc.

Từ khi sáng lập Tiên Võ châu đến nay, cảnh tượng lớn như thế này vẫn chưa

xuất hiện một lần nào.

Đừng nói là một ngày mười sáu Thánh Chủ, dù có mười tỷ năm thì cũng không

chết nhiều đến vậy.

Trong lúc nhất thời, Lăng cũng không biết sự tồn tại của Khương Thành rốt

cuộc là tốt hay xấu đối với Tiên Võ châu.

Đám tinh vân cực lớn kia quá mức chói mắt, đến sau cùng không chỉ có người

của Thương Lan đại lục mà ngay cả Thanh Di đại lục ở sát bên cũng có rất

nhiều người phát hiện ra động tĩnh.

“Chuyện gì thế này?”

“Bên phía Thương Lan đại lục xuất hiện Vẫn giới tiên tàng!”

“Sao lại làm ra động tĩnh lớn đến vậy nhỉ, ngay cả chúng ta cũng có thể nhìn

thấy.”

“Khó bình thường chút nào, bên đó xảy ra chuyện gì rồi nhỉ?”

“Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nếu đã nhìn thấy cơ duyên thì chẳng có lý nào lại

bỏ qua cả!”

Trong phút chốc, rất nhiều Đạo Thần và Thánh Chủ ở bên Thanh Di đại lục đều

thi triển thần thông, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía bên này.

Chỉ cần đến được Thương Lan đại lục, bọn họ sẽ có thể mượn quy tắc thiên địa

đặc biệt để ý niệm tiến vào Vẫn giới tiên tàng.

Nhưng tất cả những điều này Khương Thành đều không hề hay biết.

Sau khi hắn kết thúc trận chiến thì đã nhận được vô số lời tâng bốc và sùng bái

của mọi người.

Còn về chuyện những đệ tử sau khi mười sáu Thánh Chủ đến tập kích đã không

ngừng bỏ chạy của Phi Tiên môn khiến cho bây giờ số lượng môn đồ giảm

mạnh từ hơn ba triệu xuống còn một trăm ngàn cũng bị Khương Thành trực tiếp

ngó lơ.

Dù sao giá trị thống trị cũng đã lấy được rồi.

Người ít hắn còn vui hơn nữa, đặc biệt là nội môn và ngoại môn, tốt nhất tất cả

đều nên phản bội tông môn rồi bỏ đi hết.

Như vậy môn phái sẽ đỡ phải phát bổng lộc, cũng xem như giảm nhẹ được gánh

nặng cho hắn.

Kế tiếp hắn lại kéo đám người Ngộ Sơn, Trường Dương và Trường Linh sang

một bên.

“Vẫn giới tiên tàng đến rồi, các ngươi ở đây đợi ta đi tiêu diệt Thiên ma ngoại

vực.”

Năm người cùng nghĩ đến lần tăng cấp trước mà khó kìm nổi vẻ phấn khích và

chờ mong.

Cả bọn liên tục gật đầu, bày tỏ bản thân đã biết.

“Sư tôn cực khổ rồi!”

“Đa tạ sư tổ!”

Bên này bọn họ vui mừng kích động, còn đám người Đoan Phong và Đoan Dịch

đang che giấu tu vi ở một bên khác thì lại nhăn mặt nhăn mày.

Lần này bọn họ đã được tận mắt chứng kiến quá trình hình thành của Vẫn giới

tiên tàng rồi.

Một cơ duyên lớn đang ở ngay trên bầu trời trên đỉnh đầu của bọn họ.

Nếu đổi lại là trước kia, bọn họ đã sớm gấp gáp mà bay lên rồi.

Nhưng nhớ lại hai lần trước bị Khương Thành dùng nắm đấm đánh bay ra

ngoài, bọn họ cảm thấy dù có lên cũng như không thôi.

“Đáng ghét thật, lẽ nào chúng ta phải trơ mắt đứng nhìn cơ duyên chạy mất như

vậy sao?”

“Rõ ràng có một cơ hội ngộ đạo tốt như thế đặt ở trước mặt, sao chúng ta có thể

bỏ qua được chứ? Các ngươi cam lòng hả?”

“Không cam tâm thì làm được gì?”

“Ở bên ngoài cũng đã đánh không lại cái tên tiểu tử đó rồi chứ nói chi là vào tới

trong đó.”

Đoan Khiêm trong mười hai người đột nhiên nói: “Không ấy, chúng ta đi nói

chuyện với Khương Thành, xem hắn có thể cho chúng ta…”

Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị Đoan Phong đứng bên cạnh bịt chặt miệng.

“Ngươi điên rồi hả?”

“Lẽ nào ngươi không nhìn thấy sát tâm của cái tên tiểu tử kia dữ dội như thế

nào à?”

Đoan Giác cũng nặng nề gật đầu: “Ta dám cá chỉ cần bại lộ thân phận, hắn sẽ

giết luôn cả chúng ta đấy!”

“Không một ai lại đi từ chối càng nhiều Vẫn giới tiên tàng hết.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Chỉ đứng nhìn thế thôi hả?”

Cuối cùng vẫn là Đoan Dịch nghĩ ra một kế hạ sách.

“Nếu quả thật không được thì chúng ta đừng tiến vào khu vực đạo hạch.”

“Ở bên ngoài hấp thu một chút đạo vận cũng tốt hơn là không có gì.”

Khương Thành hoàn toàn không hề biết âm mưu của đám “môn đồ dưới

trướng” của mình.

Sau khi linh ý của hắn tiến vào Vẫn giới tiên tàng thì rất nhanh đã ngựa quen

đường cũ mò tới đạo hạch, dự tính cũng sẽ quét sạch nơi này giống như hai lần

trước.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên đó là, lần này ở bên trong đây không có bất

cứ ý niệm của Thánh Chủ nào.

“Chuyện gì vậy nè?”

“Sao lần này bọn họ lại chậm dữ thế?”

“Thôi kệ, cứ đợi thêm một chút nữa vậy.”

Thành ca đợi rồi lại đợi, nhưng vẫn không có một tên Thánh Chủ xui xẻo nào

xông vào.

Hắn cũng không chịu nghĩ thử, trải qua hai lần dạy dỗ trước đó, làm gì còn có

tên Thánh Chủ nào chạy đến đây để tự chuốc vạ vào thân chứ.

Lần này, dù là những thánh địa bình thường hay là hai nhà Bạch Tiên tông và

Tử Tà tông còn lại của ba tông môn và một liên minh đều lựa chọn không tiến

vào Vẫn giới tiên tàng, chỉ ở bên ngoài hưởng ké một ít đạo vận là được.

Đây cũng xem như là một sự lựa chọn thông minh.

Đạo hạch ở bên trong nhường cho ngươi, bọn ta không giành nữa, chỉ ở bên

ngoài hưởng ké một chút đạo vận chắc được mà nhỉ?

Thành ca đợi mười mấy phút vẫn không thấy ai đến nên chỉ đành quay ngược

trở về theo đường cũ.

Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương thấy hắn đã vội vàng tiến về phía trước.

“Sư tổ, thế nào rồi?”

“Thiên ma ngoại vực đã bị tiêu diệt rồi à?”

“Lần này đi lâu như vậy, lẽ nào là do Vực Ngoại Thiên ma nhiều hơn và mạnh

hơn lúc trước sao?”

Khương Thành gật đầu.

“Các ngươi đoán không sai, lần này kẻ địch còn phức tạp và nguy hiểm hơn rất

nhiều, ta cũng phải phí một chút sức.”

Khi hắn đang tính dẫn theo năm người này cùng đi vào trong thì lại chợt nhớ

đến một người.

Thế là hắn mở Thần niệm tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã tìm được Lăng

đang giả vờ bế quan bên trong một động phủ nào đó không có gì đặc biệt của

Phi Tiên môn.

Hắn huênh hoang xông vào kêu nàng.

“Lúc này mà ngươi bế quan cái gì chứ?”

“Vẫn giới tiên tàng đã bắt đầu rồi, ngươi không biết để ý gì hết vậy, có cơ duyên

mà cũng không đi ké!”

Lăng rất muốn nói, ta cảm ơn tám đời tổ tông nhà ngươi luôn.

Tỷ đây không muốn làm không công cho ngươi nên mới cố ý trốn ở nơi này đó,

ngươi lại còn tới tìm ta nữa.

Có thể đừng “nhiệt tình chăm sóc muội tử” như vậy được không hả?

Đối diện với lời mời hết sức nhiệt tình của Thành ca, nàng chỉ có thể nặn ra một

nụ cười thể hiện sự từ chối: “Vừa hay ta đang có một chút cảm ngộ quan trọng,

không đi Vẫn giới tiên tàng đâu, các ngươi tự mình đi đi…”

Nàng còn chưa dứt lời đã bị Khương Thành bắt lấy tay nhỏ, cưỡng chế kéo ra

khỏi động phủ.

“Ngươi đang nói nhảm gì thế?”

Ca này không vui kéo Lăng ra bên ngoài, quở trách đầy thấm thía và chân

thành.

“Ở cấp bậc Thánh Chủ quan trọng nhất đó là lĩnh ngộ đạo, cảm ngộ gì đó có

quan trọng bằng Vẫn giới tiên tàng hay không hả?”

“Đừng có tham cái nhỏ mà bỏ lỡ cái lớn, cơ hội lần này hiếm có lắm đó!”

Trường Dương và Trường Linh ở bên ngoài cũng lao nhao gật đầu cười.

“Đúng đó Lăng cô nương, cùng nhau đi đi.”

“Hiếm lắm mới được Khương sư tổ mở đường cho, lại còn quét sạch thiên ma

ngoại vực cho chúng ta nữa, cơ duyên này không thể bỏ qua được đâu.”

Ngộ Sơn đứng ở một bên nghe bọn họ khuyên nhủ Lăng, lại nhìn sang Khương

Thành đang nắm tay phải của nàng thì suýt nữa bị dọa đến ngất.

Các ngươi có biết bản thân mình đang đối mặt với ai không?

Chỉ là lúc trước đã từng bị cảnh cáo nên hắn không thể nói ra thân phận của

Lăng, phải nhịn ở trong lòng vô cùng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK