mống, tất cả mọi người bị rung động đến ngốc luôn.
Bọn hắn không biết Khương Thành, nhưng biết Cung Tình.
Cung Thị tộc hơn triệu năm trước sớm bị tru diệt hầu như không còn, cá lọt lưới
còn dư lại chỉ có nàng.
Bản thân nàng cũng mới Đế cảnh nhị trọng, nàng có thể quen biết được cao thủ
gì chứ?
Thấy nàng mang theo người giết trở lại, mọi người chỉ xem như không biết tự
lượng sức mình, tự chui đầu vào lưới.
Nào biết được…
Người “trợ thủ”này của Cung Tình mạnh không hợp thói thường.
Một thân một mình vậy mà có thể chống lại đại quân thân vệ và Cảnh Chủ, đây
là sức chiến đấu cỡ nào?
Mà bản thân Cung Tình, cũng sắp kinh ngạc đến ngây người y như vậy.
Cuối cùng nàng cũng hiểu Khương chưởng môn tại sao dám giết một mạch đến
tận cửa.
Đây là thực lực cỡ nào?
Chẳng lẽ là Đế cảnh tứ trọng?
Đế cảnh tứ trọng, đây chính là thực lực cấp lãnh chúa!
Vậy mà bản thân trong lúc vô tình kết bạn với một vị lãnh chúa?
Nàng cảm thấy chuyện này thực sự rất không chân thực.
Vậy mà lúc này bản thân Thành Ca đang chiến đấu, lại không có chút vui vẻ
nào.
Hắn còn hi vọng bị giết một lần, sau đó bật hack.
Tiện lợi nhiều như vậy, chỉ cần chết một lần, cũng không cần hắn ra sức mấy
liền giải quyết đấu tranh.
Kết quả nửa ngày cũng không chết được.
Vậy cũng thôi đi, mấu chốt trận chiến này chính là ác chiến không hơn không
kém.
Bởi vì, thực lực hai bên không chênh lệch nhiều.
Hắn có được thập giai Tiên kiếm, quả thực có sức chiến đấu của Đế cảnh tứ
trọng sơ kỳ.
Nhưng Đồ Hưng đối diện với tư cách Đế cảnh tam trọng hậu kỳ, tay cầm nhất
giai Chân Khí, cũng có tư cách cùng Đế cảnh tứ trọng đánh một trận.
Huống chi hắn còn có bảy tên Đế cảnh tam trọng khác giúp đỡ.
Bởi vậy, bọn hắn và Thành Ca giết tới khó mà hòa giải.
Trận chiến này đánh cho trời đất tối tăm, nhật nguyệt ảm đạm.
Toàn thân Thành Ca đẫm máu, trong lòng càng khóc không ra nước mắt.
Lấy căn cơ bên trong của Ca, tiếp tục đánh như thế này, cho dù dùng năm tháng
làm đơn vị cũng không khiến hắn mệt mỏi được.
Chỉ là, hắn không muốn ra sức kiểu này!
Nhưng mà chiến đấu không ra sức, trực tiếp nhường rồi bị giết, lại sẽ bị hệ
thống cho rằng là tự sát.
Thế là hắn chỉ có thể tiếp tục đánh.
Đối với một người động một cái là giết người chớp nhoáng như hắn mà nói,
xem như đây là một trận chiến phiền phức nhất.
Đánh từ lúc mặt trời lắn tới trời sáng, rốt cuộc mới xuất hiện thống lĩnh thứ nhất
ngã xuống.
Cán cân của trận chiến này cuối cùng cũng dần dần bắt đầu nghiêng.
Nhưng dù vậy, vẫn là đánh đủ ba ngày, rốt cuộc hắn mới được như nguyện, gian
nan chém giết Đồ Hưng, thu hoạch được chuôi Chân Khí này của hắn - Thanh
Mang Toái Ly kiếm.
Sự tăng cường của thanh kiếm này đối với quy tắc băng và võ kỹ, đã đạt nhiều
gấp đôi Tiên kiếm cửu giai.
Có thể tưởng tượng, tăng thêm bao nhiêu đối với sức chiến đấu.
Sau khi cầm tới tay, Thành Ca lập tức luyện hóa nó.
Hắn cũng không muốn lần sau đụng phải những Đế cảnh tam trọng khác, đánh
mấy ngày còn thở hổn hển.
Vừa rồi trong trận đấu nếu có thanh kiếm này, vậy hắn đã sớm thắng.
Nhanh chóng thu dọn chiến lợi phẩm, lấy những Tiên Khí không dùng được đổi
một chút, hắn cũng đã có được hơn mười ngàn điểm Tiên Nguyên.
“Hầy, cuối cùng cũng có một chút tài sản, có thể làm chút chuyện lớn.”
Ca này cứ như vậy trôi lơ lửng ở giữa không trung, mở ra bảng kỹ năng thăng
cấp.
Hoàn toàn không nhìn phía dưới còn có một đôi mắt đang nhìn mình.
Kỹ năng thứ nhất hắn mở, là Huyền Văn Băng.
Nơi này là Chân Giới Băng, là căn nguyên băng vốn có của thế giới này, cho
nên thăng cấp cửa quy tắc này, trợ giúp rất lớn đối với chiến đấu.
Tiến độ trước mắt của Huyền Văn Băng, vẫn là thất trọng 10%.
Từ tiến độ hiện tại tăng lên tới tầng thứ tám vẫn khá đơn giản, chỉ cần 9 tỷ công
đức, cũng chính là 9 điểm Tiên Nguyên.
Sau khi nhấp thăng cấp, Huyền Văn Băng thuận lợi đạt tới bát trọng.
Lập tức hắn cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều không giống nhau nữa.
Lực băng ở bốn phía vô cùng sinh động, hắn có thể cảm giác được rõ ràng bản
thân rút ngắn khoảng cách vốn có với thế giới này.
Trên thực tế, trình độ lĩnh hội của Đế cảnh tứ trọng đối với lực băng của thế giới
này, cũng tương đương với cấp độ Huyền Văn bát trọng.
Từ ý nghĩa này mà nói, trước mắt Khương Thành đã xem như là bước một chân
vào Đế cảnh tứ trọng.
Chẳng qua cảnh giới Tiên Lực và thần hồn của hắn vẫn không đạt tới mà thôi,
còn phải giống như trước đây uống thuốc thăng cấp số lượng lớn.
Thăng lên bát trọng, rõ ràng không khiến Ca này hài lòng.
Bát trọng đến cửu trọng, mỗi 1% đều cần 10 tỷ công đức, tổng cộng một ngàn
tỷ, cũng chính là 1000 điểm Tiên Nguyên.
Nhấn vào nút thăng cấp, Huyền Văn Băng của hắn lại thành công đạt tới cửu
trọng, lần nữa tăng cường trên diện rộng trình độ lĩnh hội của bản thân đối với
quy tắc băng.
“Quá trình thăng cấp, chính là giản dị tự nhiên như vậy.”
Cảnh giới này, đã bỏ xa Đế Huyền tứ trọng ở đằng sau.
Mà sau cửu trọng, còn có thập trọng.
Chỉ có điều, một trọng này rất khó tăng.
Mỗi 1% thăng cấp, đều cần 1000 điểm Tiên Nguyên.
Hắn đóng lại cái bảng này, lại tiêu 80 điểm Tiên Nguyên, kiếm pháp thập giai
tăng lên tới thập nhất giai, sau lại tiêu 7000 điểm, tăng Bất Diệt Thiên Hoa
Kiếm Kinh lên tới thập nhị giai!
Phải biết rằng, vị lãnh chúa Đế cảnh tứ trọng trước đó, thực ra cũng dùng kiếm
pháp thập nhất giai.
“Cuối cùng cũng có một chút cảm giác an toàn!”
Thành Ca đối với năng lực thăng cấp của hệ thống này bày tỏ khen ngợi.
Căn bản không cần hắn tìm công pháp bí tịch tu luyện gì khắp thế giới, cũng
không cần hắn tìm hiểu cảm ngộ, càng không cần bảo vật tiến giai mấu chốt gì.
Điều hắn cần làm, chính là cố gắng kiếm điểm Tiên Nguyên.
Đơn giản lại thô bạo.
Hắn hiện tại, nếu đụng phải bản thân vài phút trước đó, hắn có thể đánh mấy
cái.
Lúc này, hắn mới phát hiện Cung Tình đã áp giải Triều Quang đi tới trước mặt
mình.
Thành Ca cố ý lưu lại hắn, cũng là có ác ý.
Trước đó Triều Quang thấy tình thế không ổn, cũng đã trốn rồi, kết quả vẫn bị
Cung Tình bắt lại.
Nhìn thấy hắn lần nữa, Thành Ca không khỏi lộ ra nụ cười.
“Ta lại ở trước mặt ngươi ngông cuồng lần nữa, quả thực rất có duyên!”
Hắn hỏi vặn lại lời Triều Quang trước đó.
“Hiện tại cảm giác thế nào?”
Triều Quang còn có thể có cảm giác gì, ngọn núi dựa lớn nhất của hắn đã bị xử
lý, hiện tại chỉ còn lại sợ hãi tuyệt vọng.
Hắn cũng không dám nói “Cảm giác tốt”giống như Thành Ca.
Nếu như sớm biết Đồ Hưng cũng không giải quyết được, vậy tuyệt đối hắn sẽ
có bao xa trốn bao xa.
Làm gì chạy về kêu viện binh?
Đối diện cục diện người ta là dao thớt, hắn quỳ xuống bịch một tiếng lần nữa,
thức thời, khóc ròng ròng, phát huy truyền thống kỹ năng dập đầu.
“Có sai không?”
“Sai sai!”
“Phục không?”
“Phục phục, lần này ta thực sự phục rồi!”
Nhìn thấy Thành Ca giống như lại có ý thả hắn đi, Cung Tình có chút hối hận.
Sớm biết lúc vừa rồi bắt lại, nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc.
Giữ lại người này, tuyệt đối là một cái tai họa!
Cung quân sư đau khổ khuyên can: “Tiền bối, người này thật sự không thể giữ
lại, hắn nhất định sẽ còn tiếp tục gây sóng gió…”
Khương chủ công xem thường: “Dựa vào thực lực của ta, còn phải sợ hắn?”
Triều Quang vì mạng sống, luôn miệng nói: “Đúng vậy đúng vậy, lần này ta
nhất định sửa chữa, đàng hoàng làm người, cũng không tiếp tục đối đầu với tiền
bối.”
Hắn vừa nói như thế, Thành Ca ngược lại trầm mặt xuống.
“Ý của ngươi là, ngươi sẽ không tìm thêm người tới giết ta?”
Triều Quang vẻ mặt đưa đám nói: “Ta nào dám? Hơn nữa ta cũng không gọi
được ai nữa, ta biết sai…”
“Thật là không gọi được ai?”Giọng điệu Thành Ca thay đổi.