“Tầng mười bốn rồi, thật không thể tin được!”
“Tầng mười lăm, nàng ấy đã lên đến tầng mười lăm rồi!”
“Tầng mười sáu!”
“Nàng ấy đã cân bằng tỉ số của hai vị thần tử trước đây rồi, trời ạ, nàng ấy chỉ
mới lần đầu vào tháp thôi đó!”
Những tiếng la hét vang lên liên tục, tỏ rõ sự chấn động trong lòng mọi người.
Tốc độ tiến triển thần kỳ này của Thu Vũ Tuyền đã hoàn toàn thổi bừng bầu
không khí của trận đấu.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người gần như đã quên đi Khương Thành và hai bị
thần tử kia rồi.
Bởi vì bọn họ âm thầm nhận thức được, bản thân có thể đang chứng kiến một
huyền thoại mới sắp sửa nổi lên.
“Tầng mười bảy!”
Ngước nhìn lên ngọn tháp cao, Bạch La Chân và năm đại điện chủ đều không
dám tin vào mắt mình.
“Đây đã vượt qua thành tích của hai người lần trước luôn rồi.”
“Thiên phú của Thôi Xán Kim Mang lại thần kỳ đến vậy sao?”
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp nàng ấy rồi!”
“Không hổ là biểu muội của Khương hiền giả….”
Thu Vũ Tuyền có thể đột nhiên nhảy vọt lên nhiều tầng như vậy, điều này rất
giống với suy đoán mà các vị đại điện chủ trước đây dành cho Khương Thành.
Vừa bước vào Luyện Văn tháp, Tuyền muội thật ra đang làm quen với môi
trường mới.
Trước khi đến Huyền giới, nàng thậm chí còn không trao đổi bất cứ huyền văn
nào, bởi vì ở Tiên giới không có điều kiện cho nghi thức giáng linh.
Nhưng lần này sau khi bước vào thần điện, nàng cuối cùng đã có được huyền
văn bổn mệnh của bản thân.
Không ngoài dự tính nàng đã chọn huyền văn kiếm.
Bởi vì trình độ lĩnh ngộ về quy tắc kiếm nằm ở đó, nên huyền văn kiếm của
nàng tiến triển cực kỳ nhanh chóng, không bao lâu đã đạt đến mức thập lục
trọng.
Nhưng lúc này, một sự nghi ngờ sâu sắc cũng luôn quanh quẩn trong tâm trí
nàng.
Huyền văn kiếm này sao lại giống với thần cách kiếm mà trước đây có được từ
chỗ Khương Thành đến như vậy?
Khoảng thời gian này nàng đã lục lọi hết điển tịch, nhưng lại không thu hoạch
được gì cả.
Dẫu sao ngoài Thành ca ra thì các huyền văn của cao thủ Huyền tộc khác đều
không thể bị người khác trói buộc, do đó nàng căn bản không thể tra được tiền
lệ.
Nàng ôm đầy nghi vấn mà tham gia trận thi đấu này.
Vừa bắt đầu, dựa vào phản ứng bản năng, nàng đã liên tục vượt qua được bốn
kiếp.
Tầng thứ năm vốn dĩ không thể cản nàng được lâu, suy cho cùng thứ mà nàng
liên kết cũng chỉ có huyền văn, do vậy nàng rất đễ dàng xoa dịu những sự công
kích kia.
Nhưng nàng không lập tức tiến lên mà lại tỉ mỉ thể ngộ những sự công kích vô
hình vô dạng đó.
Sự công kích đó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến huyền văn, vốn không thuộc về
bất kỳ sức mạnh đã biết nào cả.
Những cao thủ Huyền tộc trước đây tham gia khảo nghiệm cũng đã từng rất tò
mò, nhưng những nghiên cứu của họ đều không thu hoạch được gì cả.
Nhưng Thu Vũ Tuyền lần này lại khác.
Có thể là vì nàng đã có được sự công nhận của căn nguyên kiếm, hoặc cũng có
thể là vì nàng đã tu được đạo Vô Đạo.
Nên dần dần tìm ra được quy luật và có được cảm ngộ đặc biệt.
Huyền văn kiếm trong cơ thể nàng dần dần tan chảy và chia thành sáu mảnh.
Áp lực thần bí đến từ tầng thứ năm đột nhiên giảm mạnh.
Nàng mới tiếp tục xông lên.
Sự công kích ở mười mấy tầng phía sau đối với nàng mà nói cũng chỉ như cơn
gió nhẹ thoảng qua mà thôi.
Nàng đi lên như diều gặp gió, rất nhanh đã trở thành người đầu tiên lên được
tầng hai mươi.
Còn lúc này, hai vị thần tử kia vẫn đang khổ sở vật lộn ở tầng mười chín.
Những tiếng hoan hô bên ngoài tháp giống như núi gào biển gầm.
Nhân vật chính của trận đấu này đã chính thức đổi chủ, tinh thần của tất cả mọi
người đều tập trung vào vị thiên tài của Thôi Xán Kim Mang.
“Đúng là thiên tài tuyệt đỉnh!
“Nàng ấy mới là thần tử chân chính đúng không?”
“Không phải nàng ấy trước đây đều sinh sống ở Nguyên Tiên giới sao, đây cũng
quá khó tin rồi!”
Sau khi vượt qua tầng hai mươi, tốc độ thăng cấp của Thu Vũ Tuyền cuối cũng
cũng chậm lại.
Có điều, nó không có nghĩa là nàng ấy sẽ dừng lại ở đây.
Lúc hai vị thần tử kia đặt chân lên tầng hai mươi và bị sự công kích bên trong
đẩy ra ngoài, thì nàng đã đến được tầng hai mươi lăm.
Hai bóng người bị thổi bay xuống.
Chính là Ôn Trì và Lịch Đường.
Nghe thấy những tiếng hoan hô ở bên ngoài, hai người họ không giấu được sự
vui mừng đắc ý, cứ tưởng rằng mọi người đang nghênh đón mình.
Suy cho cùng thành tích leo lên được tầng hai mươi chỉ xếp sau bốn vị lão tổ
Huyền tộc, đã là một bước phát triển nhảy vọt rồi.
Trận thi đấu lần này họ cũng thu hoạch được rất nhiều.
Một vài phân điện chủ và chấp sự cũng nhìn về phía hai người họ chắp tay chúc
mừng.
“Chúc mừng, chúc mừng!”
“Chúc mừng hai vị thần tử lại có bước đột phá.”
Ôn Trì có chút không hài lòng lắm.
Bởi vì hầu hết ánh mắt của mọi người ở đó đều không tập trung vào hắn mà lại
ngước nhìn ở phía sau hắn.
Hắn hừm một tiếng, sau đó cũng quay đầu về phía sau.
“Hai tên vô tri đó nếu có thể lên được tầng mười hai…”
Hắn ta vốn dĩ định nói hai người kia nếu có thể lên được tầng mười hai thì hắn
sẽ thua.
Nhưng sau đó lại nhìn thấy Thu Vũ Tuyền đã lên được tầng hai mươi lăm rồi.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ?”
Đường đường là Huyền Thánh cửu trọng mặt lại cắt không còn giọt máu.
Lịch Đường đứng bên cạnh cũng không thể tin được mà hét lên.
Hắn trợn tròn hai mắt giống như đã nhìn thấy cảnh tượng hoang đường nhất trên
thế gian vậy.
“Không thể nào!”
“Bốn vị lão tổ còn không thể lên được tầng hai mươi lăm, sao nàng ta có thể
chứ?”
“Đây nhất định là có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề rồi!”
Những điện chủ và phân điện chủ khác ở bên cạnh không có ai hùa theo bọn họ
cả.
Bốn người các ngươi cùng nhau tham gia thi đấu, nếu như Luyện Văn tháp thật
sự có vấn đề thì cả bốn người đều có vấn đề, chứ không phải chỉ riêng Thu Vũ
Tuyền.
Nàng ấy có thể lên được tầng hai mươi lăm đều là dựa vào năng lực của bản
thân nàng.
Cảm nhận được sự yên tĩnh đến kỳ lạ ở hiện trường, lúc đầu Ôn Trì và Lịch
Đường rất nghi ngờ và không thể chấp nhận được.
Nhưng dần dần lại bị sốc đến thất hồn lạc phách.
Từ trước đến nay, nguồn tự tin lớn nhất của bọn họ chính là thiên phú.
Nhưng hiện tại cảm giác ưu việt của thiên phú này đã bị Thu Vũ Tuyền hoàn
toàn làm lung lay, thậm chí còn có dấu hiệu lật đổ.
Hai người bọn họ muốn nhanh chóng tìm ra lý do để củng cố lại sự tự tin của
mình.
“Phải rồi, ta sở hữu mười ba môn huyền văn, độ khó hiển nhiên gấp mười ba lần
nàng ta!”
“Đúng, nàng ta chỉ có một môn huyền văn, đây căn bản không phải là một cuộc
khảo nghiệm!”
“Hoàn toàn không có tính so sánh!”
“Nếu chúng ta chỉ có một môn huyền văn thì cũng sẽ lên được tầng hai mươi
lăm, thậm chí còn cao hơn nàng ta nữa.”
Đám đông âm thầm oán trách, đây là không chịu nhận thua mà.
Mặc dù những gì các ngươi nói cũng có lý, nhưng ước định của trận đấu trước
đó đã ghi rõ.
Hai người các ngươi e là sau này phải có thêm một bà nội rồi.
Ôn Trì và Lịch Đường dường như cũng ý thức được điều này, sắc mặt của hai
người họ vô cùng khó coi.
Ước định lần này cũng là do hai người bọn họ chủ động đề ra, lúc đó gần như
tất cả Huyền tộc cấp cao đều ở bên cạnh làm chứng, bây giờ muốn nuốt lời cũng
không được.
Tuy nhiên sau cùng hai người bọn họ đã tìm được người để giải tỏa.
“Ha ha, Khương Thành sao vẫn ở tầng thứ hai vậy?”
“Tầng thứ hai đơn giản như thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày rồi mà
đúng chứ?”
“Bất luận là như thế nào, hắn đều không thể làm Đại hiền giả nữa rồi!”
“Đến bây giờ mà vẫn ở tầng thứ hai, người như vậy mà cũng xứng lãnh đạo
Huyền tộc sao?”
Chính vào lúc hai người họ cố gắng lấy lại sự tự tôn của mình, thì tầng thứ hai
của Luyện Văn tháp cuối cùng cũng hơi sáng lên.
Khương Thành đã lên được tầng thứ ba rồi.
Bên ngoài chẳng có ai hoan hô, Ôn Trì và Lịch Đường cũng không lo lắng gì cả.
Tầng thứ ba thật sự quá thấp rồi, không thể làm bọn họ cảm nhận được chút uy
hiếp nào.
Còn Khương Thành đang ở trong tháp, ba nghìn huyền văn và đạo tâm cũng
đón nhận sự tấn công dữ dội hơn.
Mỗi lần bị công kích, ba nghìn huyền văn mà hắn khó khăn lắm mới trấn tĩnh
được đều sẽ bị đảo loạn bằng phương thức mãnh liệt hơn.
Hắn đã sắp hết kiên nhẫn rồi.
“Ngọn tháp này thật sự không có lỗ thủng nào sao?”