đã rất may mắn mới có được chiến thắng.
Cũng coi như là trợn mắt nói những lời bịa đặt rồi.
Dù sao thì trong số tất cả bao nhiêu người như vậy, hắn cũng là người duy nhất
được chứng kiến người có ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng trước tiên.
Mà rất nhiều người của Ma Ngộ tông được một chuyên gia như hắn “phổ cập
khoa học” đều đã có đủ sự tin tưởng.
Giết chết được một Nhạc Gia Đạo Tôn, vẫn còn phải đối mặt với mười người
còn lại.
Trừ khi có thể đánh bại được toàn bộ mười Đạo Tôn kia, nếu không Ma Ngộ
tông cũng vẫn chưa thể nói đến chuyện chiến thắng cuộc khiêu chiến được.
Mà xem ra là không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ đó.
Đầu tiên Thành Ca hưởng thụ một trận reo hò ở trong sân, sau đó mới bắt đầu
kiểm tra bảng kỹ năng của hệ thống.
Vừa rồi sau khi hắn mới giết chết được Nhạc Gia Đạo Tôn, hắn lại còn nhận
được một món quà tặng đặc biệt từ Đoạn Dương Đạo.
Bên trong hạng mục Huyền Văn, Huyền Văn Quy tắc Kim của hắn đã từ thập
nhị trọng 0% tăng lên tới 24%.
Sự tiến bộ này thực sự vô cùng hiển hách.
Dù sao thì để tăng từ thập nhị trọng lên tới thập tam trọng thì phải cần có
khoảng mười lăm tỷ điểm tiên nguyên.
Tiến độ 24% này cũng tương đương với hiệu quả của ba tỷ sáu điểm tiên
nguyên rồi.
Vốn dĩ động lực xuất binh của hắn chỉ là để làm màu, bây giờ lại phát hiện ra
còn có một chút hiệu quả thực sự, động lực đã lập tức tăng vọt lên gấp mấy lần.
Hận không được một đám Đạo Tôn đứng xếp thành hàng để đi tới khiêu chiến
với mình.
Sau khi Chí Diên Đạo Tôn ở đối diện đã trải qua một cuộc hoảng sợ kịch liệt thì
hắn lại đưa ánh mắt nhìn lên trên người của mấy vị Đạo Tôn ở xung quanh.
“Người này điên cuồng ngang ngược quá mức rồi, vị đạo hữu nào bằng lòng đi
qua đó bắt hắn lại?”
Trước đó không lâu, khi hắn hỏi vấn đề này, các vị Đạo Tôn vẫn còn nhiệt tình
hưởng ứng, mạnh mẽ yêu cầu được xuất chiến.
Còn lần này đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng chân thực.
Cho dù là hai vị hộ pháp ở trong Vô Định Cung của hắn hay là bảy vị Đạo Tôn
đến đây cổ vũ, tất cả bọn họ đều đang im lặng.
Ngân Thuyên Đạo Tôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như một lão tăng
đang ngồi thiền vậy.
Ngạo Kiêu Đạo Tôn nhìn lên một đám mây trắng ở trên bầu trời, cứ như thể là
đằng sau đám mây đó có cảnh tượng gì đó rất đặc biệt, thực sự vô cùng say mê.
Trong lòng Chí Diên Đạo Tôn đang âm thầm không ngừng chửi mắng.
Con mẹ nó, phái Nhạc Gia Đạo Tôn ra xuất chiến một phen, một đám người các
ngươi còn cố tình nói này nói nọ với ta.
Nói cái gì mà “Tại sao lại phải phái hắn mà không phải là ta?” hay là “Có phải
xem thường ta hay không?”.
Bây giờ thì hay lắm, mỗi một người các ngươi đều giả vờ câm điếc cả rồi hay
sao?
“Ai muốn xuất chiến?” Hắn phải lặp lại một lần nữa.
Nhưng vẫn như cũ, không có một ai trả lời cả.
Đám Đạo Tôn này cũng không hề ngu ngốc.
Lúc trước bọn họ không biết Khương Thành có pháp cảnh, cũng không nghĩ tới
cảnh giới kiếm thuật của hắn lại cao đến mức không bình thường như vậy.
Lúc ấy bọn họ còn tưởng là thế cục nghiền ép, đương nhiên cả đám đều nhiệt
tình xin khiêu chiến.
Bây giờ vừa mới nhìn thấy Nhạc Gia Đạo Tôn đã chết, vậy cũng phải lập tức
căn nhắc cho thật tốt.
Chuyện Đạo Tôn khiêu chiến như vậy thì bọn họ cũng đã có đủ kinh nghiệm
rồi.
Nhưng mà Đạo Tôn chết ở bên trong cuộc khiêu chiến thì lại là một chuyện vô
cùng hiếm thấy.
Ngày thường cho dù có không địch lại được thì tốt xấu gì cũng có thể nhận thua
ngừng cuộc chiến đấu, sau đó có cơ hội thoát khỏi không gian khiêu chiến.
Một khi đã thoát khỏi hình thức khiêu chiến, cho dù đối thủ đó có mạnh mẽ hơn
nữa thì cũng không thể nào giết được bọn họ.
Cái này là quy tắc đặc thù của Đoạn Dương Đạo.
Sau khi nhận thua xong, chẳng qua cũng chỉ là một bị trừng phạt vì thất bại
trong trận chiến, trạng thái bị tổn hao nhiều hoặc hộc máu, ít nhất cũng không
cần phải lo lắng về tính mạng.
Nhưng bây giờ đối mặt với thế giới kiếm đạo thập tam tam trọng có sức mạnh
vô địch kia của Khương Thành, không một ai chắc chắn có thể sống sót được
hay không.
“Thế nào, sao các vị đạo hữu lại không lên tiếng vậy?”
Chí Diên Đạo Tôn đang vô cùng phẫn nộ.
Ta mời các ngươi tới trợ giúp, còn đồng ý cho các người rất nhiều lợi ích, kết
quả các ngươi để cho ta xem trò vui ở đây sao?
Làm như ta là một người coi tiền như cỏ rác hay sao?
Nhìn thấy bọn họ vẫn còn đang giả chết, vị chưởng môn này của Vô Định Cung
không thể không hóa thân thành một tên quái gở.
“Trước đó không phải còn nghi ngờ cuộc khiêu chiến này quá nhàm chán hay
sao?”
“Không phải nói rằng đối thủ quá yếu, không có sự thách thức hay sao?”
“Cuối cùng bây giờ cũng đã xuất hiện một kẻ thù vô cùng mạnh mẽ, các vị cần
phải mừng vui khôn xiết giống như nhặt được bảo vật chứ nhỉ!”
Bị hắn quái gở một phen như vậy, rốt cuộc những Đạo Tôn đang có mặt không
thể nào im lặng nổi nữa.
Hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt ở mép sân đang nhìn chằm chằm như vậy.
“Chí Diên Đạo Tôn, ngươi cũng không cần phải suy đoán rõ ràng ra hồ đồ như
vậy!”
Ngạo Kiêu Đạo Tôn phẫn nộ trừng mắt liếc hắn một cái.
“Bọn ta tới đây để hỗ trợ chiến đấu, không phải tới để liều mạng, tốt nhất ngươi
nên hiểu rõ điểm này.”
Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng thản nhiên nói: “Không sai, vào thời điểm quan
trọng, Vô Định Cung các ngươi cũng không thể nào trông cậy hoàn toàn vào
người ngoài được, không phải chính bản thân mình cũng cần bỏ ra thêm một
chút sức lực hay sao?”
Suýt chút nữa Chí Diên Đạo Tôn đã bị bọn họ chọc cho tức chết.
Coi như hắn đã hiểu rõ, đám người này có ý định dùng Vô Định Cung để dò
đường.
Thăm dò tất cả ngọn nguồn của Khương Thành, tốt nhất là tiêu hao hắn thêm
nữa, cuối cùng bọn họ mới tới thu hoạch.
Nhưng mà không còn cách nào, cuộc khiêu chiến này đã được mở ra thì sẽ
không có đường để mà rút lui.
Dựa theo Quy Tắc Thiên Địa của Đoạn Dương Đạo, sau khi giữa hai môn phái
đã hạ chiến thư thì coi như đã xác nhận khiêu chiến rồi.
Lúc này nếu như rút lui thì tất cả môn nhân của Vô Định Cung đều sẽ gặp phải
sự đả kích vô cùng nặng nề bởi các quy tắc.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể phái tả hộ pháp của Vô Định Cung ra.
Sau khi tên Đạo Tôn này ra sân, những môn nhân khác ở hai bên đều không thể
biết được kiết quả tiếp theo sẽ như thế nào.
Hơn nữa phần lớn môn nhân của Ma Ngộ tông ở bên này vẫn đang toát mồ hơi
vì bị ảnh hưởng bởi những lời phát ngôn không hay ho gì của Phạm Lôi Đạo
Tôn.
Sợ Khương chưởng môn sẽ thất bại ở trong trận chiến này.
Thành ca hoàn toàn không biết đội cổ động viên phía sau mình đang phải gánh
vác áp lực vô cùng nặng nề, sau khi đối thủ đi lên thì cũng không thèm đợi phía
bên ngoài nói gì.
Cứ thế lập tức xách kiếm đi lên chém giết.
Gần như hai người đều triển khai pháp cảnh cùng một lúc.
Địa vị vẫn ngang bằng nhau như trước, một bên là tiên lực và căn nguyên chiếm
được ưu thế, bên còn lại có phẩm chất của pháp cảnh và trình độ cao hơn.
Hai pháp cảnh bắt đầu giằng co.
Cuộc chiến đấu lại một lần nữa tiến vào phân đoạn quen thuộc của sự kết hợp
giữa kiếm thuật và Tiên pháp.
Khương Thành cũng không còn từ từ nữa, hắn vô cùng dứt khoát sử dụng thế
giới kiếm đạo thập tam trọng.
Tả hộ pháp của Vô Định Cung vẫn như cũ, không thể nào ngăn được một kiếm
này.
Rất dứt khoát theo gót chân của Nhạc Gia Đạo Tôn, bị phá hủy đến mức không
còn một mảnh, chết một cách vô cùng triệt để.
Một vị Đạo Tôn nữa lại ngã xuống!
Tất cả mọi người lại sục sôi lên một lần nữa.
Nếu như ở trận trước đó, rất nhiều người vẫn còn chưa thể hiểu được có chuyện
gì xảy ra, vậy thì trận này… Thật ra bọn họ nhìn thấy vẫn không hiểu được.
Kiếm đạo thập tam trọng đối với bọn họ mà nói thì nó ở một mức độ quá cao,
vốn dĩ nhìn thấy không thể hiểu được.
Mặc dù có một số kiếm tu loáng thoáng đoán ra được thì cũng sẽ cảm thấy
không thể nào.
Nhưng mà ít nhất bọn họ đã nhìn ra được một chút, Khương Thành có một “sát
chiêu”.
Vừa xuất ra chiêu này thì Đạo Tôn lập tức bị giết chết trong tích tắc.
Hai vị Đạo Tôn đã từng xuất trận đều không thể may mắn vượt qua được.
“Mẹ kiếp, cái đó là một kiếm như nào vậy?”
“Cái này cũng quá là thần kỳ rồi chứ?”
“Chẳng lẽ vũ khí của hắn là đạo khí cửu giai hay sao?”
“Không, cái mà hắn dùng chính là đạo khí thất giai.”
“Một Thiên Tôn mà có thể liên tục giết chết được hai vị Đạo Tôn, cái Quy Tắc
Thiên Địa này của Đoạn Dương Đạo chẳng lẽ đã bị rốn loạn rồi hay sao?”
“Thật sự đúng là không thể nào tin nổi!”
Vô Định Cung ở bên kia vốn dĩ cảm thấy chắc chắn sẽ chiến thắng không thể
nào nghi ngờ gì nữa, lúc này không còn người nào có thể ngập tràn sự tự tin
giống như trận tuyên chiến lúc trước nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng đã ngửi được mùi của sự thất bại.
Lúc vừa mới bắt đầu, mười một vị Đạo Tôn dẫn đầu đội ngũ, mang theo một
luồng sát khí nghiền nát tới đây.
Còn Ma Ngộ tông ở đối diện không những không mời được một vị Đạo Tôn
nào đến, thậm chí hộ pháp còn phản bội chạy trốn.
Trong tình thế như vậy, cho dù bất cứ ai cũng đều sẽ có cảm giác là Phi Long
Kỵ Liễm!
Làm gì có ai có thể tưởng tượng nổi, đối phương chỉ xuất ra một Thiên Tôn
cũng đã nhanh chóng đánh cho bọn họ tan tác luôn rồi.
Lâm Tịnh Đạo Tôn, chưởng môn của Ma Ngộ cười híp mắt nhìn về phía hộ
pháp của mình.
“Lục Văn hộ pháp, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”