Ta làm chủ cho các ngươi?
Thành ca cảm thấy nó cứ phiêu phiêu sao đó, đối phương cũng đâu phải đến tìm
ta.
Càng huống hồ chuyện này lại là ca đứng sau gây nên nữa.
Ban đầu là chướng mắt mấy tên đệ tử gác cổng, rồi thêm vào đám Liên Tiêu Chí
Tôn ngông nghênh cho nên mới cố ý gây ra chuyện này.
Tước đoạt hai lần để hai bên cắn xé nhau.
Chỉ có duy nhất không ngờ rằng chính là sẽ khiến cho hai giới đan phù khai
chiến toàn diện như vậy.
Cùng lắm chỉ cho rằng Linh Thanh Phù Tháp và Tử U Cung sẽ xảy ra mấu
thuẫn mà thôi.
“Thần chủ, phù đạo ép người quá đáng, chỉ có ngươi mới có thể xử lí bọn họ.”
Là luyện đan sư, cho dù là Thừa Sơn Đạo Tôn hay Lệ Dương Đạo Tôn cũng
đều không muốn khai chiến toàn diện.
Nhưng bây giờ Linh Thanh Phù Tháp đối diện cứ không buông tha, kiểu như
không chết sẽ không ngừng, bọn họ cũng hết cách.
Chuyện này có tìm ai đến điều đình cũng vô dụng.
Ai có thể chống lại nhiều tông môn phù đạo như vậy chứ?
Cho dù có tìm được một Đạo Thánh ở bên ngoài đến cũng nhiêu đó chuyện, ở
Luyện Tâm đ*o chỉ có đan khí phù trận mới được tính là chiến lực.
Lẽ nào lại tìm mấy cao thủ của bên luyện khí và trúc trận đến à?
Vậy thì đối phương cũng có thể tìm, đến lúc đó Luyện Tâm đ*o sẽ loạn cào cào
cả lên cho coi.
Suy đi nghĩ lại, người có thể dẹp yên mọi chuyện này chỉ có một, đó chính là
Khương Thành.
Nhưng đầu Khương Thành cứ lắc như cái trống bỏi.
“Bọn họ đâu có gọi tên ta, ta không có lập trường để lộ diện, không cần thiết
đâu ha…”
Ca chẳng quen biết gì hai bên cả, không có hướng nào để nghiêng về, trung lập
được không?
Ta chỉ xem kịch giữa các ngươi thôi.
Thừa Sơn Đạo Tôn nào có thể để cái đùi to này lui về sau được chứ.
Liền sau đó vội khuyên răn.
“Thần chủ, ngươi không thể không lo được.”
Thành ca bĩu môi: “Sao ta lại không được nhể?”
Lệ Dương Đạo Tôn cười ngập mặt bắt đầu tán dương.
“Ngươi là hóa thân của Luyện Tâm đ*o, đây chính là địa bàn của ngươi, tất cả
mọi chuyện đều do ngươi cai quản.”
Pha nịnh hót này của hắn khiến lòng Thành ca đột nhiên thay đổi.
“Ngươi vừa mới nói… ở đây là địa bàn của ta?”
“Phải đấy!”
Vừa thấy có cửa, tám đế đan sư bát phẩm là chưởng giáo Hồi Nguyên Điện và
mấy trưởng lão của Nguyên Tịnh thế gia lũ lượt nịnh nọt.
“Ở đây đương nhiên là của ngươi rồi, ngươi nói một tiếng là xong.”
“Có người gây chuyện thị phi trên địa bàn của ngươi chính là không nể mặt
ngươi.”
“Linh Thanh Phù Tháp muốn gây chiến toàn diện, đến lúc đó sẽ có cả ối luyện
đan sư và đế phù sư bị tổn hại, thực lượng tổng thể của Luyện Tâm đ*o sẽ suy
yếu.”
“Ngươi có thể nhịn được sao?”
Thành ca vẫn còn chưa trả lời, Lệ Dương Đạo Tôn đã nhảy ra hét lên: “Chuyện
này đương nhiên không thể nhẫn được rồi.”
“Cho dù Thần chủ ngươi có tiếp tục nhẫn nhịn, bọn ta cũng không nhìn tiếp
được nữa.”
“Không có sự đồng ý của ngươi mà đã nói năng hành động bừa bãi ở địa bàn
của ngươi, thật khiến người thần cũng đều phẫn nộ mà.”
Thân phận Thần chủ mà Thành ca bịa ra chỉ để làm màu, không có mục đích
sâu xa gì cả.
Nhưng bọn họ tung hô như vậy khiến Thành ca vui vẻ vô cùng.
Hóa ra địa vị của ca cao như vậy, có thể diện đến thế?
Hắn sờ cằm, suy nghĩ một chút.
Không cần biết như thế nào, đám người này vừa hành lễ vừa nịnh nọt, không có
công lao cũng có khổ lao.
Càng huống hồ gì bọn họ một tiếng gọi Thần chủ hai tiếng hô Thần chủ, bản
thân nếu không ra mặt xử lí, há chẳng phải lại bị nghi ngờ thân phận này yếu ớt
vô năng à?
“Các ngươi nói cũng rất có lí.”
“Ở đây là địa bàn của ta, lời này thật chí lí.”
Mọi người mừng rỡ vô cùng.
Sau đó lũ lượt khom mình.
“Mong Thần chủ ra mặt điều đình, làm chủ công đạo.”
Thành ca lúc này mới ngông nghênh đi đến trước mặt đám cấp cao của Linh
Thanh Phù Tháp.
Đoạn hội thoại khi nãy giữa bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn, Lệ Dương Đạo Tôn
với hắn cũng chẳng che giấu ai, tất cả những người của Linh Thanh Phù Tháp
trước mặt đều nghe cả.
Chỉ là bọn họ căn bản nghe không hiểu gì.
Còn về hóa thân của Luyện Tâm đ*o, Thần chủ gì gì đấy, trong lòng bọn họ
đều khịt mũi khinh thường.
Còn về Liên Tiêu Chí Tôn bị tẩn cho hai trận lại càng có sắc mặt khó coi hơn.
“Người đó lúc đó ở hiện trường, nếu không phải hắn cố ý xúi giục bắt bọn ta
vào tiên trận kiểm tra thì cũng sẽ không có chuyện sau đó rồi.”
“Ta vô cùng hoài nghi, chuyện này là do hắn giở trò sau lưng.”
Hắn nói như vậy, ánh mắt mấy người tầng lớp cao cấp của Linh Thanh Phù
Tháp nhìn Khương Thành liền lập tức trở thành thù địch.
Đối với thái độ của bọn họ, Thành ca cũng chỉ nhìn cho có chớ chả xem là gì cả.
Hắn chẳng cảm thấy gì cả cứ thế thẳng đến chỗ Linh Khuyết Đạo Tôn.
“Ta là hóa thân của Luyện Tâm đ*o, chuyện này người của các ngươi cũng có
chỗ sai, là hắn chưa được kiểm tra chiến lực nên bị xem là tên lừa đảo cũng là
chuyện đương nhiên.”
“Ngươi nói hắn có chiến lực, tại sao không sớm phô bày ra mà phải để người ta
hiểu lầm vậy chứ?”
“Bây giờ đã làm rõ được thân phận, vậy xem như hiểu lầm đã được giải quyết
rồi.”
“Người của các ngươi tuy bị đánh cho một trận, nhưng không thương tổn gì đến
căn cơ, cũng đâu bị giết.”
“Ta thấy cứ để mấy đệ tử gác cổng lại đây xin lỗi một tiếng vậy.”
Hắn vẫn rất có phong thái của người ở trung gian ra mặt điều đình.
Quay đầu lại nhìn đám người Lệ Dương của Tử U Cung.
“Ngươi cảm thấy có chấp nhận được không?”
Lệ Dương Đạo Tôn nói thầm trong lòng, chỉ để mấy đệ tử đi xin lỗi một tiếng
thì có gì đâu mà không chấp nhận được.
“Không thành vấn đề, chuyện này bọn ta đương nhiên có thể làm được.”
Hắn còn chủ động cười một cái coi như tốt rồi.
“Không những chỉ bảo bọn họ mở miệng xin lỗi thôi đâu, Tử U Cung bọn ta
nhất định sẽ mang đến ba phần đan dược coi như là bồi thường để biểu thị thành
ý của bọn ta.”
Thành ca đưa tay lên ra dấu like.
“Được đấy, rất biết điều.”
Sau đó hắn lại nhìn sang Linh Khuyết Đạo Tôn lần nữa.
“Ngươi thì sao, các ngươi có thể chấp nhận không?”
Nghe thấy lời nói của hắn, Linh Khuyết Đạo Tôn cười ha ha thành tiếng.
“Ngươi nói xem?”
Hắn nhìn khinh bỉ, nhếch mép lên, ý vị chế giễu lên đến cực hạn.
“Ngươi cảm thấy bọn ta có thể chấp nhận không?”
Thành ca giống như nghe không ra ý chế giễu của hắn, gương mặt vẫn tràn ngập
sự thân thiết và nụ cười ôn hòa.
“Ta cảm thấy được.”
Thanh Chỉ Đạo Tôn và mấy trưởng lão của Linh Thanh Phù Tháp sầm mặt lại.
Theo như bọn họ thấy, tên này hoặc là não có vấn đề, hoặc là rảnh rỗi sinh nông
nỗi.
“Ngươi là ai đấy?”
“Ngươi là cái thá gì chứ? Lại còn điều đình cho bọn ta à? Có tư cách đó
chăng?”
“Tên ngu xuẩn từ đâu lòi ra vậy, đến lượt ngươi lộ diện hả?”
“Lại còn hỏi bọn ta có thể chấp nhận không? Bây giờ nói rõ cho ngươi biết,
trong chuyện này có phần của ngươi nên ngươi cũng đừng có mơ mà bỏ chạy
làm gì.”
Việc đáp trả của hắn khiến mọi khán giả bên đó cũng thấy rất bình thường.
Linh Thanh Phù Tháp đương nhiên sẽ không chấp nhận một người không biết ở
đâu tự dưng ra điều đình rồi.
Nhưng theo như bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn thấy thì lại không thể tha thứ
được.
“To gan!”
“Trước mặt Thần chủ mà lại dám vô lễ như vậy?”
Các trưởng lão của Cửu Chuyển Đan Tông, Hồi Nguyên Điện, Tử U Cung và
các tông môn khác đều đứng ra.
“Các ngươi có biết đây là hóa thân của Luyện Tâm đ*o không hả?”
“Ta và người đều yên thân gửi phận ở Luyện Tâm đ*o, ngươi đừng quên, đây là
địa bàn của hắn.”
“Trong phạm vi của Luyện Tâm đ*o, hắn là chúa tể độc nhất vô nhị.”
“Các ngươi lại dám mắng nhiếc sỉ nhục hắn? Chẳng lẽ là muốn đối địch với
Luyện Tâm đ*o?”