“Khương Thành?”
Mấy vị đế đan thất phẩm của Đạo Tuyệt Chi Địa cười phá lên.
Đan Đường trưởng lão của Tử U Cung hỏi một cách hứng thú: “Hắn có phải là
tôn môn sư bát phẩm không?”
Lưu Duyên cao ngạo gật đầu: “Không sai.”
“Có phải đã có được sự chấp nhận của căn nguyên đan?”
“Đương nhiên!”
“Hứ, Thiên Đan Tư các ngươi quả nhiên khoác lác như thật vậy.”
Cả chục vị đan sư của Đạo Tuyệt Chi Địa lũ lượt lắc đầu hết cười nữa.
Một vị tháp chủ của Thái Tố Đan Tháp mất kiên nhẫn nói: “Mấy ngày nay đã
không ít lần nghe các ngươi nói đến Khương Thành Thủ Tọa rồi.”
“Tai cũng nghe đến ong ong rồi.”
“Vấn đề là ở chỗ hắn đâu?”
Chính Hư Chí Tôn của Thiên Đan Tư trầm giọng nói: “Lúc hắn vào Đạo Tuyệt
Chi Địa đã bị tách với bọn ta, nếu không thì lần này nhất định phải cho các
ngươi tâm phục khẩu phục.”
“Ồ, lại là nói lui rồi.”
Mấy tên đan sư bắt đầu chế giễu ngay tại chỗ.
“Dù sao thì cũng chẳng xuất hiện, các ngươi bịa sao mà chả được.”
Một hộ pháp của Cửu Chuyển Đan Tông thong dong nói: “Theo ta thấy thì
người này vốn không hề tồn tại, chỉ là Thiên Đan Tư các ngươi bịa ra để nâng
cao thể diện mà thôi.”
“Đúng vậy, căn nguyên đan thừa nhận một tông sư bát phẩm, chỉ có các ngươi
mói dám nói thôi.”
“Thiên Đan Tư sa sút đến mức phải dùng thủ đoạn này khó tránh để người ta
chê cười.”
Bọn người Lưu Duyên và Kim Phi bị chọc đến tức điên.
“Khương Thủ Tọa thật sự có tồn tại.”
“Các ngươi không tin thì thôi, dù sao thì một thần nhân như vậy các ngươi cũng
không có duyên gặp gỡ, coi như các ngươi không đủ may mắn.”
Mấy đại sư của những đan đạo tông môn ở Đạo Tuyệt Chi Địa lần nữa cười phá
lên.
“Được rồi được rồi, toàn bị Thiên Đan Tư các ngươi chém gió đến loạn trời
loạn đất rồi.”
“Ta thấy lần này Thiên Đan Tư các ngươi toàn mấy người trẻ đến đây, biểu hiện
cũng chả ra sao cả.”
Một vị trưởng lão của Hồi Nguyên Điện cười ngâm nga chỉ về dòng sông kì là
phía không xa.
Mặt nước trong dòng sông đó không rộng, nhưng lại không ở trên mặt đất mà
chảy lên trên trời.
Dài dằng dặc bên trên, ở đầu mút có một tòa điện cao to phát ra kim quang.
Cho người ta cảm giác giống như toàn bộ nước trong sông đều chảy vào bên
trong cung điện đó.
Mà bên ngoài dòng sông có nước trong như ngọc đó là từng làn sương mỏng, có
thể nhìn được một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trôi nổi giữa dòng nước, hệt như
con cá nghịch nước bấu víu vào.
Theo ngón tay chỉ của vị trưởng lão Hồi Nguyên Điện có thể nhìn thấy thân ảnh
đó từ trong nước bay ra, rồi hạ xuống bên bờ.
Mọi người trơ mắt nhìn theo, đó là một Tiên quan ngũ phẩm trẻ tuổi của Thiên
Đan Tư, đồng thời cũng là một đan sư lục phẩm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Phi Chí Tôn nhếch môi, tên Tiên quan đó chính
là bộ hạ của hắn.
Đại hội giao lưu đan đạo này của bọn họ, có người luyện đan, có người giảng
đạo, có người đến trau dồi, có người lại đến luận đạo giống như họ.
Đủ loại đủ kiểu phương thức.
Mà những người vào bên trong dòng sông đó, là những “đệ tử trẻ tuổi” và thi
đấu với nhau.
Đây là tiết mục cố định sẵn của mỗi lần đại hội.
Đồng thời, cũng coi như là phương thức phân thắng thua giữa mỗi tông môn
của Đạo Tuyệt Chi Địa với Thiên Đan Tư.
Bởi các đại sư hoặc là Tiên quan nhất phẩm nhị phẩm, hoặc là các trưởng lão
chưởng giáo của các tông môn nên thường để ý đến thân phận thể diện mà sẽ
không đích thân thi đấu.
Vậy nên cuộc thi đấu này bình thường sẽ phái mấy đệ tử nhỏ bé xuất chiến.
Quy tắc thi đấu rất đơn giản.
Sau khi vào trong dòng sông dài đó thỉnh thoảng sẽ có những khảo nghiệm.
Khảo nghiệm dựa vào chiến lực chiến thắng nước trong sông đó thì có thể tiếp
tục ở lại trong đó.
Một khi thất bại sẽ bị bài xích ra ngoài, mất đi tư cách.
Mà người chiến thắng sau cùng, chính là người đầu tiên có thể ngược dòng đến
được tòa điện khổng lồ mà vàng kim đó.
Tuy nói rằng các đại sư sẽ không tự mình ra tay, tỏ vẻ ai nấy cũng cười nói vui
vẻ nhưng thực tế bọn họ rất bận tâm đến kết quả của cuộc thi đấu.
Đệ tử bổn môn giành được chiến thắng luôn có nghĩa là chiến thắng ở đại hội
đan đạo.
Vô cùng có thể diện.
Đệ tử của Thiên Đan Tư khi nảy vừa bị loại khiến cho Kim Phi rất không vui.
Một đám trưởng lão tông môn của Đạo Tuyệt Chi Địa cười âm lên chẳng chút
lưu tình.
“Hi hi hi, vị môn sinh đệ tử mà Kim Phi Chí Tôn đắc ý này không được rồi, mới
có hai ngày đã bị bài xích ra rồi.”
“Hắn chẳng bơi lên được một nửa nữa kìa.”
“Đừng nói đến việc lên được Thiều Quang điện, đến cả lại gần cũng chẳng
được.”
“Xem ra đại hội giao lưu lần này vẫn phải xem Tùng Li Chí Tôn của Hồi
Nguyên điện bọn ta rồi, chiến lực của hắn không dưới 3000 đấy.”
Kim Phi Chí Tôn nghe thấy lười này không nhịn được cười lên.
“Các ngươi thật không biết ngại nhỉ, Tùng Li Chí Tôn đó chỉ là đan sư ngũ
phẩm mà thôi, chẳng qua đều nghiên cứu qua đan khí phù trận, vậy nên có chiến
lực nhiều như vậy, có gì đâu phải đắc ý chứ?”
Trưởng lão của Hồi Nguyên điện lại không nghĩ thế.
“Đây là cuộc thi tài Ngọc Hà, chiến lực cao thì chiếm ưu thế, vốn đã là quy
tắc.”
“Dùng thực lực mà nói chuyện, trách ai bây giờ?”
Chính Hư Chí Tôn giận dữ nói: “Nhưng chúng ta đây là tổ chức đại hội giao lưu
đan đạo, thứ nên khảo nghiệm phải là luyện đan, chứ tiểu đạo kia có ý nghĩa gì
chứ?”
Đan Đường trưởng lão của Tử U Cung vuốt râu, đắc ý nói: “Vậy đệ tử chân
truyền Độ Phùng Chí Tôn của phái ta thì sao?”
“Hắn là đế đan sư thất phẩm, trước mắt xếp ở top 3.”
Lưu Duyên Thiên Tôn bĩu môi: “Độ Phùng năm mươi tỷ năm trước đã là đệ tử
của Tử U Cung các ngươi rồi, ngày nay lại là đệ tử chân truyền, các ngươi thật
biết chơi thật.”
Cuộc thi tài Ngọc Hà này trước nay toàn là những “đệ tử trẻ tuổi” đến trau dồi.
Tiên quan mà Thiên Đan Tư phái sang cũng toàn là thiên tài đan đạo gần ba
trăm triệu năm mà thôi.
Nhưng Độ Phùng Chí Tôn nà trên danh nghĩa vẫn là đệ tử, thực tế nếu luận về
lai lịch nguồn gốc thì đã già hơn cả mấy trưởng lão này một đời.
Động thái này của Tử U Cung cũng không coi như là dụng tâm ác ý, nhưng
thực tế thì có hơi vô lại.
“Hừ, tự bản thân Độ Phùng Chí Tôn hắn không muốn làm trưởng lão, chỉ thích
làm đồ đệ đấy thì sao? Chuyện này cũng cần có sự cho phép của các ngươi
sao?”
“Thiên Đan Tư các ngươi thua không được hả?”
“Phải đó, thế này cũng không phục thế kia cũng không phục, vậy Lạc Quân của
Cửu Chuyển Đan Tông bọn ta thì sao?”
Trong đám người có một người phụ nữ xinh đẹp nhìn về phía trên, sự kiêu ngạo
và tự hào ngập tràn trong đôi mắt.
“Trước mắt nàng ta xếp thứ nhất.”
“Hơn nữa nàng còn là đệ tử chân truyền mới nổi một trăm triệu năm gần đây,
coi như là thế hệ trẻ vậy, hơn nữa nàng cũng là đan sư thất phẩm.”
Nghe thấy cái tên Lạc Quân Chí Tôn này, cho dù là Kim Phi, Chính Hư, hay là
Lưu Duyên Thiên Tôn cũng không có gì để nói.”
Trước khi Khương Thủ Tọa xuất hiện, cô gái này chính là thiên tài đan đạo
khiến cả Đạo Tuyệt Chi Địa phải chói mắt.
Xuất đạo mới chỉ có trăm triệu năm mà đã có thể sóng vai với mấy người tên
tuổi đã nổi từ lâu như bọn họ rồi.
Mà chuyện khiến người ta ngạc nhiên nhất là cô gái này trên cả ba đạo phù khí
trận cũng có khả năng không tầm thường.
Đối diện với tuyệt thế thiên tài hiếm có như vậy, bọn họ không phục cũng
không được.
“Tiếc thật đấy, Khương Thủ Tọa chưa đến…”
“Nhưng mà dù hắn có đến rồi, hạn chế về thân phận Thủ Tọa cũng không thể
tham gia cuộc thi đấu Ngọc Hà nhỉ?”
Mấy người này không biết đã là lần thứ mấy suy nghĩ như thế rồi.
Nhưng bọn họ lại chẳng biết, Khương Thành lúc này đang nhìn bọn họ