“Không phải chứ không phải chứ, đường đường là đại tổng quản, thế mà chạy
rồi?”
“Chỉ như vậy cũng xứng làm cấp trên đỉnh đầu của chúng ta?”
“Còn Thiên Cơ tướng quân nữa chứ, kẻ địch vừa đến, chạy còn nhanh hơn bất
kì ai.”
“Cho dù hắn không phải là Ma thai, cũng không xứng với cái xưng hô Thần thai
này, nhìn xem Thu Vũ Tuyền của Vương triều Tinh U bên kia, người ta như thế
nào, hắn lại như thế nào?”
Ngược lại là Nguyệt Khinh không phụ hoạ với bọn họ.
Nàng nhớ lại sức chiến đấu cường hãn ở Tiên Tộc bên kia của Khương Thành
khi xưa, làm sao cũng không tin loại thực lực như vậy cần phải chạy trốn.
“Lẽ nào…”
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía hai vị Thân Vương.
Chân Anh Vương mỉm cười gật đầu với nàng.
“Đúng vậy, hắn đi diệt địch rồi.”
“Chiến khu thứ mười không cần chúng ta lo lắng nữa.”
Mấy trăm ngàn đại quân vốn dĩ còn nôn nóng muốn đi ngăn cản kẻ địch, đều vẻ
mặt sững sờ nhìn hai vị Thân Vương.
Bọn họ nghi ngờ liệu có phải mình đã nghe nhầm rồi không.
Hoặc là hai vị Thân Vương phát sốt nói mê sảng.
Một tên tiên tướng trong đó cau mày, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
“Không cần chúng ta lo lắng?”
“Hai vị Vương Gia, không biết câu nói này là có ý gì?”
Đoan Tịnh Vương lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm giang tay ra.
“Vừa rồi không phải nói rồi sao, Khương Thành đi diệt địch rồi.”
“Nếu như hắn đã đi rồi, vậy đương nhiên không cần chúng ta lo lắng rồi.”
Chân Anh Vương đã bắt đầu bận rộn gào to.
“Được rồi được rồi, chúng ta cũng phải xuất phát thôi.”
“Dù sao cũng phải qua đó cỗ vũ hắn một chút, thuận tiện quét sạch những con
cá lọt lưới muốn chạy kia một chút.”
Hắn vẫn không biết bản tính thích làm màu phô trương của Khương Thành, chỉ
là cảm thấy tốt xấu gì cũng phải đi qua đó làm ra vẻ chút.
Ngoại trừ trăm mấy mươi ngàn người của chiến khu thứ mười hai mặt lộ vẻ
mừng rỡ ra, toàn bộ những người khác đều chết lặng.
Nguyệt Khinh là người kêu lên đầu tiên.
“Cái gì? Một mình hắn đi nghênh chiến?”
Vị công chúa này thậm chí quên luôn dáng vẻ, vung vẩy hai tay, vẻ mặt hoang
đường.
“Ta biết thực lực của hắn rất mạnh, có thể so với Thiên giai thập nhất trọng,
nhưng đối phương trọn vẹn hơn năm mươi ngàn người đấy!”
“Chỉ dựa vào một mình hắn, đó không phải là tìm chết sao?”
“Thế mà các ngươi còn thấy chuyện này bình thường? Lẽ nào đều điên hết rồi
sao?”
Những chủ tướng khác ngược lại không dám nói hai vị Thân Vương bị điên,
nhưng phản ứng của bọn họ cũng không tốt hơn là bao.
“Chuyện này vô lí quá!”
“Thế mà mong chờ một mình người đó đi phá địch?”
“Hắn có thể làm gì?”
“Lẽ nào hắn có thể cản được năm mươi ngàn cao thủ Tiên Tộc?”
“Chỉ một người thở ra cũng có thể thổi chết hắn!”
“Không thể trì hoãn nữa, nếu như chúng ta đến trễ rồi, hắn chết chỉ là chuyện
nhỏ, hậu phương hoàn toàn rơi vào tay giặc mới là chuyện lớn!”
“Mau mau mau…”
Chân Anh Vương và Đoan Tịnh Vương không hề phản bác lại bọn họ.
Dù sao có một vài chuyện, có nói ra cũng không ai tin.
Khi xưa khi hai người bọn họ chưa tận mắt nhìn thấy, không phải cũng đều cảm
thấy đây là một chuyện hài hước sao?
Rất nhanh, chiến khu thứ mười, mười một và mười ba đã vô cùng lo lắng xuất
phát.
Mà chiến khu thứ mười hai lại là chậm rề rề quay người, không có một chút
dáng vẻ nôn nóng nào.
Đoan Tịnh Vương đang muốn mang theo bọn họ cùng nhau xuất phát, đột nhiên
lại nhớ đến một chuyện.
Chiến khu thứ mười hai các ngươi vẫn là ở lại bên này phòng thủ đi, ta cũng
trấn giữ ở bên này, tránh khỏi kẻ địch thừa cơ những chiến khu khác trống rỗng,
lại phát khởi đột kích về phía bên này.”
Bốn vị chủ tướng của chiến khu thứ mười hai không vui.
“Bọn họ đều có thể đi xem náo nhiệt, sao bọn ta lại không thể chứ?”
“Gì mà náo nhiệt không náo nhiệt!”
Chân Anh Vương chợt trừng mắt: “Các ngươi đến tiền tuyến đánh trận đấy,
không phải đến đi dạo đâu!”
Lần này khiến mấy trăm ngàn người của mười hai chiến khu buồn bực muốn
chết.
Cảm thấy sau này muốn đi đến hiện trường làm đội cổ vũ còn phải cơ trí một
chút?
Ngay khi Chân Anh Vương và ba đại quân đoàn khác xuất phát về phía chiến
khu thứ mười, Khương Thành đã đuổi đến hiện trường trước một bước.
Bởi vì nhân số quá nhiều, thực ra Tiên Tộc cũng mới vừa đột phá phòng tuyến
của chiến khu thứ mười không lâu.
Dọc đường không gặp phải bất kì chống cự nào, quả thực giống như là qua
đường sáng sớm.
“Ha ha ha, quả nhiên tình báo không sai, bên này trống rỗng rồi.”
“Cho dù Thiên Tộc lấy lại tinh thần, hậu phương của bọn họ cũng bị chúng ta
phá hoại gần hết rồi.”
“Chẳng có gì để phá hoại được cả, tiêu diệt nhiều dư nghiệt Thiên Tộc chút là
được!”
“Tôc quần này không tu căn nguyên, bất kính thiên địa, căn bản không xứng tồn
tại!”
“Ta đã nôn nóng không thể chờ được việc phải tiêu diệt đám dị loại kia rồi…”
Bọn họ sát khí đằng đằng giống như một dòng nước lũ thế không thể ngăn cản,
rất nhanh đã xông vào nội địa Thiên Tộc.
Sau đó, dòng nước lũ này chính diện đụng phải Khương Thành.
“Người nào?”
“Khương Thành!”
“Khương chưởng môn?”
Phản ứng của năm người này không khác lắm với ba trăm ngàn người lần trước
kia.
Đều là kinh ngạc khi đối diện đột nhiên xuất hiện một người.
Sau đó liền cho rằng mình xung phong một cái đã có thể giống như con bò tót
đạp chết Khương Thành, căn bản không coi hắn ra gì.
“Không muốn bị ta giết thì mau chóng né ra xa chút!”
Khương Thành ném xuống mấy câu nói, trực tiếp đánh vào trong đám người.
Cũng lười làm luôn gì mà giao lưu trước khi chiến đấu.
Có hơn bảy mươi người lập tức mang theo hơn chục ngàn quân đội của mình
nhanh chóng lùi về phía sau, bọn họ đều là người quen ở kỳ nguyên thứ ba của
Khương Thành.
Những người còn lại cười phá lên.
Sau đó chính là bản sao của trận chiến trước.
Khương Thành tiến vào chiến trường đầu tiên là giết mười mấy Đạo Thánh,
chốc lát sau đã gặp phải bốn mươi ngàn người còn lại vây công.
Hắn cũng thuận lí thành chương bị đánh giết thành cặn bã.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra thực lực của kẻ địch, sắp xếp phương án
hồi sinh.”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống như ý nguyện vang lên.
Khương Thành lặng lẽ cầu nguyện, đừng đến giá trị tức giận nữa.
Giá trị tức giận lần trước càng chiến càng đánh càng hăng, đến lúc sau thần cản
giết thần, cường thế đến rối tinh rối mù.
Nhưng lúc ban đầu khi giá trị tức giận còn chưa tích luỹ được thì vẫn rất ấm ức.
Còn phải cẩn thận từng li từng tí ẩn tàng cho tốt, tránh né Đạo Thần, tập kích
một vài bia đỡ đạn trước.
Nếu như thao tác không thích đáng, hoặc cao thủ đỉnh cấp bên đối phương phản
ứng đủ nhanh, sau khi đợt tức giận đầu tiên tích luỹ lên lập tức đánh đến trước
mặt tập kích, vậy hắn không chắc sẽ có cơ hội tích luỹ đợt tức giận thứ hai.
“Không thể có chút phương án nằm không cũng thắng, không có bất kì hệ số
nguy hiểm gì sao?”
“Mỗi lần chiến đấu, ta đều mạo hiểm lớn như thế, chiến đấu gian khổ, đây mà
tính gì mà đãi ngộ hack chứ?”
Ca này rất thành thạo phát ra lời bàn không biết xấu hổ.
Cũng không biết có phải là hệ thống nghe được tiếng lòng của hắn hay không,
phương án lần này đúng thật không còn là giá trị tức giận nữa.
“Ting, kí chủ nhận được quyền sử dụng Vô Đạo Kiếm một lần, thời hạn sử dụng
mãi đến khi chuôi kiếm rời khỏi tay mới thôi.”
Cái gì?
Khương Thành cũng nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm rồi không.
Vô Đạo Kiếm?
Đó không phải là đang bị Thu Vũ Tuyền nắm giữ đó sao?
Sao mình lại có thể có được?
Hơn nữa, mình căn bản không được Thiên Đạo công nhận, không dùng được
Thiên Đạo chí bảo đâu.
Sao có thể sử dụng được Vô Đạo Kiếm.
Nhưng phương án của hệ thống không có lần nào là không thể thực hiện được.
Nó nói mình có thể sử dụng Vô Đạo Kiếm, vậy thì nhất định có thể sử dụng.
“Lẽ nào hệ thống phục chế một thanh Vô Đạo Kiếm? Có hiệu quả giống như Vô
Đạo Kiếm bản gốc?”
Ngay khi hắn ở bên này suy nghĩ lung tung, ba đại quân đoàn lấy Nguyệt Khinh
cầm đầu cuối cùng cũng đã đuổi đến.
Vừa mới đến đã nhìn thấy bốn mươi ngàn đại quân Tiên Tộc vừa mới bị công
kích, có vẻ hơi hỗn loạn.