Thành ca có chút không hài lòng, có xíu người này, xem thường mình đó hả?
“Đi xem nào.”
Lúc mọi người chạy đến tới cửa đại điện, kẻ địch phía đối diện cũng đã lao tới
trước mặt.
“Chết rồi, hắn là gia chủ Long Chấn Sơn của Kinh Long thế gia!”
Lâm Ninh thay đổi sắc mặt, King Long thế gia đã từng đến Lâm gia cầu hôn.
Lâm gia đường nhiên không muốn gả một thiên tài tuyệt thế đi, gả đi rồi thì
không phải là người của Lâm gia nữa rồi.
Nhưng mà kẻ yếu không địch lại kẻ mạnh, không thể chống lại được.
Lần này Lâm Ninh đến bái sư, thật ra cũng coi như là trốn tránh.
Ai mà biết được họ đã tìm đến cửa nhanh như vậy.
“Chưởng môn, có thể là hắn nhắm đến ta. Hay là ta đi về với hắn, như vậy hẳn
là hắn sẽ lui quân.”
Khương Thành không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, cũng lười nghe ngóng
chi tiết.
Chỉ là hắn kinh ngạc nhìn Lâm Ninh một cái.
Làm ơn đi, tiểu muội muội à, chuyện này mình ta xử lý là được rồi, có cần phải
làm tiết mục hy sinh bản thân khiến người ta cảm động như này không?
“Không phải việc của ngươi, đứng ra phía sau đi.”
Hắn xua tay.
“Mấy kẻ đối diện, các ngươi là do ai phái tới?”
Sau khi Long Chấn Sơn tới nơi thì đã thả thần thức ra thám thính bốn phương,
hắn cũng cảm thấy Phi Tiên môn chắc chắn có đại vũ khí gì đó.
Tốt nhất là vẫn nên thận trọng.
Sau khi nhìn thấy Lâm Ninh, trong mắt chỉ mơ hồ lộ ra một tia sát ý chứ không
bùng nổ ngay tại chỗ luôn.
“Ngươi chính là Khương Thành? Ngươi khơi dậy nỗi phẫn nộ trong mọi
người…”
Được rồi!
Nghe thấy hắn cứ nói mấy lời nhảm nhí mãi, Khương Thành cũng biết chẳng
hỏi ra được gì.
Đã không hỏi được gì thì bỏ đi.
“Linh thú hộ tông, ra ngoài rửa nền đất đi!”
Linh thú hộ tông?
Đám trưởng lão nhị đại rất chờ mong, còn đám đệ tử tam đại thì đưa mắt nhìn
nhau.
Bọn họ không hề biết là bổn môn có Linh thú hộ tông đó.
“Tiểu tử, không phải ngươi giỏi giang lắm hả?”
“Sao? Thời khắc quan trọng lại phải dựa vào đại gia tự mình ra tay hả?”
Khương Thành bĩu môi.
Đối với hắn mà nói, giết chết bảy mươi tư người của Kinh Long thế gia này rất
đơn giản, cứ bị giết trước một lần đã là được.
Nhưng mà như thế thì không ngầu tí nào.
Dù sao đây cũng là Phi Tiên môn, phía sau còn nhiều đệ tử như vậy đang nhìn.
Bị đối phương giết ngay ở đây thì chẳng phải sẽ giảm uy danh xuống sao?
Dù sau đó có lừa gạt vòng vo, nói là chưởng môn chỉ chơi trò giả chết thôi, thì
lúc bị giết máu me tung tóe vẫn làm giảm mất một chút hình tượng.
Nhỡ đâu sau này đám đệ tử không còn sùng bái mình nữa thì sao?
Với một kẻ yêu làm màu yêu thích sĩ diện như Thành ca mà nói, đây mới là
chuyện quan trọng nhất.
Cho nên, lần này để cho Tam Nhãn Hổ làm thay thôi.
“Được rồi được rồi, ra tay sớm thì xong việc sớm.”
Cách đó hàng vạn dặm, đôi mắt đám người Tề Thương Lỗ Trọng đều trợn to.
Là một cái bia đỡ đạn để thử nước, trên người Long Chấn Sơn cũng mang theo
linh khí truyền ảnh. Bây giờ bọn họ có thể nhìn thấy hình ảnh thời gian thật của
Phi Tiên môn.
Thậm chí ngay cả âm thanh cũng có thể nghe thấy.
“Xuất hiện rồi!”
“Đây là Hổ yêu kia ư?”
“Kích thước này, không phải quá nhỏ hả? Chỉ có thế này thôi?”
Đám người không khỏi dụi mắt, hoài nghi một trận.
Ngay cả Tề Thương cũng không ngoại lệ.
Thứ mà bản thân cứ kiêng dè mãi, chỉ là thứ đồ như này thôi hả?
“Quả thật là chính là Hổ yêu này! Tứ đệ Đoan Mộc Trì của ta là bị nó giết
chết!”
Là tận mắt Đoan Mộc Triết chứng kiến. Trong giây phút nhìn thấy Tam Nhãn
Hổ kia, hắn xuất hiện ảo giác rằng – Hổ yêu kia biết mình đang nhìn trộm nó!
Ảo giác này khiến hắn dựng hết cả lông tơ, hận không thể lập tức chạy khỏi nơi
này.
Mà bên Phi Thiên tông, đám đệ tử mới gần như cạn lời.
Linh Thú hộ tông của Phi Tiên môn của chúng ta chỉ bé xíu có vậy thôi á?
Dùng làm linh vật thì còn được, chứ dọa người thì có được không đấy?
Còn trông cậy vào nó để giết kẻ địch?
Long Chấn Sơn vẫn còn đang thao thao bất tuyệt đó.
Đương nhiên hắn muốn hủy diệt Phi Tiên môn, cũng muốn bắt Lâm Ninh về.
Nhưng một lão già như hắn trước khi thăm dò được thực hư thì gần như sẽ
không làm mọi việc một cách triệt để mà vẫn để lại một đường lui.
Nếu như thăm dò ra được Phi Tiên môn chỉ có thế thì đó mới là lúc hắn đại khai
sát giới.
Đến lúc đó, hắn đảm bảo hắn sẽ độc ác, tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Sau đó thì đầu của hắn bay lên trời, còn nhìn thấy cái cổ ở thân thể phía bên
dưới vẫn đang phun máu rồi ngã xuống.
Đồng thời, cũng nhìn thấy bảy mươi ba tinh anh còn lại của Kinh Long thế gia
mà hắn dẫn đến đồng loạt ngã xuống.
Tam Nhãn Hổ chỉ dùng đúng một kích.
Với nó mà nói, Linh Đài cảnh, Phân Hồn cảnh, Tụ Nguyên cảnh gì đó, có gì
khác nhau hả?
Một vuốt vung ra là cả đám người đó đều biến thành thi thể không đầu.
Máu tươi bão táp, thảm không nỡ nhìn.
“A!”
Tề Thương ở xa cách đó hàng vạn dặm đột nhiên vung tay, ném ảnh khí tiếp thu
truyền ảnh ra ngoài.
Hắn bị dọa sợ rồi.
Không phải là sợ một màn máu me kia, bởi vì cảnh tượng kiểu đó bản thân hắn
cũng từng làm rồi.
Mà là trong đám người bị giết, có năm người là Linh Đài cảnh, trong đó Long
Chấn Sơn là Linh Đài cảnh Thất trọng, chỉ kém hắn có một trọng mà thôi.
Nói cách khác, nếu như vừa nãy hắn đứng trước mặt Tam Nhãn Hổ thì kết quả
cũng sẽ y hệt như vậy.
Kiểu uy hiếp trí mạng như này mang đến một loại tác động tâm lý hoàn toàn
khác.
Hắn yếu ớt nhìn Lỗ Trọng một cái, sau đó là nhìn đám người sắc mặt tái mét ở
phía sau, hẳn là đều bị chấn động rồi.
Đối mặt với dò hỏi của Tề Thương, hắn nặng nề gật đầu một cái.
Có nghĩa là, đúng vậy, Hổ yêu này ít nhất cũng phải là Thiên Mệnh cảnh Cửu
trọng!
Còn về đám người Cửu La chân nhân suýt nữa thì sợ đến tè ra cả quần.
Phi Tiên môn thật sự có một Linh thú hộ tông đáng sợ như vậy, sao các ngươi
không nói sớm?
Đùa ta đúng không?
Bây giờ bọn họ có một suy nghĩ, đó là muốn chạy khỏi nơi này.
Còn bao vây tấn công Phi Tiên môn ư?
Ngại chết chưa đủ nhanh hả?
Chỉ là muốn rời khỏi đây nhất định phải có sự đồng ý của Tề Thương, nếu
không thì tên Lỗ Trọng Thiên Mệnh cảnh Nhất trọng này sẽ ra tay, bọn họ cũng
chẳng sống nổi.
Cho dù may mắn chạy thoát thì có thể chạy khỏi sự trừng phạt của Bát Vân điện
sao?
“Thiếu chủ, Hổ yêu kia chúng ta hoàn toàn không thể đánh lại được!”
“Đúng vậy, đây hoàn toàn không phải thứ mà chúng ta có thể ứng phó đâu.”
“Xin thiếu chủ hãy cho phép chúng ta được rút lui…”
Bọn họ đều quỳ xuống van xinh, đây không phải làm bia đỡ đạn thì cũng là mỡ
dâng miệng mèo.
Tề Thương lạnh lùng liếc bọn họ một cái, Yêu Hổ mạnh như vậy, khát vọng
muốn đạt được của hắn lại càng thêm kiên định.
Một khi có được Hổ yêu thì ngay cả cha hắn cũng phải nhanh chóng nhường vị
trí, không một ai có thể tranh với hắn nữa rồi!
“Không cần các ngươi tấn công, chỉ cần duy trì uy hiếp là được!”
Chỉ cần mấy tông môn này duy trì bao vây phong tỏa, vậy thì bọn họ có thể
dùng danh nghĩa đến chi viện để vào Phi Tông môn, quang minh chính đại thay
thế Khương Thành rồi.
Mặc cho Cửu La chân nhân than khóc thảm thiết: “Chúng ta… uy hiếp Hổ yêu
kia ư? Đây không phải đang đùa chứ?”
“Các người đồng ý chưa chắc đã chết, còn không đồng ý thì bây giờ sẽ chết
ngay lập tức!”
Với Tề Thương mà nói, đám người này chỉ là công cụ, hắn không thèm quan
tâm bọn họ sống hay chết đâu.
Nhất thời, trong lòng đám cao thủ của bốn phủ bảy môn phái còn lại đều lạnh
lẽo.
Ở phía bên kia, tất cả đệ tử mới có mặt ở Phi Tiên môn cũng bị chấn động đến
ngơ ngẩn luôn.
Bảy mươi tư cao thủ của Kinh Long thế gia, kẻ yếu nhất cũng là Phân Hồn cảnh
Lục trọng.
Với bọn họ mà nói, trước mắt Phân Hồn cảnh vẫn còn xa xôi lắm.
Kết quả chỉ một chiêu đã bay màu rồi?
Bởi một thú cưng đáng yêu như này ư?
Đừng nói là bọn họ, ngay cả đám người Kỷ Linh Hàm La Viễn cũng thấy hơi
khó tin.
Bọn họ biết Tam Nhãn Hổ rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại như nào thì vẫn luôn
không có ấn tượng trực quan.
Chỉ thấy nó ra tay một lần, chính là lúc xử lý thần hồn của Đoan Mộc Trì.
Kém xa chấn động lần này!
“Chưởng, chưởng môn…”
Mấy nữ đệ tử co rúm người lại dựa gần về phía Khương Thành, cứ như chỉ cần
gần hắn hơn mới có thể an toàn.
Tam Nhãn Hổ quá tàn bạo, giờ phút chấn động này, trong đầu bọn họ hơi trống
rỗng, thậm chí còn lo lắng Hổ yêu sẽ nổi điên xử lý cả mình luôn
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng gào bất mãn của Khương Thành.
“Ngươi đang làm gì vậy?”