Ngay cả Thiên Thư vực, nơi có 14 Thư Thánh đứng đầu trong vạn vực ở hạ
giới, cũng không thể nói với bọn họ dù chỉ một câu.
Mà bây giờ, Khương Thành lại có thể được thủ lĩnh của Kiếm Vực chủ động
mời.
Đãi ngộ này được coi là độc nhất vô nhị.
Nhưng mà Thành Ca không cần nghĩ ngợi, đã lập tức từ chối.
“Đa tạ ý tốt của lão Kiếm Thánh, ta không rõ tình huống của Hư Tiên Giới này,
ta muốn tự mình thăm dò.”
Có đùi to như vậy mà lại không ôm, khiến cho rất nhiều người không thể nào
hiểu nổi.
Nhưng Thành Ca cũng có tính toán của riêng mình.
Mỗi ngày đều phải gọi một đệ tử từ Toàn Cơ Đồ ra để nâng cao tư chất, chuyện
kiểu này càng nên tránh trước mặt người ngoài càng tốt.
Quy Tàng Kiếm Thánh cũng không ép buộc nữa.
“Vậy sau này gặp lại, hy vọng tương lai có thể gặp nhau ở tiên giới!”
Nói xong, hắn nhanh chóng đã dẫn theo ba trăm người của Kiếm vực rời khỏi
nơi này.
Sau khi bọn họ rời đi, các vực giới khác cũng lần lượt đi về các hướng khác.
Tất cả mọi người đều xa lạ với Hư Tiên Giới này, ngay cả Lam Đề cũng vậy,
không ai biết đường đến tiên giới nằm ở đâu.
Đây cũng là cửa ải khó khăn nhất mà ai cũng gặp phải.
Cho nên hiện tại, chỉ có thể dựa vào cảm giác, dựa vào cơ duyên.
Khương Thành cũng không nghĩ ngợi nhiều, hắn còn bận đếm chiến lợi phẩm.
Kết quả khiến hắn hơi thất vọng, không có linh thạch cũng không có đan dược,
nhưng mà thiên tài địa bảo có một vài thứ.
Trừ mấy thứ kia ra thì phần lớn tài nguyên dùng để tu luyện thú hồn của Huyền
Linh vực, hắn không có thú hồn nên không dùng được.
May mà có thể đổi cho hệ thống, không dùng được thì có thể đổi lấy điểm tích
phân.
Dù sao cũng là cao thủ Thánh Giai, những thứ được cất chứa đều là bảo vật
hàng đầu vực giới.
Sau khi đổi một lượt, hắn lại ghi sổ thêm được 12 triệu điểm.
Mãi tới lúc hắn xong việc, đột nhiên Mạc Trần truyền ra một tin tức chấn động.
“Ta đã từng đến nơi này.”
Cái gì?
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Tam Nhãn Hổ không tin chút nào.
“Lão Mạc ngươi đừng khoác lác, trước đây ngươi vẫn trốn trong Hóa Huyết
Nhận, làm sao có thể đã tới Hư Tiên giới.”
“Hổ yêu nhà ngươi thì biết cái gì?”
Mạc Trần liếc nhìn nó với vẻ khinh thường, sau đó bày ra một biểu cảm khác.
“Liệu hưởng môn còn nhớ đại chiến Tiên Ma mà lão hủ từng nhắc đến chứ?”
Khương Thành nhớ rõ, lúc trước hàng phục lão đầu này, khi nói về lai lịch của
mình, quả thật hắn có nhắc tới một câu như vậy.
Nhưng mà lúc đó hắn không quan tâm, nên cũng không hỏi chi tiết.
“Tiên tu và Ma tu vốn là hai con đường khác nhau, nhưng phát triển đến cuối
cùng, lại dần dần biến thành nước với lửa.”
“Nơi này là chiến trường khi đó.”
“Trùng hợp như vậy sao?”
Trong số ít người, Lam Đề không thể chấp nhận được chất
“Tại sao mà Hư Tiên giới lại là chiến trường được cơ chứ?”
“Vậy vì sao chín vị tiên tổ của chúng ta năm đó lại xuống hạ giới từ đây?”
“Lẽ nào, đại chiến của các ngươi không phải ở tiên giới?”
Mạc Trần thản nhiên nói: “Đương nhiên, lúc ấy, chiến trường của chúng ta là ở
Tiên Giới, nhưng lại là ở Khư Địa hỗn loạn trung tâm Tiên Giới.”
Huyền Quy Vương tò mò hỏi: “Khư Địa hỗn loạn là cái gì?”
“Là một mảnh quy tắc hỗn loạn, một địa vực trống, nơi mà ngay cả tiên nhân
cũng không thể ở lại trong một thời gian dài.”
Khương Thành kinh ngạc nói: “Khu vực quan trọng nhất tiên giới, sao có thể
rơi xuống hạ giới?”
Chân mày Mạc Trần nhíu lại rất chặt, biểu tình trong mắt không ngừng thay đổi,
dường như đang suy nghĩ kỹ càng điều gì đó.
Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi.
“Điều duy nhất ta có thể chắc chắn, đó là Hư Tiên giới này thật sự được tạo ra
bởi sự liên thủ của các thế lực đứng đầu.”
“Đánh chìm Khư Địa hỗn loạn, khiến nó nằm giữa tiên giới và hạ giới, phá vỡ
quy luật ban đầu của trời đất, chặn đường phi thăng của tu sĩ hạ giới.”
“Có lẽ đó là bởi sau đại chiến Tiên Ma đã xảy ra một số biến cố.”
Tam Nhãn Hổ gãi gãi lông, thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi biết đi lên bên trên từ
Hư Tiên giới kiểu gì không?”
“Không biết.”
“Vậy ngươi nói những cái này để làm gì.”
Mạc Trần suýt nữa bị hổ yêu chọc tức tới thổ huyết, hung dữ nói: “Khư Địa hỗn
loạn vốn không phải là thông đạo phi thăng gì đó, sao có thể có đường đi lên
được?”
Khương Thành nhíu mày nói: “Vậy chuyến này chúng ta đi công cốc rồi?”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Mạc Trần chuyển chủ đề: “Mặc dù không phải thông đạo phi thăng, nhưng vẫn
có cơ hội tiến vào tiên giới.”
“Năm đó, bởi vì đại chiến nên hai đại trận doanh của Tiên Ma đều ở trong tế
đàn Khư Địa. Tìm được tế đàn khi đó, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.”
Tam Nhãn Hổ lại dội nước lạnh: “Đều đã qua ngàn vạn năm, cái tế đàn ở Khư
Địa kia sớm đã không còn nổi một sợi lông.”
Mạc Trần không nhịn được nữa, gào lên: “Ngươi không hiểu thì câm miệng, thủ
đoạn của Tiên đế và Ma đế, nhãi nhép như ngươi có thể hiểu được hay sao?”
Khương Thành khoát tay: “Ngươi biết vị trí của tế đàn?”
“Ta cần phải xác định vị trí hiện tại trước, sau đó tính toán nữa.”
“Vậy được, ngươi từ từ tính.”
Đi vào Hư Tiên giới, còn đánh một trận, Thành Ca cảm thấy mình đúng là quá
vất vả rồi, đang định nằm trên lưng rùa một lúc.
Mạc Trần lại nói tiếp: “Thật ra Hư Tiên giới này cũng được xem như là một cơ
duyên lớn đối với mọi người trong Phi Tiên Môn.”
“Hả? Cơ duyên gì cơ, Mạc lão nói nhanh lên.”
Tinh thần Tam Nhãn Hổ lập tức tỉnh táo lại, ngay cả xưng hô cũng đổi từ lão
Mạc thành Mạc lão rồi.
Mạc Trần liếc nó một cái, chợt hối hận đã để cho nó nghe thấy.
Nhưng mà ở trước mặt chưởng môn, biểu hiện quan trọng hơn.
“Đại chiến Tiên Ma năm đó, vô số tiên ma đã chết trong trận chiến ở Khư Địa,
khí huyết sát của bọn họ còn lưu lại ở nơi này.”
“Nếu như có người có thể chịu được sự tôi luyện của khí huyết sát, sẽ có cơ
duyên rất lớn, không cần lôi kiếp mà trực tiếp thành ma thể.”
Ma thể và tiên thể ngang hàng với nhau, đạt được ma thể, thật ra cũng tương
đương với việc thành tiên một nửa rồi.
“Trên thực tế, loại chiến trường cổ này, thường là chỗ tu luyện yêu thích nhất
của Thượng Cổ Ma tu.”
“Mà những chiến trường trước đây, hẳn không có quy mô của nơi nào bằng nơi
này, ma thể rèn luyện ở trong này, chắc chắn phẩm chất rất cao.”
Khương Thành và Tam Nhãn Hổ trên lưng rùa, đưa mắt nhìn nhau.
Đù, ngươi là Ma tu đấy hả?
Nếu không tại sao ngươi lại biết cái này?
“Ma thể và tiên thể có gì khác nhau?”
Với Khương Thành mà nói, việc trở thành Tiên tu hay là Ma tu cũng chẳng có
gì khác nhau hết.
Đơn giản chỉ là khác con đường tu luyện mà thôi.
Nhìn Ma tu Mạc Trần này mà xem, hắn còn giỏi hơn nhiều người bình thường ở
rất nhiều thánh địa.
“Tiên tu coi trọng thần hồn, Ma tu chủ luyện thể linh. Đạt được tiên thể thì tu
luyện thần hồn càng thêm nổi bật, đạt được ma thể sẽ có ưu thế trong cận
chiến.”
“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lên!”
Tam Nhãn Hổ nghe đến đó, lập tức thét to một tiếng, bay ra khỏi phạm vi Luyện
Cốt Phiên.
Từ thánh thể biến thành thành ma thể, đây là một bước nhảy vọt đó nha.
Nhìn xem vừa nãy, Khương Thành nghênh chiến tam đại Thánh Giai kia, bước
cuối cùng, nguyên nhân lớn nhất của việc võ kỹ giao chiến hoàn toàn áp đảo
chẳng phải là vì tiên thể cao hơn thánh thể sao.
Nghĩ đến chính mình cũng có cơ hội này, Tam Nhãn Hổ phấn khích kêu gào.
Nhưng mà ngay sau đó, âm thành này biến thành kêu gào thảm thiết.
Ở cấp Thánh Giai, thánh vực của Tam Nhãn Hổ là có thể ngăn chặn các quy tắc
hỗn loạn và lực huyết sát.
Bây giờ vì tôi luyện mà chịu càn quét của khí huyết sát thì chỉ có thể thu hồi
thánh vực, đối mặt với môi trường tàn khốc nhất của Hư Tiên giới.
Trong Hư Tiên giới này, nếu Đạo Cung cảnh mà đi vào thì sẽ chết ngay lập tức.
Nhập Thánh cảnh tạo ra lĩnh vực cũng không ngăn chặn được bao lâu.
Bây giờ nó hoàn toàn từ bỏ phản kháng, không cần nghĩ cũng biết nó đau đớn
đến mức nào.
Nhìn thấy nó lăn lộn trên đất, cả người liên tục rỉ máu, cảnh tượng thảm thiết vô
cùng, cuối cùng lông trắng toàn thân dường như đều bị nhuộm đỏ, Thành ca hơi
không đành lòng.
Đáng lẽ Huyền Quy Vương cũng đang nóng lòng muốn thử sức, mà giờ cũng
âm thầm bỏ cuộc.