Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của Đạo Tôn để giết tên tiểu tử này thôi!”

Với tư cách là Chưởng môn của Vô Định Cung, Chí Diên Đạo Tôn phải chủ trì,

trấn thủ, chắc chắn không thể ra trận sớm như thế được.

Nên hắn nhìn về phía mười vị Đạo Tôn ở bên cạnh.

“Chư vị đạo hữu, có ai nguyện ý xuất chiến không?”

Hắn vừa dứt lời, mọi người vẫn rất nhiệt tình hăng hái.

Dù sao, bọn họ vốn dĩ cũng chê Ma Ngộ tông chẳng có tính khiêu chiến gì cả,

trong mắt bọn họ sự xuất hiện của Khương Thành cũng được coi như một sự

thay đổi.

Tên tiểu tử này thắng liên tiếp ba trận, tà môn như thế, giết hắn không chỉ

không mất thể diện, ngược lại còn còn có thể làm tăng thêm danh tiếng.

“Để ta!”

“Để ta đi!”

“Nhất định phải là ta!”

Nhất thời, trong mười vị Đạo Tôn thì đã có chín vị đứng dậy.

Mặc dù Khương Thành giết Uẩn Hoành Chí Tôn trong chớp mắt, chuyện này có

vẻ vô cùng khó tin.

Nhưng chung quy đó cũng không phải là bản lĩnh của cấp bậc Đạo Tôn.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần Đạo Tôn xuất hiện thì việc giết Khương Thành vẫn

rất dễ dàng lại kèm thêm cả vui vẻ.

Cuối cùng, Chí Diên Đạo Tôn đã chọn người lên tiếng đầu tiên, là Nhạc Gia

Đạo Tôn, để hắn đi phụ trách việc giết chết Khương Thành.

Chuyện này khiến Ngạo Kiêu Đạo Tôn, người cũng hăng hái xin được xuất

chiến giống như Nhạc Gia vô cùng bất mãn.

“Dựa vào cái gì mà lại là hắn?”

“Ta đã sắp nhàm chán đến cực điểm rồi, đang muốn lên đó co giãn gân cốt.”

“Nhạc Gia Đạo Tôn, còn không mau nhường cơ hội này cho bổn tọa ta?”

Không chỉ có hắn mà mấy vị Đạo Tôn khác cũng nháo nhào bày tỏ sự thất vọng

và tiếc nuối vì không được chọn.

“Hiếm lắm mới chui được một tên có tí tính khiêu chiến ra, kết quả lại không

đến lượt.”

“Đúng thế, chuyện này là thế nào chứ?”

“Trận sau nhất định phải chọn ta đấy!”

“Chí Diên Đạo Tôn, trận sau mà không chọn ta, là ta trở mặt với ngươi đấy

nhé!”

Nhìn thấy bọn họ tích cực hăng hái như vậy, Chí Diên Đạo Tôn cảm thấy hắn đã

rơi trong sự phiền não của hạnh phúc.

Những lá bài trong tay quá tốt cũng là một loại tội lỗi.

Tùy tiện rút bất cứ lá nào cũng đều là bom cả, khiến cho người ta sao có thể

chịu nổi?

Phe đối phương ngoại trừ Lâm Tịnh Đạo Tôn và Lục Văn Đạo Tôn, thì chẳng

có bất cứ ai có thể có thể dùng được nữa rồi.

Đối thủ không đủ phần.

Tiếp sau đây hắn nên sắp xếp ai là người ra trận đầu tiên, ai là người dự bị để

thay thế và bổ sung, đúng là một vấn đề nan giải.

Nhìn thấy Nhạc Gia Đạo Tôn đứng trước mặt Khương Thành, phía Ma Ngộ

tông nổi lên một trận rối loạn.

“Lần này là Đạo Tôn hàng thật giá thật rồi.”

“Nhạc Gia Đạo Tôn cũng thành danh đã lâu, sức mạnh thâm sâu khó lường đó!”

“Khương Chưởng môn vẫn ổn chứ?”

“Ta thấy không chắc…”

Phạm Lôi Đạo Tôn đã bắt đầu khinh thường chế nhạo.

“Không chắc? Căn bản là không có tí hy vọng nào có được không hả?”

“Các ngươi đừng thấy vừa nãy tên tiểu tử đó chớp mắt đã giết hai Thiên Tôn mà

cảm thấy hắn có thể sánh vai với Đạo Tôn.”

“Cả quá trình hắn đều không sử dụng Pháp Tắc không gian.”

“Đó mới chính là sự khác biệt về bản chất của Đạo Tôn và Chí Tôn, không có

Pháp Tắc không gian, thì vĩnh viễn không có cách nào đứng sừng sững giữa

một rừng cường giả được đâu.”

Nghe hắn tạt nước lạnh như vậy, những vị trưởng lão ở bên cạnh cũng không

thể nào đánh giá cao Thành Ca được nữa.

“Thế… lần này Khương Chưởng môn sẽ thua à?”

Mặc dù lúc bắt đầu tất cả bọn họ đều không ôm hy vọng gì với Thành Ca,

nhưng sau đó thấy hắn thắng liên tiếp ba trận, tất cả mọi người cũng bắt đầu có

chút kỳ vọng.

Bất luận thế nào, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy hắn bị đánh bại.

“Thua?”

Phạm Lôi Đạo Tôn bày ra bộ dạng người từng trải của “gạch gia” phê bình nhận

xét, tràn đầy năng lực làm màu.

“Các ngươi nên lo lắng xem hắn có thể sống sót mà trở lại hay không.”

“Hả, chuyện này, thực lực của Nhạc Gia Đạo Tôn và Khương Chưởng môn có

sự chênh lệch lớn đến thế sao?”

Nhìn về phía không gian khiêu chiến vừa được hình thành ở cách đó không xa,

tất cả các trưởng lão của Ma Ngộ tông đều bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Các ngươi có biết thế nào là Pháp cảnh không?”

Phạm Lôi Đạo Tôn ưỡn ngực, sừng sững kiên cường, tựa như đang khen ngợi

chính hắn vậy.

“Pháp cảnh là thứ có thể bị chấn động bởi khiêu chiến vượt cấp?”

“Thứ này vừa xuất hiện thì ở dưới Đạo Tôn đều là loại giun dế thôi, hiểu không

hả?”

“Hả, thế phải làm thế nào bây giờ?”

“Trận này chẳng lẽ là phải thua à?”

Trước ánh mắt đầy lo lắng của các vị trưởng lão, Phạm Lôi lạnh lùng đáp:

“Muốn đối phó với Đạo Tôn, chỉ có thể dùng Đạo Tôn cùng cấp thôi.”

“Trong mắt các ngươi Đạo Tôn này bất khả chiến bại, thì trong mắt ta cũng như

thế.”

Hắn hếch cằm kiêu ngạo, cố ý hơi nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa, đợi mọi

người mở miệng cầu xin hắn xuất chiến.

Như thế thì hắn sẽ xem xét đánh một trận, coi như chứng minh thanh danh của

hắn.

Nhưng hắn đợi hoài đợi mãi, vẫn chẳng đợi được người khác mở miệng.

Bởi vì, trong không gian khiêu chiến, Thành Ca đã bắt đầu đánh với Nhạc Gia

Đạo Tôn rồi.

Sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào nơi đó.

Không nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Nhạc Gia Đạo Tôn vừa ra sân

đã bắt đầu thi triển Pháp Tắc không gian của hắn.

Tất cả năm căn nguyên của hắn đều hòa quyện vào trong Pháp cảnh đó.

Cùng lúc này, trên Pháp cảnh đó có từng chùm ánh sáng đầy màu sắc quét qua,

hoàn hảo và đẹp đẽ.

Tất cả những người đang vây xem trận chiến ở bên ngoài, lập tức cảm nhận

được sức mạnh quy tắc vượt quá khả năng nhận thức của bọn họ đang bao phủ

khắp xung quanh.

Đó là hiệu quả được tạo ra bởi Pháp Tắc không gian được hình thành trong tích

tắc, sau khi dung hợp năm căn nguyên.

Trong trạng thái này, Nhạc Gia Đạo Tôn tương đương với có thần linh trợ giúp.

Mỗi đòn tấn công của hắn, đều sẽ có được sự gia trì của năm căn nguyên, bùng

nổ với sức mạnh và uy lực mạnh hơn trước hàng chục, hàng trăm lần.

So với sức mạnh này thì, phương thức chiến đấu tấn công lẫn nhau của Chí Tôn

và Thiên Tôn, thực sự quá thô thiển và nguyên thủy.

Nếu như so sánh mỗi căn nguyên với sắt thép, thì Pháp Tắc không gian này

tương đương với một chiếc xe tăng được chế tạo từ số sắt thép đó.

Bất luận là sức mạnh hủy diệt hay là tỷ lệ sử dụng đều vượt xa nhận thức của

cấp bậc Chí Tôn.

Những lời của Phạm Lôi Đạo Tôn cũng không tính là cường điệu hóa.

Pháp Tắc không gian vừa xuất hiện, dưới cấp bậc Đạo Tôn đều là loại giun dế.

Chính vào lúc tất cả mọi người đều cảm thấy Khương Thành chắc chắn sẽ thua,

sẽ sụp đổ dưới sự đè bẹp của Pháp cảnh này thì cuối cùng vị huynh đài này

cũng rút Pháp tắc không gian của mình ra.

Đối với hắn mà nói, chuyện này cũng rất hiếm có.

Từ sau khi có được Pháp tắc không gian, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng trong

chiến đấu.

Mà sau khi Pháp cảnh này của hắn xuất hiện, tất cả mọi đều ồ lên.

“Pháp cảnh!”

“Hắn cũng có Pháp Tắc không gian?”

“Người này không phải là Thiên Tôn sao?”

“Sao Thiên Tôn lại có thể có Pháp Tắc không gian được?”

Vô Định Cung ở phía đối diện, vẻ mặt ai nấy đều hoang mang khó hiểu, kèm

thêm cả sự hoài nghi nhân sinh.

Vẻ mặt của rất nhiều người ở Ma Ngộ tông cũng đầy hoang mang khó hiểu y

như bọn họ.

Nhất là người mãi không nhận được sự phản hồi, Phạm Lôi Đạo Tôn, sau khi

hắn phát hiện Khương Thành cũng rút ra một Pháp Tắc không gian, thì suýt nữa

rơi mất cả cằm vì sốc.

“Chuyện này không thể nào xảy ra được!”

“Sao hắn lại có thể có Pháp cảnh được?”

Hắn biết chắc chắn Tu vi của Khương Thành là Thiên Tôn, chuyện này không

thể sai được, căn bản không tồn tại chuyện ẩn giấu cảnh giới gì cả.

“Ha, cho nên mới nói các ngươi thiển cận đó.”

Lâm Tịnh Đạo Tôn, cả quá trình đều ôm tâm trạng ngồi xem đại thần biểu diễn,

vuốt vuốt râu cười.

“Khương Chưởng môn là người đi ra từ Cổ Tiên giới năm xưa đó.”

“Hắn có được Pháp cảnh trước thời hạn thì có gì kỳ lạ chứ?”

Cổ Tiên giới?

Rất nhiều người nhất thời không phản ứng kịp.

Quả thực, những Tiên nhân của Cổ Tiên giới có Đạo Tâm từ rất sớm, lúc Đế

cảnh nhất trọng đã có Pháp Tắc thời kỳ đầu rồi.

Sau đó, sự hình thành Pháp Cảnh chân chính thường sớm hơn Tiên nhân của các

Đại Chân giới khác.

Nhưng…

“Pháp cảnh phải dựa vào sự chống đỡ của Tiên lực và căn nguyên quy tắc.”

Ngạo Kiêu Đạo Tôn ở phía đối diện cười lạnh lùng.

“Cho dù Tu vi của hắn chỉ là Thiên Tôn đã có được Pháp cảnh trước thời hạn,

thì nó cũng sẽ phải chịu sự giới hạn bởi cảnh giới và căn nguyên quá yếu ớt

thôi.”

“Đứng trước mặt Đạo Tôn thực thụ, cái Pháp cảnh có được trước thời hạn ấy

của hắn cũng chỉ là một trò cười mà thôi, căn bản không không chịu nổi một

đòn tấn công.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK