Thành ca lập tức có lòng tin hơn gấp trăm lần.
Khảo nghiệm này, hắn cảm thấy mình cần phải tham gia một chút.
Xông thẳng vào căn nguyên băng, còn phải hack một lần, mất mặt biết bao
nhiêu chứ?
Leo lên thang băng này, đi qua mà không tổn hại gì, vậy mới phù hợp với thân
phận vai chính của mình!
Giờ khắc này, hắn đã quên mất giây phút trước mình quyết định như thế nào.
Nhìn thấy hắn chen lên phía trước, Cung Tình cũng chỉ có thể đi theo sau.
“Ngươi muốn leo lên thang băng này một lần sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Thành ca vỗ ngực: “Thang băng này vì ta mà xây dựng, chỉ đợi ta đến chinh
phục, sao ta có thể khiến cho nó thất vọng được.”
Khoé miệng Cung Tình giật giật, ngươi cũng quá tự tin rồi đấy?
Sức chiến đấu của chủ công nàng rất phục, nhưng thứ thang băng này khảo
ngiệm lại không phải là sức chiến đấu.
Những kẻ khác ở bên cạnh lại càng cười ồ lên.
“Ha ha, người này thật sự không biết trời cao đất dày là gì!”
“Bình thường, mỗi lần đều có thể nhìn thấy mấy kiểu tự tin này.”
“Không tự mình trải qua một lần, bọn họ sẽ không biết hiện thực chân thật bao
nhiêu.”
Nghe được lời của mấy người này, Cung Tình vô cùng lo sợ.
Các ngươi vừa phải chút đi chứ, người này cũng không phải là người dễ đối
phó, đi tới đâu giết tới đó.
Ngộ nhỡ chọc tức đến hắn, nơi này sẽ biến thành chiến trường thật sự.
Nhưng hiển nhiên là nàng đã đánh giá sai về tính khí của Thành ca.
Với mục tiêu không đánh giá là kẻ địch, thì độ khoan dung của Thành ca kỳ
thực rất cao.
Những lời này truyền đến tai, hắn đều coi như gió thoảng bên tai.
Chẳng những không tức giận, ngược lại nét mặt còn tươi cười.
“Để mọi người đợi lâu rồi!”
Hắn đến phía trước thang băng, quay đầu lại chắp tay vui tươi hớn hở.
Giống như tất cả mọi người đang thực sự chờ hắn vậy.
Hoàn toàn không đếm xỉa gì đến nhân vật trung tâm là Úc Bạch lúc trước, chỉ lo
làm việc để thu hút sự chú ý.
“Bốn triệu năm rồi, không một ai có thể leo lên đến đỉnh, đây là chuyện khiến
người ta tiếc nuối bao nhiêu!”
“Bây giờ tốt rồi, ta tới đây!”
“Nguyện vọng của mọi người cuối cùng có thể được rồi.”
“Các ngươi rất may mắn, được chứng kiến một khung cảnh lịch sử khi có người
đầu tiên leo lên đỉnh, có tiên khí lưu ảnh được thì mau chụp đi!”
“Tương lai sau khi trở về còn có thể hồi tưởng lại tư thế oai hùng của ca đây
nhiều lần…”
Cung Tình bên cạnh hắn lấy tay che mặt, hận không thể tìm một khe hở mà chui
vào.
Lát nữa nếu như không làm được, mất thể diện biết bao nhiêu?
Những cao thủ vây xem miệng méo mắt xếch, trong lúc nhất thời không biết
nên phản ứng như nào với lời nói này.
Bọn họ đã gặp qua không ít người tràn đầy tự tin trước khi ra trận.
Nhưng tràn đầy tự tin đến mức độ này, thì vẫn là lần đầu tiên.
Thế cho nên, hiện trường lại trở nên lạnh lẽo.
Mãi cho đến một lúc sau, mới có người nhịn không được mà phá tan sự yên
lặng.
“Ngươi thật biết nói khoác không ngượng mồm rồi đấy?”
“Mẹ nó, cuộc đời ta đây cũng chưa gặp qua ai kiêu căng hơn ngươi!”
Trong đám người, người nổi cáu có, người khinh thường cũng có.
“Ngươi có thể đạt trên bậc mười thì ta sẽ theo họ của ngươi!”
“Cấp mười? Có thể đặt chân đến cấp đầu tiên cũng khó nói rồi.”
“Ngươi là ai?”
“Ai chờ ngươi chứ?”
Lúc này, đột nhiên có người chỉ vào Khương Thành rồi kêu lên.
“Ta nhận ra rồi, hắn là Khương Thành!”
“Khương Thành là người đã giết Hoắc Thuần, đại náo Phi Tuyết vực!”
Băng Cung đều đã truyền lệnh đi khắp nơi, tuyên bố Thành ca là kẻ thù chung,
đương nhiên cũng truyền đi chân dung của hắn.
Nơi này tự nhiên có người từng gặp qua.
Vì thế đám người đã ồ lên.
“Cái gì? Hắn chính là Khương Thành?”
“Là kẻ dị giới xâm lược?”
“Mẹ nó, người của dị giới không bị cản trở sao, lại dám tới trung tâm của Băng
giới?”
“Thật là quái gở, ta lớn như vậy, lần đầu tiên gặp phải người của Dị giới to gan
lớn mật đến thế.”
“Còn muốn tham gia khảo nghiệm của bọn ta, đây là hành động gì vậy?”
Phản ứng của bọn họ, cũng ngoài dự liệu của Thành ca.
“Hoá ra các ngươi đã sớm biết ta?”
Từ khi nào mà bản thân trở nên nổi tiếng như vậy?
Hắn vội vàng mở ra bản ghi chép của hệ thống nhìn một chút.
Hay thật đấy, mấy ngày nay, giá trị thanh danh của hắn lại tăng lên mấy tỷ.
Quy đổi thành điểm tiên nguyên, cũng có mấy trăm ngàn.
Đây hoàn toàn là tin vui bất ngờ!
Trên thực tế, đây cũng là điều đương nhiên.
Băng Cung tuyên bố hắn là kẻ thù chung của Băng giới, toàn bộ Băng giới gần
như không ai có thiện cảm với hắn.
Cái gì mà quy thuận sùng bái, đương nhiên là không có khả năng.
Nhưng một người có thể lẫn vào một giới và khiến họ nhắc đến tên mình thì
hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút thanh danh.
Mới có mấy tỷ đã xem như rất thấp.
Chủ yếu vẫn là do hình tượng hiện nay của hắn quá tiêu cực, kỳ thực phần lớn
mọi người đều có lòng căm thù địch.
“Ha ha ha, hân hạnh hân hạnh!”
Mấy ngày nay mải vội vàng đi đường, hắn còn không biết mình nổi tiếng thế
nào.
Dù sao có sĩ diện là đủ rồi.
Nói xong hắn cũng mặc kệ những người khác có tâm tình gì, quay người rồi
bước lên cấp đầu tiên của thang băng.
Kết quả là bàn chân vừa đưa lên giữa không trung đã sững lại không thể bước
tiếp.
Một lực đẩy vô hình, ngăn cố định hắn lại.
Thành ca sốt ruột.
Màn dạo đầu cho việc làm màu cũng đã kết thúc, bây giờ là thời điểm sẵn sàng
bắt đầu biểu diễn, kết quả là đây sao?
Như vậy sao được?
Hắn không ngừng thúc giục tất cả sức mạnh như huyền văn, tiên lực và ngọc
hồn của mình, kết quả chỉ xê dịch được mấy xăng ti mét về phía trước.
Khoảng cách đến thang băng còn xa…
Đừng nói là hắn, những người khác cũng mông lung.
Đây là tình huống gì vậy?
Là người bản địa của Băng giới, quả thật bọn họ chỉ âm thầm chờ đến khi người
của Dị giới biểu hiện không tốt.
Ví dụ hắn nhiều nhất chỉ đi được một hai cấp gì đó.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, hắn lại mắc kẹt ở bên ngoài không vào được.
Quá vô lý đi?
Rốt cuộc ngay sau đó cũng có người phản ứng, vẻ mặt khó tin chỉ vào bóng
dáng của hắn.
“Không phải hắn còn chưa đạt tới Đế Cảnh ngũ trọng chứ?”
Điều này…
Tất cả mọi người đều phản ứng.
Không sai, bước lên thang băng thực ra là có ngưỡng cửa.
Mặc dù khảo nghiệm thang băng và tu vi tiên lực không có liên quan gì, khảo
nghiệm chính là đạo tâm, nhưng để phòng ngừa hàng loạt tu sĩ đế giai vọt tới,
khi bên kia Băng Nguyên cốc thiết lập thang băng này, cũng bố trí một tầng
chướng ngại.
Không đạt tới Đế Cảnh ngũ trọng, thì không có tư cách tham gia khảo nghiệm
thang băng.
Những tu sĩ ở hiện trường, kỳ thực đều cao hơn Đế Cảnh ngũ trọng.
Bọn họ từng theo dõi vô số lần hiện trường khảo nghiệm thang băng, cũng gặp
qua trường hợp có người vì tu vi không đủ mà không thể tham gia được.
Nhưng quả là không ngờ Khương Thành cũng không vào được.
Không phải ngay cả Vực chủ của Đế Cảnh ngũ trọng hậu kỳ hắn cũng từng giết
chết sao?
Khi nhìn thấy cảnh giới bề ngoài của hắn là Đế Cảnh tam trọng hậu kỳ, mọi
người còn tưởng rằng đang che giấu tu vi.
Kết quả không phải?
Cảm thấy người này thật sự chỉ có Đế Cảnh tam trọng sao?
“Mẹ nó, quá vô lý rồi đấy?”
“Sao hắn có thể đạt được những chiến tích trước kia chứ?”
Mọi người thận trọng suy nghĩ, chỉ cảm thấy quá khó tin.
“Nếu không phải Băng cung đích thân hạ lệnh, ta còn nghi ngờ chiến tích là
giả.”
“Hắn khiêu chiến vượt cấp cũng quá nhiều cấp rồi đúng không?”
“Sao ta cảm thấy có nội tình bên trong?”
“Giờ không phải lúc nói chuyện chiến tích, mà là… cảnh giới của hắn thấp như
vậy, căn bản không có tư cách tham gia khảo hạch.”
Thành ca chỉ có thể bất đắc dĩ lùi về.
Xem ra màn trình diễn làm màu phải trì hoãn một lúc, cần phải uống thuốc
thăng cấp trước đã.
May mà trận chiến ở Phi Tuyết vực hắn chiếm được lượng lớn Ngân Nguyệt
Băng Phách, lên tới Đế cảnh ngũ trọng thật ra không phải không có khả năng.
Chỉ có điều, luyện hoá Băng Phách cần thời gian ba bốn ngày.