Đáng lẽ Mạc Trần còn đang mất mát bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Không chỉ hắn, toàn bộ Long tộc ở đây đều ngây người.
Đối diện với quá nhiều quà tặng trước đó, bao gồm cả một nghìn vạn lượng
hoàng kim “hào phóng” của Kim Long tộc.
Nhưng lại không hề đứng dậy, cũng không hề đưa tay ra đón nhận.
Mọi người còn cho rằng hắn đã quen rồi, trên đời này không còn bảo vật nào có
thể khiến hắn rung động được nữa.
Kết quả là thứ bảo vật “chẳng có tí giá trị nhất” này lại khiến hắn lộ vẻ vui
mừng khôn xiết.
“Các ngươi là Phi Tiên môn hả?”
“Tốt lắm tốt lắm, ta rất thích lễ vật này của các ngươi!”
“Vẫn là các ngươi hiểu rõ tâm tư của ta nhất!”
Hắn đích thân bước lên trước, vươn móng vuốt rồng kia ra vỗ vai Mạc Trần.
Đan Thái và Ngụy Miêu.
Cái đó gọi lại là thân mật, cũng gọi là vừa mắt đấy.
Ngay lập tức, đám người Mạc Trần có hơi được sủng ái mà sợ hãi.
Mẹ ơi, đây là Cửu Văn Thương Long đấy, là chủ nhân tương lai của Thương
Long tộc.
Đáng lẽ chỉ mong hắn đừng ngứa mắt Phi Tiên môn là được, vậy mà kết quả
còn vượt cả mong đợi, lấy được hảo cảm của hắn?
Đãi ngộ này không bình thường đâu!
Đừng nói là Long tộc khác, đến cả lão Thương Long cũng phải ngưỡng mộ đố
kị đấy.
Sau khi Soái Thành trở về, hắn chưa từng thân thiết với mình như vậy.
Lẽ nào là bởi vì thời gian hắn sống ở thế giới loài quá dài nên mới nhìn loài
người bằng con mắt khác không?
Trong lòng nghĩ như vậy, phản ứng của hắn cũng không chậm tí nào.
Hắn lập tức bay qua bên đó.
“Ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh!”
“Phi Tiên môn các ngươi đến tận đây chúc mừng khiến Thương Long tộc ta
rạng rỡ hẳn lên!”
“Nào nào đến đây, bên trong, xin mời!”
Mạc Trần vui mừng khôn xiết, Thương Long tộc trước đây cũng chẳng có thái
độ đặc biệt gì với Phi Tiên môn hết.
Hoàn toàn chẳng quan tâm cũng chẳng hỏi han, làm như không hề tồn tại.
Nhưng mà thái độ nhiệt tình khác thường lần này đồng nghĩa với việc từ này về
sau, những ngày tháng ở lại Long tộc sẽ dễ thở hơn một chút.
Suy cho cùng Thương Long tộc cũng là một trong ba hoàng tộc của Long tộc,
cực kỳ có tiếng nói.
Ba người phấn chấn bừng bừng đang chuẩn bị cùng bước vào.
Thì bỗng nghe Huyền Quang kia ở bên cạnh lại mở miệng nói chuyện.
“Chậc chậc chậc, phẩm vị của Cửu Văn Thương Long này cũng thật khác biệt
nhỉ.”
“Vậy mà lại coi đống tiên tinh rác rưởi này là bảo vật, ha ha, nực cười chết
mất…”
Ứng Long và Vân Long đứng ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Nghe nói hắn phi thăng từ hạ giới lên đó, cho nên ánh mắt cũng rất tầm
thường.”
“Đúng vậy, huyết mạch có cao hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cái thùng
rỗng kêu to mà thôi…”
Lời này vừa dứt, Thương Tật đã không thể nhịn nổi nữa rồi.
Hắn lập tức chấm dứt nụ cười của mình, uy áp Thương Long lãnh lẽo bao phủ
lấy nơi này.
“Huyền Quang, ta nể mặt cha ngươi mới không thèm tính toán với ngươi, đừng
có mà được đằng chân lân đằng đầu!”
“Ở Thương Long cốc của ta, không đến lượt Long Tôn nhỏ bé như ngươi diễu
võ giương oai!”
Mặc dù hắn rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng không dám để mọi chuyện đi
quá xa được.
Vì để tránh việc không nể mặt nhau, Thanh Long tộc và Thương Long tộc mà
cạch mặt nhau thì đến lúc đó sẽ rắc rối to.
Cơ mà hắn không dám, nhưng Thành ca lại dám.
“Con mẹ nó, thứ chó chết này ở đâu ra thế hả?”
Hắn chỉ thẳng vào mũi Huyền Quang, giận sôi cả máu.
“Chỉ tặng có ba nghìn lượng bạch ngân rách nát mà còn không biết ngại lải nhải
mãi thế hả?”
“Thanh Long tộc rác rưởi vậy hả?”
Tất cả Long tộc ở xung quanh đều xôn xao cả lên.
Hai câu nói vừa nãy của Thương Tật chỉ được coi là cảnh cáo đám hậu bối mà
thôi.
Mà câu nói này của Thành ca là chửi thẳng vào mặt, hơn nữa còn nâng cao đến
mức độ chửi cả Thanh Long tộc.
Huyền Quang tức giận, hắn không nhịn nổi nữa rồi.
Là con trai của Thanh Long, mấy năm nay, làm gì có Long tộc nào dám không
nể mặt hắn cơ chứ?
Cho dù hắn có phách lối như nào đi chăng nữa thì đối phương vẫn sẽ chỉ cười
cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi nói ai là thứ chó má hả? Ngươi dám mắng ta là
chó, chính là mắng Thanh Long Đại Đế!”
Ngươi biện luận cũng điêu luyện quá nhỉ.
Nếu là Long tộc khác thì chắc chắn là chịu đựng rồi.
Thanh Long Đại Đế là thống lĩnh hiện tại của Long tộc, ai dám bất kính với
hắn, ai dám khiến hắn không vui cơ chứ.
Đáng tiếc đối diện hắn là Thành ca – kẻ vừa mới hủy diệt cả một môn phái lớn
của tiên giới cách đây không lâu.
“Ồ, may mà ngươi nhắc ta, cha ngươi cũng là thứ chó má.”
Thành ca nhún vai: “Lần đầu ta nghe nói đấy, có người lúc nhận thì lấy những
mấy trăm vạn lượng hoàng kim, lúc đáp lễ thì chỉ đáp có ba nghìn lượng bạch
ngân.”
“Người cha chó chết kia của ngươi cũng biết làm ăn quá nhỉ.”
“Đúng là không cmn biết làm người, à không đúng, không biết làm long.”
“Cho nên ta nói hắn là thứ chó má thì chẳng phải hợp quá à?”
Đáng lẽ mọi người ở đây còn đang xôn xao, giờ đột nhiên im lặng hẳn đi.
Giờ phút này, không một ai dám ho he nói chuyện gì nữa.
Mấy lời nói này của Khương Thành như dùng mũi thương chỉ thẳng vào mặt
Thanh Long Đại Đế, khiến bọn họ sợ chết khiếp.
Đó là thủ lĩnh của Long tộc – kẻ thống trị cả một vùng trời xanh bây giờ đó!
Đắc tội với, đồng nghĩa với việc từ nay về sau sẽ không nhận được sự che chở
của hắn nữa.
Mà mặt khác, trong lòng bọn họ cũng có cảm giác âm thầm sảng khoái không
thôi một cách khó hiểu.
Suy cho cùng điều Thành ca nói cũng là sự thật.
Vài chục tỷ năm nay, quả thật Thanh Long tộc tự xưng là kẻ cao hơn hẳn các
tộc khác một cấp bậc, cũng chiếm không ích lợi lộc.
Mà mọi người đều biết rõ mình bị thiệt, nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp
nhận.
“Ngươi, ngươi to gan lắm…”
Ứng Long và Vân Long kia đứng ở bên cạnh đều đã tức đến run rẩy rồi.
Huyền Quang càng không thể tin nổi quát lên.
“Thương Tật, Thương Khung, Thương Long tộc các ngươi muốn cạch mặt
Thanh Long tộc bọn ta đúng không?”
“Lập tức xin lỗi mau, không thì các ngươi sẽ phải hối hận đấy!”
Không đợi Thương Tật và Thương Khung ra mặt, Thành ca trực tiếp ném ba
nghìn lượng bạch ngân kia về chỗ ba con rồng kia.
“Thứ rác rưởi này, anh đây nhìn mà ngứa cả mắt.”
“Quay về nói với cha ngươi, từ nay về sau, Thương Long tộc sẽ đoạn tuyệt với
Thanh Long tộc!”
Nói xong, hắn đánh một chưởng.
Hệt như đánh bay một con ruồi vậy, đánh cho ba con rồng kia bay thẳng khỏi
Thương Long cốc.
Tất cả những con rồng có mặt ở đây đều há hốc mồn, mãi mà không tiêu hóa
nổi cảnh tượng này.
Thương Long đoạn tuyệt với Thanh Long rồi ư?
Trong đầu bọn họ chỉ vang vọng mỗi câu nói này.
Hơn nữa, còn là Thương Long tộc chủ động yêu cầu ư?
Cũng cứng rắn quá nhỉ?
Điều này sẽ ảnh hưởng đến cả thời khắc lịch sử trọng đại của toàn thể Long tộc
trong tương lai đó!
Bởi vì một màn này của ngày hôm nay mà vận mệnh của Thương Long tộc sẽ
được sửa đổi.
Thương Tật, Thương Khung, Dực Không, Mặc Ương - đám người cấp cao của
Thương Long cốc đều ngơ ngác, trong nháy mắt không biết nên phản ứng lại
như nào.
Nhưng sâu trong lòng bọn họ lại không hề muốn đoạn tuyệt với Thanh Long
tộc.
Long tộc chỉ có một vị Đại Đế như vậy thôi.
Cái đùi lớn như thế mà không ôm, có lẽ tình hình trong tương lai của Thương
Long tộc càng đáng lo ngại hơn ấy chứ?
Nhưng mà sau khi suy nghĩ kĩ lại, mấy vị Chuẩn Đế quyền cao chức trọng kia
lại không hẹn mà cùng gật đầu.
Sau đó các Thương Long Chuẩn Đế lách mình ra ngoài, nhìn về phía đám đông.
“Thương Thành đã là Long Đế mới của tộc ta, quyết định của hắn đại diện cho
toàn bộ ý chí của Thương Long cốc!”
Đây là lần đầu tiên những con rồng lầm lì ít nói này nói một câu dài như vậy.
Đủ để thấy việc này quan trọng tới mức nào.
Tất cả Long tộc có mặt ở đây đều đang chứng kiến một sự kiện lớn khác – vị trí
Đại Đế của Thương Long cốc bị bỏ trống mấy chục tỷ năm, nay đã có chủ rồi!
Sau khi tất cả Thương Long, Dực Long, Hắc Long và những Long tộc dưới
trướng khác có mặt ở đây kinh ngạc một hồi thì bọn họ lại cuồng nhiệt hưởng
ứng khiến cả trời đất rung chuyển.
“Thương Long Đại Đế!”
“Thương Long Đại Đế!”
Thật ra Thành ca còn chưa đến cả Chuẩn Đế cơ.
Đáng lẽ với cảnh giới như này thì không được tôn lên làm Long Đế đâu.
Nhưng mà chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn chinh phục được
tất cả Long tộc trong Thương Long cốc.
Không chỉ bởi vì hắn có huyết mạch Cửu Văn.
Mà còn bởi vì huyết mạch không hề bình thường này khiến tất cả Thương Long
tộc đều nhận được sự ưu ái của hắn.
Người đứng đầu Thương Long cốc, không là hắn thì còn là ai được nữa?