Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành ca bị hắn hỏi đến chẳng hiểu sao cả.

Thương Linh không ra tay, ngươi kích động cái quái gì?

“Đúng thế, hắn chắc chắc sẽ không ra tay, bằng không mặt mũi của ca để ở

đâu?”

“Được! Hy vọng ngươi nói được làm được!”

Lúc này, Ám Húc cũng kêu lớn lên.

“Các ngươi còn sợ cái gì?”

“Ta không tin một mình hắn có thể cản được nhiều người như thế!”

“Cùng nhau lên đi!”

Giọng nói của hắn còn chưa dứt, Mông Đoan, Khôi Tàng và Văn Sở giống như

đã hẹn từ trước, đồng loạt trốn ra từ phía sau.

Mà phản ứng của Ám Húc cũng không chậm.

Hắn đứng ở phía sau Khương Thành cũng nhanh chóng co người trốn thoát.

Chỉ có điều phương hướng lại ngược lại ba người kia.

Ở trong mắt hắn, tiếp sau đó Khương Thành chắc chắn phải đại chiến một trận

với ba Đạo Thánh kia trước.

Cho dù hắn muốn giết mình thì cũng phải giải quyết ba cường giả kia trước, sau

cùng mới đến thu thập “tiểu lâu la” râu ria không quan trọng như mình.

Không đến mức chú ý đến một “tiểu lâu la” như mình.

Chỉ cần ba người kia kéo dài trong chốc lát, mình đã có thể chạy thoát.

Suy đoán của hắn dường như là đúng.

Khương Thành đúng thật là đã đuổi theo đám người Mông Đoan và Khôi Tàng

trước.

Bởi vì trên người Mông Đoan có đạo khí bát giai, hơn nữa tốc độ chạy của Đạo

Thành càng nhanh hơn, không đuổi theo đầu tiên, chiến lợi phẩm sẽ không còn.

Khi hắn đuổi ra, Ám Húc cũng đã trốn ra khỏi kết giới từ phía ngược lại.

Sau đó, hắn đã thao túng căn nguyên không gian đầu tiên, bắt đầu truyền tống

liên tục.

Quy tắc không gian tiêu hao rất nhiều Tiên lực, sau khi liên tục nhảy ba lần, hắn

mới lần nữa đổi về phi hành.

Có điều, lòng hắn cũng đã nhẹ nhõm.

Chuyển đổi ba lần không gian, bản thân sớm đã ở bên ngoài mấy tỉ dặm rồi,

Khương Thành không thể nào tìm được mình.

Thoát khỏi nguy hiểm rồi!

Sự mừng rỡ cực lớn lan khắp toàn thân, thậm chí còn đem đến cảm giác ưu việt

về mặt trí thông minh cho hắn.

“Ha ha ha! Ngươi là Khương Thành thì sao chứ? Có mạnh hơn nữa thì sao

chứ?”

“Còn không phải bị ta chơi đùa đến quay mòng mòng, không thể bắt được một

Đạo Tôn như ta, đợi cha ta xuất quan…”

“Thế à?”

Đột nhiên, đằng sau hắn truyền đến một giọng nói hài hước.

“Đợi cha ngươi xuất quan thì sao?”

Nghe thấy giọng nói của Khương Thành lần nữa, Ám Húc giống như đột nhiên

bị đóng băng giữa mùa hè nóng bức, huyết dịch đều suýt nữa đông cứng lại.

Đối với hắn mà nói, giọng nói của Khương Thành chính là ma âm đến từ Cửu

U.

“Không thể nào…”

Ngay cả Thần Hồn hắn cũng quên dùng luôn, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy

khuôn mặt của Khương Thành lần nữa.

Mà xung quanh, vẫn như cũ là tòa Tiên thành lúc trước kia.

Thế mà vẫn ở chỗ cũ?

Điều này khiến đầu óc hắn vù một tiếng, suýt nữa mất đi năng lực suy nghĩ.

Sao lại như vậy chứ?

Liên tục mấy lần truyền tống không gian, sao lại có thể vẫn ở đây?

Điều này không nên chút nào!

“Không phải ngươi đuổi theo Mông Đoan, Khôi Tàng và Văn Sở rồi sao, tại sao

lại như vậy?”

Có lẽ hi vọng trốn thoát bị tan vỡ, tâm thái của hắn hoàn toàn bùng nổ.

Thế mà trái lại chất vấn Khương Thành.

“Có phải đầu ngươi có vấn đề không?”

Sắc mặt hắn đỏ bừng, gân cổ lên, điên cuồng gào thét.

“Ba Đạo Thánh bên kia ngươi không đuổi theo, nhằm vào ta làm cái gì?”

“Đạo Thánh quan trọng hơn ta nhiều lắm, ngay cả điều này ngươi cũng không

hiểu à? Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, quả thực là ngang ngạnh ngu xuẩn…”

Những Tiên Nhân ở Tiên thành phía dưới kia cũng bị những lời này của hắn làm

cho cạn lời.

Lão huynh, ngươi có lập trường và tư cách gì dạy người khác làm việc?

Hơn nữa còn làm đến lẽ thẳng lí hùng như thế.

Càng huống hồ…

“Bọn họ đã chết rồi.” Khương Thành cười đắc ý.

Ánh mắt tỏ ý hắn nhìn xuống phía dưới nơi xa ở đối diện.

Ám Húc lập tức nhìn thấy ba cỗ thi thể rơi xuống phía dưới.

Chính là Mông Đoan, Văn Sở và Khôi Tàng.

“Chuyện này… Chuyện này sao có thể?”

Lúc này mới bao lâu?

Từ lúc hắn bắt đầu trốn thoát đến khi bị Khương Thành đuổi kịp lần nữa, còn

chưa đến mười giây đâu nhỉ?

Mười giây ngắn ngủi này, người này thế mà lại liên tục giết chết ba Đạo Thánh?

Trong đó còn có một người là Mông Đoan Đạo Thánh có thể sánh ngang Thần

Quân?

Mà khi làm được chuyện này, đồng thời hắn còn thao túng không gian xung

quanh, khiến cho tất cả lần truyền tống của mình đều tốn công vô ích.

Đây còn là người sao?

Ám Húc thậm chí nghi ngờ cha Đạo Thần kia của mình cũng không làm được

loại chuyện này.

Đạo Thần đúng thật là có thể nghiền ép Đạo Thánh, nhưng cũng không thể đến

trình độ chém dưa thái rau này.

Trên thực tế, loại chuyện này không chỉ đã đột phá nhận thức của hắn và những

Tiên Nhân có mặt khác, cũng khiến Thương Linh kinh ngạc không nhẹ.

Lúc trước ở Thiên Long Giới, khi nàng được cứu ra Lạc Tu cũng đã chết rồi.

Nàng cũng không nhìn thấy quá trình chiến đấu.

Chỉ là sau này nhìn thấy kiếm đạo hoàn mỹ, hiểu được Khương Thành chắc

chắn có át chủ bài đặc biệt.

Tuy nhiên trận chiến vừa rồi kia, Khương Thành căn bản không dùng kiếm đạo

hoàn mỹ, cũng không xuất hiện Đoạn Long Đài gì.

Khi đuổi giết Mông Đoan và Khôi Tàng Văn Sở, hắn chỉ dùng thực lực cứng

đích thực.

Có điều vì để tranh thủ thời gian, hắn cũng không giữ lại gì cả.

Thiên Hồn quấy rối hồn hải của ba người đầu tiên, lực trọc xuyên thấu pháp

cảnh của ba người, lực Hám Thiên áp chế Tiên lực và Tiên thể của ba người,

sau đó mười đạo đồ đằng căn nguyên bao bọc xung quanh Thần đài căn nguyên

kiếm hoàn toàn trấn áp.

Cuối cùng kiếm đạo thập tam trọng thu hoạch.

Một bộ tổ hợp quyền này, đối mặt với loại Đạo Thần như Lạc Tu kia hiệu quả

không lớn.

Nhưng đối mặt với Đạo Thánh, đó lại là một chuyện khác rồi.

Thần Hồn, căn nguyên, Tiên lực, pháp cảnh, Tiên thuật, kiếm thuật nhằm vào

toàn bộ phương hướng.

Cho dù Đạo Thần quyết đấu với Đạo Thánh cũng không làm được nghiền ép

không góc chết như vậy.

Bởi vì Đế Hồn của Đạo Thần không quấy rối hồn hải nhanh như thế, đạo tự

thân cũng không xuyên thấu pháp cảnh nhanh như thế, huống hồ rất nhiều Đạo

Thần cũng không có kiếm đạo thập tam trọng.

“Hiện tại đã đến lượt ngươi!”

“Không…”

Ám Húc còn muốn nói thêm chút gì đó.

Hắn không cam lòng, cũng không tin vận mệnh của mình sẽ mất ở đây.

Tuy nhiên ngay sau đó, hồn hải của hắn đã bị Thiên Hồn lật đổ.

Khương Thành không cho nhị thế tổ này nhiều cơ hội nhảy nhót.

Dù sao Tịnh Trúc Tiên Phủ ở trong lần “giao dịch” này đã bị dọn sạch, cũng

không trông mong hắn trở về gọi cứu binh gì đó.

Giết nhiều Đạo Thánh như thế, bản thân Tịnh Trúc Đạo Thần cũng sẽ tìm đến

cửa.

Răng rắc!

Sau tiếng vang lanh lảnh, hắn rất dứt khoát vặn gãy cổ Ám Húc.

Sau khi thành thạo tháo xuống đạo giáp bát giai trên người hắn, ném nhị thế tổ

đã từng tác oai tác quái này đến một bên giống như ném phá bao tải.

Sau cùng cũng không quan tâm đến ánh mắt vừa rung động vừa kinh sợ của các

Tiên Nhân vây xem kia, đi thẳng đến Tịnh Tiên Bảo Điện.

Thương hội dựa vào cướp đoạt Thiên Khu các mà hưng khởi này lập tức cũng

gặp được đáp lễ của hắn.

Sau mấy phút ngắn ngủi, thương hội bị hắn quét dọn sạch sẽ.

Về phần những tạp dịch và thị nữ bên trong kia, Khương Thành ngược lại cũng

không làm khó.

Sau khi thu hoạch được đầy ắp, cũng không đợi Thương Linh tra hỏi, hắn đã chỉ

thẳng vào một nơi nào đó.

“Trạm tiếp theo, Tịnh Trúc Tiên Phủ!”

Khi một người một rồng này biến mất trong tầm mắt, những Tiên Nhân vẫn ở

chỗ cũ kia cuối cùng mới như mộng mới tỉnh.

“Trời ạ, tám vị Đạo Thánh của Tiên Phủ cứ như vậy không còn rồi?”

“Mạnh mẽ quá đi, đúng thật là khó mà tin được!”

“Lẽ nào các ngươi mới nghe thấy cái tên Khương thành này lần đầu sao?”

“Năm xưa khi hắn đối mặt với Thiên Cung cũng giống như vậy, chỉ là lúc đó

các ngươi không tận mắt nhìn thấy mà thôi.”

“Tịnh Trúc Tiên Phủ đá trúng tấm sắt rồi đấy, không nên ra tay với Phi Tiên

Môn và Thiên Khu các, bọn họ vốn có thể cùng tồn tại.”

“Khiếu Mang Vực, lẽ nào đã sắp đổi chủ?”

“Không nói trước được, Tịnh Trúc Đạo Thần sẽ không chịu để yên đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK