“Khương Thành còn ở trong đó?”
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn đang chỉ, đồng thời không ngừng dùng linh
ý cảm nhận.
Nhưng đương nhiên không thể cảm nhận được gì cả.
“Còn tìm gì nữa, người ta sớm thì đã đi xa rồi.”
Thành ca nói với giọng điệu chuyên gia quyền uy, tuy nhiên hai cao thủ Thiên
giai thập tam trọng bên cạnh vẫn không nhịn được nghi ngờ chất vấn.
“Vừa rồi lúc ra tay, bọn ta không cảm nhận được có người trốn thoát mà.”
“Hơn nữa bọn ta có thể tin chắc rằng đã tiêu diệt mục tiêu.”
“Cảm giác? Tin chắc?”
Thành ca nở nụ cười lạnh lùng, trong tiếng cười xen lẫn sự khinh bỉ nồng nặc.
“Trước đây khi ta giao chiến với Khương Thành có để lại một ký hiệu trên
người hắn, ta lại không rõ bằng các ngươi?”
“Rõ ràng ký hiệu đó vẫn còn tồn tại, đủ để chứng tỏ hắn cũng đang trong hiện
trường.”
Hả điều này?
Đám người Quý Chủy tức khắc ngậm miệng lại, cũng không dám phản bác
chuyên gia giả mở miệng thì bịa đặt vớ vẩn này nữa.
Những tộc nhân khác thì khiêm tốn xin chỉ báo.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm sao?”
“Khương Thành đang ở đâu? Chúng ta cần phải đuổi theo, tìm hắn ra không?”
Thành ca trừng mắt, hung hăng nói: “Tất nhiên phải tìm ra, bằng không hậu quả
khó lường!”
“Bây giờ cùng xuất phát theo ta cả thôi.”
Hắn nói xong, vung tay lên, bay tới trước đội ngũ.
Mấy người khác lập tức đi lên, tiến bước theo phía sau mông của người này.
Mọi người tìm hết hơn một giờ, đương nhiên không thể tìm thấy Khương Thành
căn bản không tồn tại.
Nhưng trái lại số người sau lưng Thành ca càng lúc càng nhiều.
Từ ban đầu bốn mươi mấy người, tăng tới hơn một nghìn người.
Trong số đó, cao thủ Thiên giai thập tam trọng thì đã nhiều đến mười hai vị.
Những người này đều là dọc đường bị chấn động, sau khi bọn họ biết được
đang truy sát Khương thành thì chủ động đi theo tới đây.
Đội ngũ giống như lăn quả cầu tuyết, càng lăn càng khổng lồ.
Đương nhiên các tộc nhân Thiên tộc bên ngoài trông thấy cảnh này đều tức xì
khói.
Nhất là Phi Khâm chính hiệu đã bị loại bỏ, nhìn thấy dáng vẻ chủ soái dẫn đầu
đội ngũ và khí phách lãnh đạo nhất hô bá ứng của Thành ca, hắn càng tức đến
nỗi suýt nữa cơ tim tắc nghẽn.
“Đáng ghét, tên này không biết xấu hổ quá.”
“Rõ ràng hắn không phải người của Thiên tộc chúng ta, lại còn có mặt mũi dẫn
dắt tộc nhân của chúng ta cùng hành động, dựa vào điều gì?”
“Thật quá đáng, không một người nào có thể vạch trần hắn sao?”
“Hiện giờ cửa vào đã biến mất, cũng không thể vào đó nhắc nhở.”
“Chết tiệt, tên gian xảo này lại muốn bày mưu ma chước quỷ gì đây?”
Đối với động cơ của Khương Thành, bốn thân vương hiểu biết sâu rộng cũng
đang âm thầm suy đoán.
“Cứ cảm thấy nhiều tộc nhân bị hắn tập trung lại như thế không ổn lắm.”
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ muốn để tộc nhân của chúng ta bôn ba tứ xứ, phớt lờ sự việc tìm
kiếm tinh linh châu thật sự quan trọng này sao?”
Tinh Linh diệu cảnh tổng cộng chỉ duy trì ba ngày.
Trước mắt mới trôi qua vài giờ, nếu sau đó tất cả mọi người đều chạy khắp nơi
theo Khương Thành, không làm những việc khác, điều đó chính là bỏ gốc lấy
ngọn.
Không bao lâu trước đó bọn họ còn cảm thấy Khương Thành là đá mài dao,
hiện nay lờ mờ cảm thấy tình thế hơi mất kiểm soát.
“Chắc không đâu nhỉ, tinh linh châu quan trọng như thế, các hậu bối trong tộc
chúng ta cũng không đến nỗi không phân rõ chủ yếu và thứ yếu.”
“Chỉ sợ bọn họ bị Khương Thành mê hoặc thôi.”
Nếu Thành ca nghe thấy lời bàn bạc của bọn họ, chắc chắn sẽ lắc đầu bật cười.
Tuy hắn dẫn theo hàng loạt đội ngũ tuần tra khắp nơi rất thu hút sự chú ý của
người khác, nhưng duy trì hai ngày rưỡi vẫn khá nhàm chán.
Huống hồ, hắn mưu toan gì chứ?
Chỉ mưu toan mọi người đều không có được tinh linh châu sao?
Khi số người sau lưng hội tụ tới ba nghìn mấy, đã có một số người bắt đầu
không hài lòng lắm.
Đám người Tông Phiêu Vương dự đoán không sai, hội họp lớn này là một cơ
duyên to lớn đối với mỗi một người.
Tinh linh châu mới là quan trọng nhất.
Bọn họ cứ tìm kiếm tăm tích của Khương Thành khắp nơi theo quân đội lớn có
phần lẫn lộn đầu đuôi.
Thậm chí có một số người bắt đầu nghi ngờ, Phi Khâm dẫn dắt đội ngũ phía
trước có phải thật sự phát giác được khí tức ký hiệu của Khương Thành không.
Vì từ đầu đến cuối bọn họ cũng chưa thật sự thấy được dấu tích của Khương
Thành.
Thật ra Thành ca biết rất rõ trạng thái tâm lý của những người này.
Nếu giờ đây là đang ở ngoài, hắn cũng không cần rắc rối như vậy, trực tiếp xách
kiếm xông bừa là được.
Nhưng hiện nay hắn chỉ có thể dùng linh ý trong bí cảnh, số người một chọi
mười nghìn, vẫn chưa thể chiến chết bật hack…
Vì thắng được trận tỷ thí, bảo vệ quang vinh của nhân vật chính, hắn cũng chỉ
đành động ít não lâu nay không sử dụng.
“Được rồi, dừng ở đây thôi!”
Hắn phi hành dọc đường, bỗng nhiên giơ tay lên tỏ ý mọi người dừng lại.
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn sang ba nghìn mấy ‘tùy tùng’ tỏ ra vẻ mặt khác
nhau phía sau.
“Không ngờ trình độ cảnh giác và nhạy bén của Khương Thành còn cao hơn
tưởng tượng của ta.”
“Người này không hổ danh là đối thủ mạnh nhất mà cả đời Phi Khâm ta từng
gặp.”
Sau khi hắn dùng thân phận của người khác khen ngợi bản thân một phen theo
lệ cũ mới tiến vào đề tài chính.
“Hắn trong tối, chúng ta ngoài sáng.”
“Tiếp tục như vậy, chúng ta không thể bắt được hắn, chỉ sẽ bị hắn dắt mũi đi
theo.”
Trong đội ngũ có một số người oán thầm, bây giờ chúng ta giống bị ngươi dắt
mũi đi nhiều hơn.
Đám người Quý Chủy và Tinh Nhu cau mày lại hỏi: “Thế nên làm sao đây?”
“Còn phải tiếp tục tìm sao?”
Thành ca xua tay.
“Thôi, các ngươi vẫn là đi tìm kiếm tinh linh châu đi.”
“Dù sao cơ duyên của mọi người quan trọng hơn, không cần thiết lãng phí ở đây
với ta.”
Nếu hắn không nói như vậy, có lẽ Tinh Nhu và Quý Chủy lập tức sẽ đề nghị rời
khỏi đội ngũ.
Hắn chủ động nói ra như thế, ngược lại mọi người có phần ngại ngùng.
“Thế… Chúng ta cứ bỏ mặc Khương Thành như vậy sao?”
“Trận so tài phải làm sao?”
“Ôi!”
Thành ca làm bộ làm tịch thở dài.
“Thực lực của Khương Thành vượt hẳn chúng ta, cộng thêm trí tuệ nhạy bén và
mức độ quen thuộc cấm chế trận pháp Tiên tộc của hắn, tốc độ thu thập tinh linh
châu chắc chắn sẽ nhanh hơn chúng ta rất nhiều.”
Đến nay người vẫn chưa có được một hạt châu như hắn chắp hai tay ra sau lưng,
thản nhiên nói: “Trận so tài này, chúng ta đã định trước sẽ thua hắn.”
“Nhưng không sao, tuy trận so tài này liên quan tới quang vinh của cả Thiên tộc
chúng ta. Nếu để bị thua, mọi người đều sẽ mất mặt, thế nhưng…”
Hắn khựng lại, trong ánh mắt bi tráng toát lên một ít hiu quạnh.
“Người chính miệng lập cá cược với hắn rằng nếu thua sẽ phải làm người hầu
của hắn chỉ có ta, các ngươi cũng không có tổn thất thực tế gì.”
“Cho nên, thua thì thua vậy, một mình ta gánh vác tất cả hậu quả.”
“Các ngươi đều giải tán đi, hãy đi tìm kiếm cơ duyên của từng người.”
Hả việc này?
Toàn bộ người kinh ngạc.
Khương Thành đã nói đến mức độ này, bây giờ mọi người ai còn không biết
ngượng rời đi chứ?
Nếu người nào vì cơ duyên cá nhân rời khỏi, bỏ mặc thắng thua của cuộc so tài,
thế chẳng phải viết hết sự ích kỷ lên mặt mình sao, sau này còn làm sao làm
người trong tộc chứ?
Đôi mắt của Tinh Nhu khẽ run, ánh mắt chăm chú nhìn Phi Khâm giả này lại tỏ
ra hơi cảm động.
“Vậy còn ngươi thì sao, cứ làm ngơ để bị thua so tài sao?”
Thành ca hít một hơi thở sâu, xúc động nói: “Ta sẽ tiếp tục một mình truy tìm
tung tích của Khương Thành theo ký hiệu.”
“Cho dù không đuổi được, không tìm được, cũng phải kéo tiết tấu của hắn lại,
tạo ra một môi trường rèn luyện hoàn toàn không quấy nhiễu cho mọi người!”