qua một cái.
Sau đó thì chẳng thèm quan tâm nữa.
Một cái khảo nghiệm ý cảnh kiếm đạo thất trọng, mà mất tận ba tháng mới
thông qua được.
Hơn nữa, lại còn không phải là một cô gái…
Hắn thực sự chẳng tìm được lý do gì để coi trọng cả.
Nhưng thái độ coi thường này của hắn, càng khiến Ngọc Lưu Đạo Tôn khó chịu
hơn.
Thế là có ý gì?
Bổn tọa đây xuất hiện, nhưng ngươi lại cố ý coi thường?
Hơn nữa, lại còn ngồi gần Thu Vũ Tuyền như thế?
Không biết nàng là mục tiêu của ta, ai cũng không được chấm mút, tranh giành
à?
Cơn phẫn nộ của hắn phá đất mà chui lên!
Mười vị Đạo Tôn ở trước mặt còn tươi cười hớn hở đứng dậy chào hỏi hắn, so
với sự chán ghét lúc gặp Thành Ca, quả thật là khác biệt một trời một vực.
Tuy nhiên, Ngọc Lưu Đạo Tôn đã trực tiếp đẩy Cảnh Vương sang một bên, rồi
lại đẩy Thích Vương ra.
Không đợi các Thần Quân lên tiếng, hắn đã nâng tay lên rồi chỉ về phía Khương
Chưởng môn.
“Đây là thứ gì?”
“Lại dám ngồi ở đây?”
Các Thần Quân bốn mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra hắn đang nghĩ cái gì.
Dẫu sao thì phong cách của Ngọc Lưu Đạo Tôn thế nào, bọn họ đã được lĩnh
giáo từ lâu rồi.
Cảnh Vương nặn ra một nụ cười, chỉ vào Thành Ca giới thiệu: “Hắn là Khương
Thành…”
Ngọc Lưu Đạo Tôn lạnh lùng ngắt lời hắn.
“Ta hỏi hắn là thứ gì!”
Ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của hắn không nhìn về phía Cảnh Vương, mà luôn
nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thành.
Tựa như hắn định dùng ánh mắt này để khiến Khương Chưởng môn sợ trước.
Nhưng chuyện này hiển nhiên là phí công vô ích.
Thậm chí Thành Ca vẫn còn lòng dạ thảnh thơi để cà khịa, bóc phốt với Thu Vũ
Tuyền ở bên cạnh.
“Chắc ngươi không định chọn kẻ này làm Tinh quân nhị đẳng đâu nhỉ, nhìn như
não hình như không được bình thường lắm.”
Thu Vũ Tuyền giận dữ liếc nhìn hắn.
“Vậy hay là chọn ngươi?”
Nàng cố ý cười nhạo nói: “Mặc dù ngươi không đăng ký, nhưng ngươi là người
ra đầu tiên, nể tình người quen cũ, ta có thể phá lệ cất nhắc ngươi.”
Dù sao nàng cũng là thủ lĩnh của Đế Kiếm Tinh, nàng muốn để ai làm Tinh
quân nhị đẳng thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
Thực ra cuộc tuyển chọn thất trọng này chỉ để cho nàng tham khảo mà thôi.
“Chú ý thân phận của người!”
Thành Ca trừng mắt nhìn nàng: “Cả ngày chỉ biết nghĩ đến những chuyện viển
vông!”
Thu Vũ Tuyền bị hắn mắng quen rồi, nên không tức cũng chẳng giận, ngược lại
còn tiếp tục thuyết phục hắn.
“Ngươi cứ suy nghĩ, xem xét đi, ta rất coi trọng ngươi, nhất định sẽ chia cho
ngươi nhiều Tinh lực hơn chút, thế nào hả?”
Nếu như Khương Thành đồng ý làm Tinh quân nhị đẳng, thì đối với nàng mà
nói, sẽ ý nghĩa vô cùng to lớn.
“Thôi thôi, ta cảm ơn toàn thể gia đình ngươi!”
Thành Ca xua tay từ chối liên tục.
Đùa cái khỉ gì thế, sao hắn có thể ở đây làm Tinh quân nhị đẳng được chứ.
Vị trí này tương đương với Tiên quan nhị phẩm, hơn nữa có sự trợ giúp cực kỳ
to lớn với tu luyện kiếm đạo, là miếng bánh thơm ngon trong mắt vô số người.
Nhưng hắn đã là Thủ tọa Thiên Đan Tư rồi, chạy đến đây làm Tinh quân nhị
đẳng chẳng phải là mất hết danh giá à?
Huống hồ, Tinh quân nhị đẳng coi như là thuộc hạ của Tinh chủ, có thể có được
bao nhiêu tinh lực hoán thế, hoàn toàn là do Tinh chủ quyết định.
Bình thường còn phải phục tùng mệnh lệnh của Tinh chủ.
Nếu chọc nàng không vui, nàng còn có thể tước đoạt tinh lực của ngươi bất cứ
lúc nào.
Sao Khương Thành có thể làm thuộc hạ của Thu Vũ Tuyền được chứ, còn phải
dựa vào nàng, nhìn sắc mặt của nàng mà sống ư?
“Hừ, không biết tốt xấu!”
Nhìn thấy hắn không mắc lừa, Thu Vũ Tuyền thất vọng không thôi, chỉ đành coi
như không có gì.
Mặc dù tiếng nói chuyện của bọn họ không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây
đều là Tiên quan cao giai, làm gì có ai không nghe rõ?
Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì.
Các ngươi có dám coi như xung quanh không có ai hơn tí nữa không hả?
Trước mặt các ngươi còn có một Con của Thiên Đế đang đứng sờ sờ đó, có thể
tôn trọng hắn một tí được không hả?
Tốt xấu gì cũng phải để ý đến hắn một tí chứ!
Ngọc Lưu Đạo Tôn không lập tức bùng nổ ngay, nhưng cơn tức giận của hắn đã
vượt qua giới hạn từ lâu rồi.
Thậm chí hắn còn âm thầm thề rằng, tiếp sau đây hắn phải khiến Khương
Chưởng môn chết một cách cực kỳ thống khổ, tương lai còn phải khiến Thu Vũ
Tuyền hối hận suốt đời.
“Ta đang hỏi các ngươi, đây là cái thá gì!”
Hắn đã hỏi vấn đề này ba lần rồi.
Đám người Thích Vương và Cảnh Vương đều cau mày.
Ngọc Lưu Đạo Tôn này có phải điên cuồng quá mức rồi không, đây là thái độ gì
thế?
Bọn ta tốt xấu gì cũng là Thần Quân, luận về sức mạnh, luận về phẩm cấp, bọn
ta đều cao hơn ngươi nhiều.
Nếu không phải vì thân phận Con của Thiên Đế, ngươi cho rằng bọn ta sẽ mặc
kệ ngươi?
Có điều, cũng không cần bọn họ trả lời, Thái Hành Đạo Tôn ở phía sau đã đứng
lên luôn.
“Hắn là Thủ tọa Thiên Đan Tư của bọn ta, ngươi không có tư cách để khinh
thường hắn đâu!” Hắn chẳng hề khách khí bật lại.
Bốn chữ không có tư cách này, đã động đến vảy ngược của Ngọc Lưu Đạo Tôn
một cách nghiêm trọng.
Nếu như Thái Hành Đạo Tôn không phải là Đế Đan sư bát phẩm, chỉ sợ rằng
hắn đã không nhịn được mà động thủ ngay tại chỗ rồi.
“Thủ tọa Thiên Đan Tư?”
Hằn từ từ quay mặt lại, lạnh lùng quét mắt nhìn Thái Hành.
“Ngươi đang đùa ta?”
“Đùa ngươi?”
Thái Hành cũng cười lạnh nhạt.
“Đùa ngươi thì ta được cái gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Nói thật cho ngươi biết, Khương Thủ tọa vẫn còn một thân phận khác là Ẩn
Hoàng, cùng phẩm giai với Thiên Đế đấy!”
“Con của Thiên Đế ngươi, đứng trước mặt hắn thì căn bản chẳng là cái thá gì!”
Để bảo vệ Khương Chưởng môn, hắn cũng coi như đã bất chấp, không đếm xỉa
đến cái gì nữa rồi.
Dù sao thân phận Đế Đan sư bát phẩm cũng cực kỳ cao siêu, cho dù có là phụ
thân của Ngọc Lưu Đạo Tôn, Tu Đế, thì cũng sẽ đối đãi khách khi với hắn.
“Ngươi nói cái gì cơ?”
“Phẩm giai cùng cấp với Thiên Đế?”
Ngọc Lưu Đạo Tôn vốn vẫn còn đang nổi điên lại bật cười thành tiếng luôn.
Bởi vì hắn cảm thấy chuyện này thực sự quá buồn cười.
“Ẩn Hoảng cái mông chó gì, thật hoang đường!”
Thái Hành này mắc bệnh tâm thần rồi à, thế mà lại dám nói ra những ngớ ngẩn
như thế?
Trên thế giới này sao có thể có người cùng phẩm giai với Thiên Đế được chứ?
Huống hồ tên tiểu tử này mới là Thiên Tôn!
Nhưng, những người khác lại không cười cùng với hắn.
Hắn đột nhiên quay người lại, rồi phát hiện ra mười vị Thần Quân cũng chẳng
hề có ý định hùa theo hắn.
Nhất là người dẫn đầu, Cảnh Vương, hắn hướng về phía Ngọc Lưu Đạo Tôn gật
gật đầu.
Ý nghĩa rất rõ ràng, những điều mà Thái Hành Đạo Tôn nói là thật, Khương
Thành quả thật đúng là Ẩn Hoàng, cùng đẳng cấp với Thiên Đế.
Biểu cảm của Ngọc Lưu Đạo Tôn hơi có xu hướng phát triển theo hướng dữ
tợn.
“Các ngươi đang chơi ta đấy à?”
Thích Vương thấy hắn có dấu hiệu phát điên, bèn vội vàng lựa chọn truyền âm
giải thích cho hắn.
“Trong chuyện này có vài ẩn tình mà ngươi không biết, Khương Thành chỉ có
thể làm Ẩn Hoảng hai mươi ngàn năm nữa thôi, là tạm thời thôi…”
“Là Ẩn Hoảng tạm thời cũng không được!”
Ngọc Lưu Đạo Tôn tức giận ngắt lời Thích Vương, hơn nữa hắn cũng chẳng
dùng truyền âm gì cả.
Chỉ luôn vào Khương Thành mà gào ầm lên ngay tại chỗ.
“Hắn dựa vào cái gì mà cùng đẳng cấp với Thiên Đế?”
“Một Thiên Tôn cỏn con, loài giun dế thấp kém mà thôi!”
“Hắn là cái thá gì chứ? Hắn mà cũng xứng vượt lên trên ta? Đã hỏi qua ý kiến
của ta chưa hả?”
Nghe hắn nói như vậy, Thành Ca bật cười thành tiếng.
“Hóa ra địa vị của ngươi lại thấp như vậy.”
Hắn lắc đầu nguầy nguậy.
“Thấy ngươi xuất hiện nổi bật như thế, ta còn tưởng ngươi là nhân vật quan
trọng thế nào cơ.”
“Hóa ra những chuyện đại sự quan trọng, ngươi căn bản không có tư cách tham
dự, đến chuyện lớn như việc ta làm Ẩn Hoàng, ngươi lại chẳng hay biết gì…”
Dực Vương và Lư Vương không nghe tiếp được nữa.
“Khương Thành, ngươi ngậm miệng lại đi!”
Má nó chứ, đây là đang gây xích mích, chia rẽ đấy à?
Khiêu khích chia rẽ quan hệ của Ngọc Lưu Đạo Tôn và bọn ta đúng không?
Tên này quả nhiên vẫn là một con sâu làm rầu nồi canh, rõ ràng là có mưu đồ
hiểm ác!
Thực ra Thành Ca không hề có ý khiêu khích chia rẽ, hắn tội gì phải dùng thao
tác phức tạp như thế.
Ca này chỉ đơn thuần là chế giễu Ngọc Lưu Đạo Tôn một tí, coi như đang dắt
chó đi dạo mà thôi.
Nhưng Ngọc Lưu Đạo Tôn, lại thật sự bị khiêu khích rồi.