Thành Ca hiển nhiên vẫn còn nhớ em gái đã từng được bản thân che chở ở
Thiên Đạo Kiếm Hải.
“Ô, đây không phải là Khương Ẩn Hoàng sao, đã lâu không gặp!”
Sau khi Lăng ngạc nhiên cũng mặt mày rạng rỡ.
Đương nhiên đây là giả vờ.
Là Thiên Đế Chiến, đừng nói trong sân, ngay cả ngoài sân cũng không có sinh
linh nào mạnh hơn nàng.
Nhưng nàng chỉ là “nhân chứng” đến chơi đùa, cho nên trong giai đoạn đầu chỉ
là cố tình ở lại trong huyễn cảnh để giết thời gian.
Cải trang sức mạnh thành Đạo Tôn bình thường, bất hiển sơn bất lộ thuỷ.
Vừa rồi vẫn là lần đầu tiên nàng xuyên thủng huyễn cảnh.
Dù sao ngoại trừ Thiên Đế và Thần Quân, những tiên nhân khác cũng không
biết nàng.
“Đã lâu không gặp, ngươi cũng tới cạnh tranh Thần Quân sao?
Thành Ca hơi cảm khái, cảnh giới của nữ nhân này cũng là Đạo Tôn.
“Đúng vậy.”
Lăng cười đến mức mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
“Lần này Khương Ẩn Hoàng có còn dư sức lực dẫn theo người khác không?”
Đương nhiên Thành Ca không ngại dẫn theo em gái.
Nhưng hắn cũng biết rằng, đây là một người phụ nữ đầy tâm cơ đen tối.
Ở Thiên Đạo Kiếm Hải vào lần trước, nữ nhân này có thể ra lệnh cho một Chí
Tôn thành thạo Sinh Diệt Kiếm Tâm, thân phận chắc chắn không tầm thường.
Nếu ngươi muốn giả ngu để trêu đùa ta, thì ta cũng sẽ chơi đùa vui vẻ với
ngươi.
“Ngươi biết vòng hải tuyển đầu tiên này là một cuộc chiến cá nhân, người khác
cũng không thể vào được huyễn cảnh.” Hắn cố tình làm bộ mặt khó coi.
Ngay lập tức Lăng nở một nụ cười xấu xa tràn đầy ý trêu ghẹo.
“Ôi chao, không phải trước đây Khương Ẩn Hoàng đã nói rằng có thể dễ dàng
dẫn dắt tất cả mọi người có mặt đến bất cứ nơi nào sao?”
“Lần này lẽ nào không được…”
Nàng vừa mới nói xong, mây đen mới đã bao phủ lấy người.
Cũng kéo nàng vào trong huyễn cảnh mà tấn công.
Thảo nguyên mênh mông trong huyễn cảnh, đột nhiên từng ngọn cỏ giống như
trở nên sống động.
Trong một thời gian ngắn, vô số lá cỏ từ bốn phương tám hướng bắn đến nàng.
Lăng thậm chí không thèm liếc nhìn nó.
Tất cả lá cỏ được áp dụng quy tắc tấn công khác nhau, đều đồng loạt dừng lại.
Đột nhiên cứng lại giữa không trung, không nhúc nhích.
Vào lúc này thời gian dường như dừng lại.
Vốn dĩ huyễn cảnh sẽ không ngừng tấn công, cũng đã dừng lại một cách thần
kỳ.
Chỉ khi nàng buông bỏ sự ràng buộc, mới có thể tiếp tục di chuyển một lần nữa.
May mắn thay động thái này xảy ra bên trong huyễn cảnh mà không ai có thể
nhìn thấy được.
Nếu không chắc chắn sẽ dọa tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi.
Vân Đình Đạo Thánh hay Mộng Ngột Đạo Thánh gì đó, còn có đòn tấn công
mạnh mẽ của Thu Vũ Tuyền, nỗi sợ hãi đáng sợ trước mặt nàng, cũng không có
gì có thể so sánh được.
Mà nữ nhân này đã làm ra tất cả, biểu cảm vào lúc này lại hời hợt giống như
không hề xảy ra chuyện gì.
“Ôi, cuộc so tài này thật sự là phiền phức, ta còn chưa nói hết.”
Vì cải trang thành Đạo Tôn bình thường, nàng cũng không tiện xuyên thủng
huyễn cảnh ngay lập tức, ra ngoài tiếp tục đùa giỡn Thành Ca.
“Thôi bỏ đi…”
Nàng cười trên nỗi đau của người khác.
“Bị ta nói không được, có lẽ hắn đã rất tức giận nhỉ?”
Sau đó, đột nhiên những chiếc lá cỏ xung quanh nàng biến mất không dấu vết.
Không riêng gì lá cỏ, ngay cả huyễn cảnh nơi nàng đang ở cũng biến mất.
Ngay sau đó, nàng lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đầy ý trêu chọc của Khương
Thành.
“Đừng nói không được với nam nhân.”
“Đương nhiên ta có thể dẫn dắt tất cả mọi người, chẳng qua phải xem biểu hiện
của bản thân ngươi rồi.”
Đường đường là Thiên Đế Chiến, đã không còn nhiều chuyện có thể làm cho
Lăng ngạc nhiên nữa.
Nhưng lúc này nàng vẫn còn choáng váng.
Bởi vì, vừa rồi nàng cũng không phá vỡ huyễn cảnh.
Huyễn cảnh đó, là Khương Thành giúp nàng phá vỡ từ bên ngoài.
Làm sao có thể?
Lúc này tất cả mọi người bên ngoài, lại một lần nữa được đổi mới nhận thức.
“Trời ơi, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không biết.”
“Hình như, hắn cưỡng ép xua tan mây đen trên người tiên nữ đó?”
Có người gật đầu lắp bắp: “Đúng, đúng vậy, đúng là như vậy…”
Bọn họ không thể nghe được cuộc đối thoại của hai người bên trong, nhưng dù
sao bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được quá trình.
Vừa rồi sau khi Lăng bị mây đen bao phủ, Khương Thành vẫn chưa rời đi.
Thay vào đó lại ở bên cạnh nàng kết mấy ấn quyết thần bí.
Sau đó, đám mây đen đã bị hắn kéo xuống.
“Còn có thể kéo xuống như vậy?”
“Bí cảnh so tài này, không phải chỉ có thể dựa vào bản thân thôi sao? Thì ra còn
có thể giúp đỡ người khác?”
“Vô lý, quá vô lý!”
“Cũng chỉ có kì nhân như Khương Thủ Tọa mới có thể làm được nhỉ?”
“Vậy thì giúp đỡ người khác thoát khỏi huyễn cảnh tấn công, có thuộc loại hành
vi gian lận không?”
Tất cả mọi người tỏ vẻ họ đã bị choáng váng.
Ca, ở trước mặt nhiều người như vậy ngươi lại chơi loại thao tác phi người này,
phá huỷ hết ý nghĩa vốn có của so tài!
“Quy tắc cũng không nói rằng không thể giúp đỡ mà, hẳn là không thuộc loại
hành vi gian lận chứ?”
“Tiên nữ kia cũng may mắn thật…”
Nghe được thảo luận của bọn họ, các Thần Quân trên đài cao đều không nói nên
lời.
Tiên nữ kia là Thiên Đế Chiến được chưa?
Nàng còn cần phải nhờ người khác giúp à?
Mà tiểu tử đó sao có thể làm được như vậy?
Ba Thiên Đế cũng không khỏi xoa trán.
Hai người đó, một người ai cũng không dám quản, một người làm việc không
ngừng lợi dụng sơ hở, hiện tại đụng phải nhau, cũng xem như là kỳ phùng địch
thủ.
Làm sao ngươi có thể làm được?
Lăng ở bên trong cũng rất muốn hỏi vấn đề này.
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ cười khúc khích.
“Thật không hổ là ngươi!”
Nàng nhìn vào mắt Khương chưởng môn đầy ẩn ý: “Vậy ngươi muốn ta biểu
hiện như thế nào đây?”
Khương chưởng môn vừa mới phá giải điểm kết nối đại trận cười ha ha.
“Trước tiên gọi Thành Ca nghe xem nào.”
Trán Lăng nổi lên ba đường vạch màu đen.
Lòng dũng cảm của tiểu tử ngươi không nhỏ!
Người dám bảo bổn đế gọi ca còn chưa tồn tại.
Nhưng nghĩ đến việc nếu như không gọi, tiểu tử này biết đâu sẽ bỏ đi, sau này
sẽ không có gì để chơi đùa.
Với lại bên ngoài cũng không thể nghe được.
Vì thế nụ cười của nữ nhân bụng dạ đen tối này vẫn không thay đổi: “Chào
Thành Ca.”
“Ngoan!”
Thành Ca xoa đầu nàng mỉm cười hài lòng.
Vai vế của hắn, thật ra cao hơn Chiến Đế một chút.
Ngẫm lại năm đó Thập Thiên Đế đều do tiên mẫu ra ngoài lựa chọn.
Mà khi đó, Khương Thành đã bị nhốt trong Thiên Đạo rất lâu.
Chỉ là lúc này hai người bọn họ đều không biết.
Khương Thành cũng không biết nữ nhân này là một trong Thập Thiên Đế, hắn
chỉ xem Lăng là hậu nhân của Thiên Đế nào đó, thân phận là một tiểu công
chúa cao quý hay gì đó.
Hoặc là thống lĩnh cao giai của một chi cấm quân Thiên Cung dưới trướng
Chiến Thiên Tư.
Mà hành động xoa đầu này của hắn, dĩ nhiên đã dọa những người xung quanh
sợ hãi.
Những Thần Quân bên ngoài và thậm chí là ba Thiên Đế, suýt nữa ngã xuống.
Tiểu tử ngươi đang làm gì vậy?
Thế mà ngươi lại dám xoa đầu của Chiến Đế?
Ngươi không muốn sống nữa sao?
Đặc biệt là Tu Đế, đang điên cuồng gào thét trong lòng.
Giết hắn đi!
Mau giết hắn!
Thật đáng tiếc, Lăng không nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Nàng chỉ cười tủm tỉm mà ghi khoản nợ này lại, dự định sẽ trả lại sau.
“Vậy Thành Ca bằng lòng dìu dắt ta sao?”
“Hãy gọi ta là Thành Ca anh minh thần võ.”
Khương Thành không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu mới.
Lăng âm thầm nghiến răng, nàng hơi nghi ngờ rằng tiểu tử này là đang cố ý
chỉnh mình, nhưng nàng cũng không có chứng cứ gì.
“Anh minh thần võ Thành…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Khương Thành kéo cánh tay nàng, ôm nàng vào
trong ngực mình.
“Ngươi đây là?”
Lăng híp mắt, khóe miệng vẫn cười như trước.
Trong lòng nghĩ gì, cũng chỉ có bản thân nàng mới biết được.