Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư tôn, ngươi không biết mấy năm nay bọn ta sống như thế nào đâu, hu hu

hu.”

Ngộ Sơn vẫn là phong cách không biết xấu hổ trước kia.

Ôm lấy chân Khương Thành, nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lóc khổ sở.

“Bọn ta thảm quá rồi.”

“Thảm thế nào?”

Khương Thành nheo chặt mày, trầm giọng hỏi: “Lẽ nào toàn bộ mấy triệu môn

đồ đều bị giết hết rồi sao?”

Ngộ Sơn ngơ ra.

“Vậy thì không có.”

Trường Dương ở một bên cười nói: “Sư tổ, ngươi hiểu lầm rồi, mấy người đó

chỉ rời khỏi Phi Tiên môn mà thôi.”

“Sau khi Hám Thiên Cổ Thánh rời đi, Phi Tiên môn chúng ta mất đi chỗ dựa

lớn nhất, dẫn đến sức hấp dẫn giảm sút.”

“Cây đại thụ chắn gió khi xưa cũng gây ra không ít địch ý từ các thế lực.”

“Lại thêm vào sự xuất hiện của đạo ấn, cục diện càng ngày càng hỗn loạn, rất

nhiều môn đồ phải chuồn đi.”

“Bọn ta cũng không thể nào tiếp tục đứng vững ở Tiên Cực đại lục nữa, cuối

cùng chỉ có thể quay về Thương Lan đại lục.”

Đoan Phong cảm thán một hơi: “Nguyên nhân lớn nhất vẫn là không còn chỗ

dựa chính, Khương chưởng môn ngươi không ở đây, lòng của các môn đồ đều

tiêu tán.”

Lúc này Thành ca mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn nghĩ là thêm đống đại sự nữa, hóa ra chỉ là lòng người tiêu tán mà thôi,

chút chuyện vặt ấy mà.

“Các ngươi không đi tranh đoạt đạo ấn sao?”

Mấy người đang ngồi đều là tu tiên lưu, bình thường chẳng thèm bận tâm đến tu

thần lưu, cảm thấy mấy Hư Thần, Giới Thần kia căn bản chẳng ổn tí nào, chỉ là

thùng rỗng.

Bảo bọn họ lựa chọn đi tu thần ấy à, có đánh chết cũng không bằng lòng.

Nhưng đổi thành Chính Thần… vậy thì ngon cơm rồi.

“Không phải bọn ta không muốn, mà là quá khó rồi.”

“Phải đó, đạo ấn khó giành quá.”

Dưới sự phổ cập kiến thức của bọn họ, Khương Tành xem như đã biết cách thức

tranh đoạt đạo ấn.

Tổng kết lại chính là không có cách.

Trước khi đạo ấn được nắm giữ thì nó vô hình vô chất, nhìn không thấy cũng

cảm nhận không được.

Dù cho nó có xuất hiện trước mặt thì ngươi cũng không thể nào biết được.

Mỗi một người đến Tiên Võ châu đều sẽ dùng cách thức mà bản thân nghĩ là

được để cảm nhận, đi tìm kiếm, thậm chí có người thật sự còn đi vào được vài

bí cảnh thần kì.

Chính bởi vì đến cả cách thức tỉ thí cũng không có, cũng không biết nên cố

gắng theo hướng nào nên mới là khó nhất.

“Ngày mà đạo ấn nhận chủ, quy tắc Thiên Đạo của Tiên Võ châu sẽ khôi phục

lại bình thường.”

“Rất hiển nhiên, bây giờ chưa có ai có được cả.”

Khương Thành đột nhiên hiểu rõ ra: “Hóa ra là như vậy à.”

“Khương chưởng môn, ngươi cũng trở về để tranh đoạt đạo ấn sao?”

“Sư tôn mà đã ra tay thì chắc chắn có thể đoạt được về tay.”

Kĩ thuật nịnh hót của Ngộ Sớn vẫn rất thuần thục: “Mấy Giới Thầm Thiên Thần

rồi Thánh Tôn gì đó, bây giờ đều đang phí công vô ích rồi.”

“Đạo ấn vẫn luôn chờ đợi, bây giờ cuối cùng đã chờ được chủ nhận đã định sẵn

trong mệnh của nói rồi.”

“A, lẽ nào chúng ta sắp được tận mắt nhìn thấy một Chính Thần được sinh ra

ư…”

Đám người một bên vừa thầm chửi, ngươi tâng bốc người ta xong rồi có thể

chừa cho bọn ta một con đường sống không.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vốn không thật sự xem trọng

Khương Thành.

Tranh đoạt đạo ấn cũng không phải xem thiên phú cảnh giới thực, thậm chí đến

cả khí vận cũng chẳng phải, chủ yếu vẫn phải xem duyên phận.

Ai mà biết được Chính Thần tiếp theo sẽ là ai chứ?

“Ta không có ý định sẽ đi tranh đoạt đạo ấn.”

Khương Thành đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, nhìn mây tản mây trôi trên bầu

trời ngoài điện.

“Chỉ là Chính Thần nhỏ nhoi, còn chẳng đáng để ta để mắt đến.”

Được thôi, thật ra bản thân hắn cũng biết rõ, biết bản thân sẽ chẳng nhận được

sự công nhận của Thiên Đạo.

Căn bản không thể nào trở thành Chính Thần được.

Chỉ có điều là lời nói này lại khiến những người ngồi đó tất nhiên không tin

được.

Ngộ Sơn vẫn cứ tâng bốc như cũ.

“Không hổ là sư tôn, đến cả Chính Thần cũng không thèm để mắt đến.”

“Xem kìa, đây là cảnh giới gì chứ, ta đây khó mà đuổi kịp.”

Vào lúc hắn đang nịnh hót, Khương Thành đã chầm chậm bước ra khỏi cửa

điện.

“Lần này ta đến đây là dự định đưa các ngươi rời khỏi Tiên Võ châu.”

“Nơi đây Thiên Đạo quá hỗn loạn rồi, cũng không thích hợp để kiến lập tông

môn…”

Lời này của hắn còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu đã vang lên một tia điện.

Ầm!

Âm thanh vang lên, đầu tóc xinh đẹp của Thành ca cũng bốc khói.

“Khương chưởng môn!”

“Tình huống gì vậy?”

Mọi người ngơ ngác chạy ra.

Không phải chứ?

Dựa vào thực lực của ngươi cũng không đáng bị vậy chứ?

Đám người Trường Dương và Trường Linh suýt chút không nhịn được mà bật

cười thành tiếng.

Xem ra mấy năm nay sư tổ ăn không ngồi rồi, đến cả một tia sét nhỏ nhoi như

vậy cũng không tránh được nữa.

Ngay sau đó, nụ cười của bọn họ chợt cứng lại.

“Đạo ấn!”

Tiếng thét khó thể tin được của Đoan Phong và Thiên Hợp đã phá tan sự yên

tĩnh.

“Là đạo ấn đấy!”

“Khương chưởng môn vậy mà lại có được đạo ấn!”

Bọn họ vốn chưa từng thấy đạo ấn bao giờ.

Nhưng mỗi một người đều tin chắc rằng Khương Thành đã có được đạo ấn.

Không phải chỉ vì trên người hắn có được khí tức Thiên Đạo đặc thù, uy áp

nhanh chóng tăng lên, còn bởi vì Thương Lan Đại lục đang nhanh chóng khôi

phục lại trạng thái bình thường.

Đây chính là phản ứng sau khi đạo ấn nhận chủ.

“Ôi trời ơi là trời!”

Đám người Diệu Du và Xung Vi hoàn toàn bùng nổ.

“Ôi vã cả chưởng, thế này cũng hoang đường quá rồi nhỉ?”

“Chỉ đi ra khỏi cửa là đạo ấn trực tiếp đánh luôn lên đầu, còn có thể được thế

luôn?”

“Lẽ nào đều bị Ngộ Sơn nói trúng rồi, đạo ấn thật sự đang chờ đợi Khương

chưởng môn?”

Trên bầu trời cao phía xa, Tiên Mẫu mang theo ý vị sâu xa nhìn xuống.

Vẻ mặt bốn kim đồng ngọc nữ bên cạnh khó hiểu.

“Ngươi thật sự đã tặng đạo ấn cho hắn ư?”

“Người này có tài có đức gì chứ?”

“Hơn nữa ta thấy hắn bất kính với ngươi, không giống như người tôn sùng

Thiên Đạo, ngược lại lại giống như một dị số có thể phá hỏng Thiên Đạo hơn.”

Trong giọng điệu của bọn họ mang theo ý bất bình.

Nhưng mà khóe miệng của Tiên Mẫu lại mang theo nụ cười nhạt.

“Chính bởi vì hắn là một dị số nên ta mới cố ý tặng hắn.”

“Hả? Vì sao chứ?”

Trong ánh mắt của Tiên Mẫu mang theo sắc thái của trí tuệ nồng đậm.

“Một khi hắn dung hợp đạo ấn, vậy có nghĩa là hắn đã phụ thuộc vào Thiên

Đạo, từ đó sẽ cùng được cùng mất với Thiên Đạo.”

“Đến lúc đó, hắn sẽ không còn là một dị số nữa.”

Bốn kim đồng ngọc nữ đột nhiên bừng tỉnh ra.

Quả đúng vậy, thần đạo thật ra là một phần của Thiên Đạo.

Một khi Khương Thành chuyển sang tu thần đao rồi thì hắn với Thiên Đạo

chính là một thể rồi.

Đến lúc đó, hắn còn định lấy đầu đi chống phá Thiên Đạo sao?”

“Thần chủ anh minh!”

Tiên Mẫu lắc đầu.

“Dựa theo cá tính của hắn, có lẽ sẽ không lựa chọn dung hợp với đạo ấn.”

“Hả? Thế gian này còn có người có thể cự tuyệt sự mê hoặc của việc có thể trở

thành Chính Thần hay sao?”

“Đương nhiên là có, ví dụ như người đang ở Huyền giới kia.”

Nhắc đến Di, bốn kim đồng ngọc nữ không hẹn mà cùng lộ ra vẻ địch ý.

Hiển nhiên, bọn họ cũng từng có qua lại với “sản phẩm thất bại” đặc biệt này,

hơn nữa còn biết rõ hắn lợi hại đến đâu.

Tiên Mẫu từ từ nói: “Người hi vọng có được đạo ấn quá nhiều, nếu như không

dung hợp thì những người khác sẽ cướp.”

“Đến khi đó, hắn sẽ trở thành mục tiêu công kích ở Nguyên Tiên giới.”

Nàng nhìn xuống dưới bằng ánh mắt tỏ tường, giống như sau những tầng lớp

mây dày đặc nhìn thấy được cảnh tượng vô tận vậy.

Còn ở bên này, vô số những người tranh đoạt đạo ấn nhanh chóng bay về hội tụ

ở Thương Lan đại lục.

Hiển nhiên, bọn họ đều cảm nhận được động tĩnh của việc đạo ấn nhận chủ.

“Đây là một âm mưu.”

Nụ cười của Tiên Mẫu mang theo sự đắc ý nhỏ.

“Dù hắn đã nhìn ra được dụng ý của ta thì cũng không thể tránh được khỏi kiếp

này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK