“Ta nói rồi, bọn họ rất nhiệt tình hiếu khách.”
Lý Tuấn Lãng gật đầu liên tục: “Đúng vậy, tiền bối nói thật đúng.”
Chúc Thanh Liên không biết nên nói gì cho phải.
Đây mà cũng gọi là nhiệt tình hiếu khách sao?
Rõ ràng là ngươi đang ép người ta!
Nhưng mà, có thể buộc Bích Lạc Tâm Cung phải đồng ý, dường như càng khó
tin hơn!
Những tiên nhân khác ở phía sau, đều đã rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Chẳng phải nói đến diệt ma sao?
Tại sao đến cuối cùng, lại biến thành mời làm khách?
Đặc biệt là những Tiên Vương kia của Vô Tưởng Kiếm Phái, vẻ mặt cứ như cha
mẹ chết vậy.
Việc này vốn trông cậy vào Tiên Đế của Tâm Cung giúp đỡ, kết quả tốt rồi…
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nhìn ánh mắt tràn đầy sự dò hỏi của bọn họ, trong lòng hai vị Tiên Đế cũng
buồn bực.
Chẳng lẽ nói Bích Lạc Tâm Cung sợ hắn?
“Kiếp nạn lớn đến gần, tiếp theo các ngươi hãy trở về bế quan, khép kín sơn
môn, không được ra ngoài kết giao cả đi!”
“Còn người này…”
“Hắn chính là Kiếp Tâm Khương Thành.”
Cái gì?
Hắn chính là Kiếp Tâm?
Những Chuẩn Đế, Tiên Vương xông vào đòi đánh đòi giết trước đó lập tức tái
mặt.
Vội vàng cuống quít bay ngược về phía sau chạy trốn, cũng không dám dừng lại
ở nơi này nữa.
Đùa thôi, ai dám trêu chọc Kiếp Tâm?
Hơn nữa chiến tích khủng khiếp trước đây của Khương chưởng môn này còn
đó, cho dù Tiên Đế hay Chuẩn Đế, nói giết là giết.
Có thể nói mấy chục tỷ năm qua, đây là người giết chóc nhiều nhất cả sáu giới.
Vốn dĩ những trưởng lão và đệ tử của Vô Tưởng kiếm phái vẫn cực kỳ hận hắn,
lúc này chỉ cảm thấy mình vẫn có thể sống tiếp thật là một kỳ tích.
Đám người Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên phía sau cũng ngây ra như
phỗng.
“Khương tiền bối…”
“Ngươi chính là Khương Thành đó?”
Cho dù Lý Tuấn Lãng trước đây không ra ngoài rèn luyện, cũng đã nghe qua cái
tên này.
Chém mấy vị Tiên Đế liên tục, thật là như sấm đánh bên tai?
Thành Ca mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy… ngươi cũng là Thương Long ác của Thương Long tộc kia…. À không,
Thương Long Đại Đế của Thương Long?”
Ngự Thuật Tiên Đế vốn tưởng rằng mấy người này là đệ tử đời sau của Thành
Ca, hiện tại thấy biểu hiện này, có vẻ là hoàn toàn không biết.
Không kìm được căm giận nói: “Mấy tên ngốc các ngươi, ngoài hắn ra còn có
thể là ai?”
Tiên Đế đích thân xác nhận thân phận, mấy người suýt nữa thì sợ tới mức bất
tỉnh.
Nhất là Chúc Thanh Liên, cuối cùng cũng hiểu được vì sao lần trước Kim Dực
Chuẩn Đế nói chính mình đã thu hẹp đường đi.
Thương Long Đại Đế của núi Yêu Sơn kia, là kiểu tồn tại có thể ngăn trẻ con
khóc vào ban đêm.
Đương nhiên, cái tên khác của hắn hiện tại càng dọa người hơn.
Chẳng trách hai lần gặp mặt, hắn đều giết từ đầu tới cuối.
Việc này đối với người khác thật khó tin, với hắn thì rất bình thường được
không?
Không, phải nói là hắn đã trở nên nhân từ nhỉ?
Dường như so với hình tượng trong tưởng tượng của mình… hiền hòa hơn mấy
vạn lần?
Vẻ mặt Lý Tuấn Lãng trở nên ngây ngốc, hít hà nói: “Vậy tiền bối ngươi đứng
đầu môn phái hơn ngàn người, chính là Phi Tiên Môn trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy!”
Thành Ca cười tủm tỉm gật đầu: “Tiểu lão đệ, kích động không, hưng phấn
không?”
Miệng Lý Tuấn Lãng mở ra nửa ngày không khép lại được.
Lúc lâu sau, mới bỗng nhiên mừng rỡ kêu lớn một tiếng: “Rất kích động, rất
hưng phấn!”
“Ngươi, ngươi hóa ra là hắn?”
“Ha ha ha, vậy, vậy ta thật sự là rất vinh hạnh!”
Hắn vừa cuồng nhiệt vừa sùng bái vọt tới trước mặt Thành Ca, chỉ hận không
thể ôm tay hắn xin chữ ký.
Điều này khiến Thành Ca cũng cảm thấy choáng ngợp.
Hắn vốn nghĩ sau khi thân phận thật sự bị bại lộ, Lý Tuấn Lãng sẽ sợ tới mức
không dám… đến gần hắn nữa.
Dù sao hắn vừa là yêu quái hung ác vừa là Kiếp Tâm mà.
Nhìn Chúc Thanh Liên và ba gã sư đệ khác thì biết, hiện tại trên mặt bọn họ
ngoại trừ sự hãi và trốn tránh thì không còn gì khác cả.
Đây mới là phản ứng bình thường của thiên nhân trên tiên giới sau khi nhìn thấy
hắn nhỉ?
Quả thật hắn không ngờ tới, Lý Tuấn Lãng lại phản ứng như người hâm mộ vậy.
Ngự Tình Tiên Đế không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Thật là tên ngu xuẩn
không sợ chết!”
“Ngu ông nội ngươi!”
Tâm tình Khương chưởng môn không giải hiểu sao mà trở nên vô cùng tốt, hắn
cười mỉm vỗ vỗ bả vai Lý Tuấn Lãng: “Hai chúng ta một người là Tuấn Soái,
một người là Tuấn Lãng, tình bạn giữa những người thông minh, những kẻ tầm
thường như các ngươi sao có thể hiểu rõ?”
Những lời này của hắn coi như là cảnh cáo.
Không có cách nào khác, Lý Tuấn Lãng không muốn phân rõ giới hạn với hắn.
Để tránh bị trả thù về sau, hắn chỉ có thể ngầm ra hiệu mình nhận thân phận tiểu
đệ này.
Ngự Thuật Tiên Đế khinh thường bĩu môi, chế nhạo nói: “Xưng hô huynh đệ
với tiên tôn nhỏ bé, tầm mắt của ma đầu thật sự thấp kém đến mức khiến người
khác buồn cười.”
Hắn đường đường là Tiên Đế còn chưa đến nỗi đi trả thù Lý Tuấn Lãng và Tứ
Hải tông.
Đối với Bích Lạc Tâm Cung mà nói chỉ là con kiến mà thôi, không đáng.
Huống chi mấy người này đều qua lại sâu sắc với tâm kiếp, ai biết được giết
bọn họ có thể dẫn tới chao đảo trong U Minh đại thế, gây ra phản ứng dây
chuyền hay không.
Mấy người này, hiện tại hắn tách ra cũng không kịp.
Thành Ca cười tủm tỉm ôm đầu vai Lý Tuấn Lãng, nói với hai vị Tiên Đế: “Nếu
các ngươi cảm thấy thân phận của hắn rất thấp, vậy thì thêm cho hắn ít thể diện
đi?”
“Ngươi có ý gì?”
“Ta cảnh cáo ngươi đừng được voi đòi tiên!”
Hai vị Tiên Đế suýt nữa thì bị hắn chọc cho tức cười.
Đừng quên ngươi chính là kẻ địch lớn nhất của chúng ta!
“Bọn họ là hậu bối thiên vực phía Nam của các ngươi, vậy mà kết quả vẫn luôn
là một ma đầu bên ngoài như ta giúp đỡ dìu dắt.”
Vẻ mặt Thành Ca khinh thường lắc đầu: “Chậc chậc chậc, truyền ra ngoài sẽ bị
người ta cười chết mất, còn những người gánh vác thiên vực phía Nam đâu, chỉ
thế này?”
“Ngươi…”
Hai vị Tiên Đế cắn chặt răng, cuối cùng Ngự Thuật Tiên Đế lấy ra một khối
ngọc bài màu vàng ẩn chứa pháp lực, ném cho Lý Tuấn Lãng.
“Đây là tín vật của bản đế, gặp vật như gặp bản đế.”
“Bên trong còn phong ấn một quy luật, có thể không ngừng lĩnh ngộ… Nhưng
mà ta nghĩ cả đời này ngươi cũng không hiểu được cái gì đâu.” Hắn phẫn nộ
nói.
Ngự Tình Tiên Đế cũng ném qua một cái bình ngọc.
“Đây là Thái Ất Thăng nguyên đan, đừng tự mình ăn đến mức nổ tan xác.”
“Về sau đừng quên, ngươi cũng được Bích Lạc Tâm Cung của chúng ta bồi
dưỡng lên!”
Tuy rằng hai Tiên Đế nói khó nghe, nhưng bảo vật là có thật.
“Đa tạ tiền bối!”
Miệng Lý Tuấn Lãng cười đến nỗi không thể khép lại.
Còn Chúc Thanh Liên và kia ba gã sư đệ phía sau con mắt đều tái xanh.
Mẹ kiếp?
Tín vật của Tiên Đế?
Vậy sau này Lý sư huynh có thể hiên ngang ở thiên vực phía Nam rồi, đừng nói
Tây Lăng thế gia như vậy, cho dù là Chuẩn Đế cũng không dám trêu chọc hắn
lần nữa!
Không chừng còn có thể tôn sùng hắn như vị thượng khách…
Xem ra việc rèn luyện sau này, đều phải đẻ Lý sư huynh dẫn đường cả đội rồi.
Không cần kinh nghiệm rèn luyện gì, chỉ cần hắn giơ thẻ bài, đi đến đâu cũng
không cần kiêng kỵ!
Còn có Thái Ất Thăng nguyên đan kia, cmn đó chính là tiên đan cửu phẩm
trong truyền thuyết!
Bốn người đều tiếc đứt ruột.
Bọn họ cũng không ngốc, sao lại không hiểu ra tuy là bên ngoài hai vị Tiên Đế
tặng bảo vật này, nhưng thực tế là Khương Thành giành giúp hắn.
Vì sao Khương Thành phải đối với hắn đặc biệt như vậy?
Trong lòng mấy người biết quá rõ.
Đáng tiếc hiểu được cũng quá muộn, đã bỏ lỡ rồi…
“Các ngươi cũng thật là keo kiệt, chỉ cho một lọ như vậy.”
Thành Ca nhún vai, lúc này mới phất tay tạm biệt với Lý Tuấn Lãng.
“Tiểu đệ, sau này có duyên gặp lại!”
Sau đó, cùng hai vị Tiên Đế kia hóa thành một quầng sáng, biến mất tại đây.