Cho dù là ai sau khi nghe thấy câu nói này, đều cảm giác hoang đường.
Chân thần duy nhất cái gì?
Còn nắm giữ thiên lý tuần hoàn vạn vật sinh diệt, thao túng tất cả Huyền khí
giữa trời đất?
Trên đời còn có những năng lực này sao?
Cho dù là người có sức mạnh lớn hơn nữa, cũng không thể làm được đến mức
đó chứ?
Mỗi tầng đều có rất nhiều người đang nhao nhao bàn tán.
“Người này không phải là bị Lý tiền bối đánh cho mất đi thần trí điên rồi đó
chứ?”
“Ta thấy là có thể đó, hắn đúng là nói lời điên cuồng.”
“Đúng là bi thương mà, vậy mà ảo tưởng bản thân trở thành thần…”
Thế nhưng, những Đế Huyền Cảnh đứng đầu của bốn tộc kia, lại không hề lơ là.
Sắc mặt của bọn họ toàn bộ đều cứng lại.
Bởi vì lúc này sự thay đổi của trời đất ngoại giới, khiến bọn họ cảm nhận được
một vài chỗ đáng sợ.
Những Huyền khí mà ở đâu cũng tồn tại kia, vốn dĩ là di chuyển không hề có
quy luật gì.
Nhưng lúc này lại thật sự chảy thẳng về cùng một chỗ.
Ngoài ra, Huyền Văn Huyền Phách của mỗi người bọn họ, cũng đều sinh ra một
số phản ứng nhẹ.
Ngược lại nhận được sự triệu hồi căn nguyên.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta nghe nói Chung Thác mấy năm nay đều đang bế quan, hắn rốt cuộc đang
làm cái gì?”
Thành Ca cũng bị kinh động rồi.
Bay ra bên ngoài, A Linh đã chủ động hiện ra.
“Tiêu rồi, Chung Thác cuối cùng cũng thành công luyện hóa được hai đại hạt
giống Huyền lực Ngân Huyền và Hắc Huyền rồi.”
Khương chưởng môn vẻ mặt như chả sao cả, nhún vai: “Đây không phải là
chuyện sớm đã có dự liệu rồi sao?”
Trong đôi mắt to đen nhánh của A Linh thoáng qua một vẻ lo lắng.
“Thành Ca ngươi không hiểu ý nghĩa của tứ đại hạt giống Huyền lực đối với
Huyền Giới rồi, bọn ta là căn nguyên của Huyền khí.”
“Cho nên?”
“Chung Thác nắm giữ ba hạt giống huyền lực, rất có thể đã nhận được sự thừa
nhận của cả căn nguyên Huyền Giới, chính thức bắt đầu nắm giữ một phần
thiên đạo tuần hoàn của cái thế giới này.”
Lời của nàng vừa dứt, cả Huyền Giới đã xảy ra thay đổi vô cùng lớn.
Nhưng nhìn thấy từng tảng đất bỗng nhiên mọc lên sụp xuống, từng mảng sông
suối ao hồ biển cả trôi nổi trên không trung.
Tất cả nhưng quy luật của thế gian, hầu như đã mất đi ý nghĩa ở đây.
Đi kèm còn có tiếng hét sợ hãi của rất nhiều người Huyền tộc.
Bọn họ giống như những phù du nhỏ bé yếu ớt, bị động nhấp nhô lên, bị động
rơi xuống.
Trong sự thay đổi khủng khiếp của thế giới…
Cảnh tượng này, quả thật giống như sự ồ ạt hùng vĩ khai thiên lập địa.
Sau bảy ngày bảy đêm, tất cả những hỗn loạn cuối cùng cũng dần dần lắng lại.
Cả Huyền giới đã chỉ còn một tầng.
Tầng một đến tầng sáu của trước đây toàn bộ đều tổ hợp lại với nhau, trở thành
một Huyền Giới hoàn toàn mới.
Từ nay trở về sau, đến cả bay cũng không cần nữa.
Thế giới này không phải là vừa sinh ra, chỉ là có người tổ hợp lại mà thôi, khắp
nơi đều thẩm thấu không ổn định.
Sự lộn xộn của núi lửa, địa chấn và nguy hiểm đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.
Trong thời gian bảy ngày, bởi vì không chịu đựng được quá trình trời đất thay
đổi dữ dội kia, đã có hơn một nửa người Huyền tộc thiệt mạng.
Đối với bọn họ mà nói, đây chính là một đại nạn.
Cho dù là ai, đều bị thủ đoạn khủng khiếp này làm cho kinh hãi.
Đến cả Thành Ca cũng phải giơ ngón tay cái lên cho một like.
“Cmn đây phải nói là năng lực thần, cũng không hề chém gió!”
Ít nhất trước mắt hắn chưa có thủ đoạn thay đổi cả thế giới.
Hắn có thể cười, nhưng những người khác đúng là không cười nổi.
Đây chính là Đế Tôn Chung Thác làm đó.
Người này ẩn náu mười mấy năm, bây giờ lại một lần nữa xuất hiện, quả nhiên
trở nên khủng khiếp và đáng sợ hơn trước đây.
Còn muốn để cho người khác sống không chứ?
Ở trước mặt loại năng lực phi thường này, Đế Huyền cửu trọng hầu như đều trở
nên không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Đám cấp cao của bốn tộc Kim Ngân Hắc Bạch, sau khi ý thức được mức độ lớn
mạnh của người này hiện tại, nhanh chóng đánh mất ý chí chiến đấu.
Không có cách nào đánh lại.
Một tòa Đế Tôn Cung hùng vĩ và hoa lệ hơn xuất hiện trên không trung của
Huyền Giới mới.
Phát ra ánh sáng cửu sắc, chói mắt giống như mặt trời của Huyền Giới.
Âm thanh oai nghiêm của Chung Thác lại một lần nữa truyền đến, giống như
thần dụ.
“Khương Thành, cho phép ngươi trong vòng ba ngày bò đến Đế Tôn Cung khấu
đầu nhận tội.”
“Nếu không bổn thần sẽ bắt đầu hủy diệt thế giới.”
“Tất cả những sinh linh của Huyền Giới đều mất mạng, cùng tuẫn táng với
ngươi.”
Lời này vừa nói ra, cả Huyền giới một phen huyên náo.
Ai ai cũng khiếp sợ vô cùng.
Nếu như lời này là do người khác nói ra, mọi người sẽ chỉ xem như là trò cười.
Hủy diệt thế giới?
Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Nhưng bây giờ Chung Thác đã hợp sáu tầng thành một tầng rồi, thủ đoạn vượt
qua khỏi tưởng tượng này đủ để chứng minh hắn có loại năng lực kia.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều dần dần đổ dồn về Bạch Huyền
Thần Điện.
Chờ đợi quyết định của Khương Hiền giả.
“Ta lại muốn xem xem, bọn họ sẽ làm như thế nào.”
Trong Đế Tôn Cung, Chung Thác đang chễm trệ trên chỗ ngồi to lớn của thần.
Khuôn mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện, đem đến cho người ta một cảm giác quái dị
như có như không.
Ngoại trừ Huyền Văn ở trên trán ra, hai tròng mắt một đen một vàng, khẽ nhìn
thẳng sẽ cho người ta có cảm giác như tự rơi vào hố sâu không thoát ra được.
Mà khí thế lờ mờ phát ra xung quanh hắn, càng khiến cho người ta cảm nhận
được sự nhỏ bé của bản thân.
Dường như hắn là cội nguồn của sinh mệnh mình, bao la mênh mông bát ngát
lâu dài.
Hắc bào Đông lão cung kính hầu hạ ở bên cạnh.
Hắn lúc này, trong lòng cũng ầm ầm dậy sóng.
Có nằm mơ cũng không ngờ đến, Vị Diện chi tử này cũng có ngày có thể lớn
mạnh đến mức độ kinh người này.
Thật sự đã là thần sống ở nhân gian rồi.
“Nếu như Khương Thành không phục tùng, ngươi thật sự sẽ hủy diệt thế giới
sao?”
“Ngươi nói xem?”
Chung Thác vuốt ve đầu ngón tay màu ngọc trai do Huyền Khí hội tụ mà tạo
thành.
Ngọc trai đó bề ngoài nhìn không lớn, cũng không có khí tức gì lộ ra, lại đem
đến cho người ta cảm giác vô cùng hồi hộp.
Dường như chỉ tùy ý một hạt đã có thể hủy thiên diệt địa.
“Những nhục nhã mà lúc đó ta phải chịu đựng, nhất định phải dùng máu tươi
của tất cả mọi người để rửa sạch.”
“Cho dù Khương Thành có bò lên thỉnh tội hay không, những người của Huyền
Giới này đều không có ý nghĩa để tồn tại.”
Hắn là Vị Diện chi tử, cần mặt mũi.
Sẽ không giữ lại nhiều người biết về lịch sử đen của hắn như vậy.
Đông lão cũng không khỏi hít một hơi, người này có hơi lươn lẹo quá, ngay cả
hắn cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân lúc đầu dìu dắt tên tiểu tử này từng bước
từng bước phất lên có phải là đúng hay không.
Dù sao, hắn cũng đã từng một người của Huyền tộc.
“Chuyện này có phải là tàn nhẫn quá rồi không, đến lúc đó Huyền Giới sẽ hoàn
toàn biến thành vùng đất chết…”
Lời của hắn còn chưa kịp dứt, cổ họng đã bị một đôi tay vô hình bóp chặt rồi.
Sau đó, một làn khói dày đặc tỏa ra từ người hắn.
“Ngươi nghĩ xa quá rồi, như vậy không tốt.”
Chỉ một ánh mắt của Chung Thác, Đông lão đã bị ném ngổn ngang ra phía xa.
Hắn chậm rãi nhìn bên dưới phía xa ấy.
Ở đó mặc dù bị các tầng mây trùng trùng điệp điệp ngăn cách, nhưng hắn lại có
thể một cái đã nhìn thấy Bạch Huyền Thần Điện, cũng nhìn thấy Hiền Giả
Cung.
Hắn lúc này, thật sự giống như vị thần không gì là không thể.
Có thể tùy ý điều khiển bất kỳ người nào.
“Ta hiện tại rất tò mò, Khương Thành sẽ làm như thế nào.”
“Hy vọng hắn có thể đem đến cho ta chút hứng thú, khiến cho ta có thể khỏa
thích một chút!”