Nghe vậy từ cười ha ha thật lớn: “Hai kẻ địch bình thường mà thôi, không đáng
nhắc đến.”
“Đây là Địa Thần đấy, sao có thể nói là không đáng nhắc đến được chứ?”
Hai người tỏ vẻ bản thân mình đã hoàn toàn phục rồi.
“Ngươi thế này là mạnh quá rồi!”
“Ta dám cá, ngươi chính là Đạo Thánh mạnh nhất ở Nguyên Tiên giới, không
có một trong những.”
“Lần đầu tiên ta được nhìn thấy một Đạo Thánh đánh bại Địa Thần, hơn nữa
còn là một chọi hai, đúng là kì tích mà!”
Thành ca xua tay liên tục, tỏ ý quá lời rồi.
“Chỉ là hai Địa Thần nhỏ nhoi, chỉ là chút chiến tích nhỏ chẳng là bao mà thôi!”
“Muốn lên được vị trí Đạo Thánh đứng đầu này, có sao cũng phải tiếp được hai
chiêu của Thánh Chủ mới tính chứ.”
Hai Đạo Thánh bĩu môi.
Trong lòng nói làm màu tuy hay nhưng cũng không nên ham hố.
Ngươi thế này là làm màu quá lố rồi, lại còn tiếp hai chiêu của Thánh Chủ, sau
không nói Chính Thần luôn đi?
Nhưng biểu hiện bên ngoài chỉ là cười hi hi.
“Đúng thế đúng thế!”
“Không hổ là Đạo Thánh thiên tài, chí cao chí lớn mà!”
Hai người bọn họ xem ra đã giác ngộ được trận đấu pháp này thật sự vẫn cần
vào cái đùi Khương Thành này.
Đi theo hắn, chỉ cần không gặp phải tổ đội có hơn ba Địa Thần thì chả cần phải
lo lắng nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Sau đó, hai người liền nhìn thấy Khương Thành vẫy tay chào tạm biệt với mình.
“Được rồi, trận vừa đánh xong, tạm biệt ở đây được rồi.”
Nhìn thấy hắn quay người, sắp biến mất đi, hai người sốt hết cả ruột.
Liền ngay lập tức chạy lên.
“Đây… ngươi không định cùng nhau họp đội sao?”
“Phải đó, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi thì nên tổ đội chứ.”
“Tổ đội?”
Thành ca mang vẻ mặt cổ quái quay đầu lại.
“Đâu cần thiết phải vậy đâu ha?”
“Cần thiết chứ, vô cùng cần thiết.”
Hai Đạo Thánh liền phổ cập kiến thức cho hắn, giảng giải cho hắn biết sự quan
trọng của việc tổ đội.
“Ở vòng ba này, những người tu tiên như chúng ta tự nhiên sẽ có bất lợi, cơ hội
duy nhất chính là tìm được nhiều đồng đội hơn trước.”
“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đồng tâm hiệp lực, tiêu diệt một vài Địa
Thần lạc có một mình.”
“Ồ, hóa ra là thế à?”
Khương Thành chợt hiểu ra gật đầu.
“Vậy các ngươi mau đi tìm người khác tổ đội đi, còn ngay ra ở chỗ ta làm gì
chứ?”
Hai Đạo Thánh suýt chút không theo kịp logic của hắn, lẽ nào ngươi không phải
đồng đội của bọn ta sao?
“Bọn ta định đi cùng với ngươi.”
“Đúng đấy, ngươi lợi hại như vậy, bọn ta…”
Còn chưa đợi hai người nói hết, Thành ca đã xua tay liên tục.
“Không được không thể được, ta nào đáng để đi cùng với các ngươi chứ.”
“Ta nhớ các ngươi đã từng nói không cần ta giúp đỡ, còn bỏ ta tránh xa ngươi ra
một chút cơ đấy.”
“Vậy nên hai từ đồng đội này vẫn chả nên nhắc nữa, ta chịu không nỗi đâu.”
Ca này cũng đâu phải là người không biết cáu.
Mười bốn Đạo Thánh kia vì để lấy lòng Thanh Tiêu thánh địa mà kiên quyết
vạch rõ giới hạn với bản thân, đủ loại chế giễu, thậm chí còn nguyền rủa.
Chuyện như thế đâu thể cười một cái là cho qua được.
Từ giờ phút đó, mười bốn Đạo Thánh này đã không còn chung đường với hắn
nữa rồi.
Hắn không ra tay với cái đám gọi là “đồng đội” này chỉ là không muốn trận đấu
pháp xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, đó đã xem như là cao thượng lắm
rồi.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất tại chỗ, hai Đạo Thánh kia há hốc mồm rồi mới
phát hiện ra đã không còn cơ hội nữa rồi.
Còn chúng tiên nhân bên ngoài cũng ồn ào lên lần nữa không lạ gì.
“Sao hắn lại rời khỏi đội ngũ?”
Bọn họ mới vừa mơ tưởng ba người Khương Thành sẽ thành một đội, sau đó lại
thu hoạch thêm mấy đầu người cô đơn nữa, thuận tiên lại tụ hội với vài đồng
bọn.
Cứ như vậy, cuối cùng đội ngũ của mình sẽ như quả cầu tuyết, càng cuộn càng
to.
Còn đối phương kẻ thì chết người thì tan, đúng là hoàn mỹ!
Bây giờ Khương Thành không ở cạnh hai người đó, kế hoạch hoàn mỹ này đã
không còn rồi.
“Vừa lên đã diệt được hai người, còn tụ tập được ba người, chuyện này là mở
màn tốt biết bao!”
“Ưu thế như vậy lẽ nào lại tiễn đi mất?”
“Hắn đang nghĩ gì vậy?”
“Lẽ nào không coi đồng đội của mình ra gì?”
“Thế này cũng quá ngông cuồng rồi, một người có mạnh ra sao đi nữa thì có thể
ve được mấy cây đinh chứ?”
“Không có sự giúp đỡ của người khác thì hắn sẽ ra sao chứ?”
Rất nhiều người hận không thể xông vào trong bí cảnh, tóm lấy tai Khương
Thành để nói cho hắn biết cách chơi đúng nhất.
Sau đó lại cường hành bắt hắn đưa theo hai đồng đội bên cạnh mình.
Chỉ đáng tiếc, bọn họ không thể vào được.
Chỉ có thể đấm ngực dậm chân nhìn Khương Thành và hai người kia càng đi
càng xa.
Không qua bao lâu, Thành ca tùy ý tìm một sơn cốc tĩnh lặng trong bí cảnh,
ngồi xếp bằng lại.
Hắn cũng chẳng phải uống thuốc gia tăng tu vi, mà muốn thử nghiệm.
Vừa rồi trong trận chiến đấu, hắn có chút hiểu biết sơ sơ về tổ hợp nguyên thuật,
dự định tự mình mò mẫm một chút.
Cũng hết cách, trước mắt ca này căn bản không biết sự tồn tại của “nguyên
thuật”, cũng không biết thứ này chỉ cần có được bí pháp là có thể học được.
Hắn còn tưởng là giống với căn nguyên và đạo, cần cảm ngộ từng chút một.
Còn mặt khác, hắn cũng lười tìm kẻ địch khắp nơi ở bên ngoài.
Dù sao thì đến sau cùng, hai bên cũng sẽ tự tụ họp thành đội với nhau, đến lúc
đó làm luôn một mẻ cho khỏe.
Chỉ là cách làm này của hắn chẳng ai bên ngoài có thể hiểu được cả.
Nhìn thấy hắn tế ra mười mấy đạo că nguyên, thử đủ cách, mọi người chẳng hề
muốn khen hắn tận lực tu luyện.
Bọn họ cũng sắp sụp đổ luôn rồi.
“Hắn muốn làm gì đây? Nghiên cứu nguyên thuật sao?”
“Lại tu luyện trong thời khắc mấu chốt của trận đấu pháp, hắn nghĩ gì vậy?”
“Ta phục rồi, hắn có biết bây giờ đang là tỉ thí không, sự việc gấp gáp là đánh
bại kẻ địch?”
“Thật hối hận vì vừa rồi không dạy hắn hai bộ nguyên thuật, nếu không thì cũng
không đáng phải thế này…”
Cho dù bọn họ có sốt ruột đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng nỗi đến sự kiên định
của Khương Thành.
Thế cục trong sân quả thực hệt như những gì trong dự liệu của bọn họ, bắt đầu
ác liệt hơn rồi.
Bên này Khương Thành tu luyện một mình xem như là thoát li khỏi tiết tấu cảu
cuộc tỉ thí.
Còn những người khác ở bên ngoài lại bắt đầu sự quyết đấu bình thường.
Không có Khương Thành, bên ngoài chính là mười bốn Đạo Thánh đối đầu với
mười ba Địa Thần.
Tính ra thì Thành ca xem như đã tạo ra cục diện có lợi cho trận doanh bên này
rồi.
Nhưng nó cũng chả chống lại được sự chênh lệch về thực lực to lớn giữa Đạo
Thánh và Địa Thần.
Tuy nói là mười bốn Đạo Thánh, ai ai cũng biết một hai môn nguyên thuật,
nhưng bọn họ chẳng thể chống lại nỗi sự xâm nhập và tập kích của thần đạo.
Mà đám đệ tử Thương Môn cung căn bản chẳng có dự định sẽ thủ hạ lưu tình,
gặp mặt là chỗ chết thôi.
Vốn dĩ đạo không giống thì không cùng đường, càng huống hồ gì hai vòng
trước đã không thuận lợi, mong muốn giết người của bọn họ đã muốn phát ra
lắm rồi.
Rất nhanh, trong trường đấu đã có Đạo Thánh gặp phải Địa Thần, sau đó bị giết.
Theo thời gian dần trôi, tình thế trong trường cũng đã trở nên càng ngày càng rõ
ràng.
Ba canh giờ, hai bên đã nổ ra chín trận chiến.
Có ba trận vì có một Địa Thần gặp phải từ hai Đạo Thánh trở lên nên không
phân ra thắng bại, chỉ có thể để đó rút lui.
Còn lại sáu trận, Đạo Thánh của Thường Lục châu đã bị giết bảy người.
Còn về Thương Môn cung thì chỉ có một Địa Thần lạc bầy không cẩn thận đụng
phải bốn vòng mai phục của bốn Đạo Thánh nên mới bị vây giết.
Sự chênh lệch về số lượng người của hai bên đã càng ngày càng lớn.
Khó hơn nữa đó là đám Địa Thần của Thương Môn cung đã dần dần tụ họp lại
với nhau.