Thành ca liên tục vỗ vai của Mông Thuần và Xích Linh.
“Có hai nhân tài kiệt xuất như các ngươi hộ giá và bảo vệ, trong lòng ta rất yên
tâm.”
Nhìn ánh mắt hắn đầy sự coi trọng, hai người bọn họ suýt chút nữa thì cảm
động.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ liền trở lại hiện thực tàn khốc.
Lão đại, đến chính bọn ta còn không an tâm với chính mình thì ngươi yên tâm
kiểu gì vậy?
“Bọn ta không phải là chủ lực tinh nhuệ, hay là ngươi tìm Hoàn Thường đi…”
Nước mắt của Mông Thuần sắp chảy ra đến nơi.
Nhưng Khương Thành lập tức nghiêm túc ngắt lời hắn.
“Tại sao ngươi lại tự coi nhẹ mình như vậy hả?”
“Quân đoàn có tinh thần, khí chất tốt nhất của Thiên Lạc Quân chính là quân
đoàn số tám của các ngươi.”
Toàn bộ hơn ba trăm ngàn người của Thiên Lạc Quân phân thành tám quân
đoàn.
Số người của mỗi quân đoàn không cố định.
Năm mươi ngàn người dưới trướng của Hoàn Thường lần lượt là quân đoàn số
một và quân đoàn số hai.
Trăm ngàn người dưới trướng Hạng Lê và Mạnh Lâm thì là quân đoàn số ba và
quân đoàn số bốn, quân số của hai quân đoàn này đã vượt mức rồi.
Mấy trăm ngàn người dưới trướng của đám Lăng Hầu thì lần lượt là quân đoàn
số năm, số sáu và quân đoàn số bảy.
Mông Thuần và Xích Linh cùng nhau thống lĩnh chục ngàn người cuối cùng, là
quân đoàn số tám đang bị thiếu quân số một cách nghiêm trọng.
Được thôi, bây giờ gì còn lại có sáu nghìn người nữa thôi.
“Ta luôn cảm thấy quân đoàn số tám có sức mạnh chiến đấu quên mình, có tiền
đồ.”
“Về điểm này, từ ngày đầu tiên ta đến đây đã tin chắc như vậy rồi!”
Khương Chủ soái nhìn bọn họ với ánh mắt sâu xa.
“Chẳng lẽ, các ngươi muốn nói trí nhớ ta tồi tệ, nhìn nhầm rồi sao?”
Mông Thuần và Xích Linh cứng họng líu lưỡi, không nói được gì.
Thế này thì muốn bọn họ tiếp lời kiểu gì đây?
Đến cả n Bình cũng nhịn không nổi bắt đầu lặng lẽ oán thầm, ngươi làm thế này
là tâng bốc quân đoàn số tám lên tận trời xanh, sau đó lại châm một ngọn lửa ở
bên dưới rồi điên cuồng nướng bọn họ à.
Bất luận thế nào thì Khương Thành là Chủ soái.
Hắn đưa ra mệnh lệnh này, Mông Thuần và Xích Linh cũng không dám chống
lại.
Sáu nghìn người của quân đoàn số tám rất nhanh chóng đã tập hợp xong.
Mấy ngày không gặp mà phong cách của “đại đội bảo vệ” này đã hoàn toàn
thay đổi.
Ai nấy đều được cải tiến trang thiết bị, đổi Đạo giáp và Đạo khí mới, còn phối
thêm bí bảo đa dạng, đủ mẫu mã rất xa xỉ.
Khí chất cũng không giống với trước kia nữa.
Mặc dù vẫn hỗn loạn mất trật tự, nhưng hơi thở chán chường lúc trước đã không
còn nữa rồi.
Nhìn thấy Khương Thành xuất hiện, ai nấy đều trở lên cuồng nhiệt.
“Khương Chủ soái!”
“Tham kiến Khương Chủ soái!”
“Khương Chủ soái vĩ đại đến rồi!”
Lần trước Thành ca chia một ít chiến lợi phẩm cho bọn họ, bây giờ bọn họ đều
cảm động rơi nước mắt, chỉ hận không thể bán mạng cho hắn.
Có một vài người thông minh, lanh lợi, thậm chí đã bắt đầu thổi sáo gảy đàn,
nhạc trống vang trời.
Trận chiến này, Thành ca vô cùng hài lòng.
Có tiến bộ đấy nha!
Mặc dù càng ngày càng không giống một quân đoàn nhưng lại cách càng ngày
càng gần với đội cổ vũ trong suy nghĩ của Khương Thành rồi.
Trước khi xuất chinh, tốt xấu gì cũng phải làm một lễ tuyên thệ trước khi xuất
quân.
Đối mặt với đám đông, hắn mỉm cười nói: “Mọi người dùng chiến lợi phẩm lần
trước kiếm được có thấy hài lòng không?”
Tất cả mọi người lập tức nhiệt liệt đáp lại.
“Hài lòng!”
“Cảm ơn Khương Chủ soái đã chiếu cố bọn ta!”
“Không có Chủ soái nào tốt hơn ngươi cả!”
Thành ca đè hai tay xuống.
“Nhưng ta cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.”
Tất cả mọi người ngẩn ra, thế vẫn còn không đủ ở chỗ nào nữa?
“Những Đạo khí cao nhất cũng không quá tứ giai này, nào xứng với quân đoàn
số tám mà ta thân thiết nhất chứ?”
Hắn nắm chặt tay phải thành nắm đấm, hung hãn nói: “Muốn kiếm thì phải
kiếm cái tốt hơn!”
“Cho nên ta đã quyết định, đưa các ngươi đi kiếm món lớn!”
Quân đoàn cả sáu nghìn người đột nhiên lặng thinh.
Bọn họ không hề biết lần này Thành ca muốn đi thâm nhập vào địch doanh, gặp
mặt Đạo Thánh ở bên Tà Tiên.
Nhưng kiếm món lớn thì bọn họ vẫn nghe hiểu.
Thế này là muốn đưa bọn đó đi phát tài đó.
Ngay sau đó, cả quân đoàn số tám đều rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Lại kiếm món lớn nữa!”
“Lại kiếm món lớn nữa!”
Ánh mắt của bọn họ hoàn toàn điên cuồng, vẻ mặt đã mất khống chế hoàn toàn,
tiếng la hét vang thẳng lên tận trời xanh.
Mông Thuần và Xích Linh nước mắt rơi lã chã đầy mặt.
Các ngươi có biết lần này chúng ta xuất chinh sẽ phải đối mặt với cái gì không
hả?
Hơn nữa, loại từ như “kiếm món lời” này, được nói ra bởi một chủ soái của một
đội quân chính quy có phải là quá bất thường hay không hả?
Bất luận bọn họ nghĩ như thế nào thì quân đoàn số tám cũng nhanh chóng rời
khỏi nơi trú quân dưới sự dẫn đầu của Thành ca
Những Tiên nhân ở ven đường trong thành nhìn thấy quân đoàn trang bị đa
dạng đủ mẫu mã, tí nữa thì không nhận ra.
Sau khi biết chuyện lần này bọn họ muốn xuất chinh, những Tiên nhân của Hóa
Tiên Phủ bật lên những tiếng hoan hô reo hò.
“Có chí khí lắm!”
“Lần trước quân đoàn số tám giết chết trăm ngàn Tà Tiên, bảo vệ chúng ta.”
“Không ngờ nhanh như vậy, các ngươi ngươi đã muốn chủ động xuất chinh
rồi!”
“Hãy thể hiện khí thế của Hóa Tiên Phủ chúng ta!”
“Chúc chư vị anh hùng thắng lợi trở về…”
Những lời này khiến cả quân đoàn số tám ai nấy cũng nhiệt huyết sôi trào, đến
Thành ca cũng hơi bị làm cho hào hứng theo.
Dự tính ban đầu của hắn chỉ là đi ra ngoài làm màu, kiếm tí lợi ích, không hề có
giác ngộ cao cả là trị quốc an dân.
Không ngờ rằng lại được coi là anh hùng.
Ca này vừa bay vừa xoa xoa cằm ngẫm nghĩ.
Cảm thấy hình như…cũng không tồi?
Để kiếm chút giá trị thanh danh, hắn giơ tay lên rồi dừng lại.
Hắn hướng về phía các Tiên nhân ở xung quanh phát biểu tuyên ngôn trước trận
chiến.
“Chư vị yên tâm, ngày nào có Khương Thành ta ở đây thì Hóa Tiên Phủ chính
là nơi an toàn nhất trên thế gian này, vĩnh viễn không cần lo bị xâm lược!”
“Người cần lo lắng, nên là đám kẻ địch bên ngoài kia!”
Còn về việc tương lai sau này, lúc ta không có ở đây, thì các ngươi chỉ có thể tự
cầu phúc cho chính mình thôi.
“Hay!”
“Khương Chủ soái anh tuấn uy vũ!”
Đám đông hô lên những tiếng reo hò tựa như tiếng gào của sóng biển.
Thành ca mở hệ thống ra xem, quả nhiên những người này đã cung cấp một
chút giá trị thanh danh.
Nhưng bởi vì cảnh giới của bọn họ còn kém xa so với nhưng Tiên quan và Thần
Quân ở Thiên Cung, cho nên cuối cùng cũng chỉ có ba trăm triệu điểm Tiên
nguyên thôi.
“Cũng coi như không tồi rồi, kiếm được một chút thì một chút, không được chê
ít.”
Mang theo sự kỳ vọng của vô số Tiên nhân có mặt ở đó, quân đoàn số tám do
hắn chỉ huy đã ra khỏi Hóa Thiên Phủ một cách hoành tráng.
Động tĩnh lớn như thế, bên phía Hoàn Thường đương nhiên là có thể biết.
“Hắn dẫn quân đoàn số tám đi rồi à?”
“Lần này lại muốn làm cái gì đây?”
Mặc dù hắn đã cài cắm không ít người bên phía Lăng Hầu, nhưng chuyện Tà
Tiên mời Khương Thành đến lần này, hắn quả thực không thăm dò được.
“Hướng về phía Đông? Bên đó có không ít Tà Tiên và Tông môn không chịu sự
cảm hóa chiếm đóng đâu.”
Có vị thống lĩnh không khỏi suy đoán, “Chẳng lẽ lần này là hắn xuất chinh?”
Lập tức có người bật cười thành tiếng.
“Ha ha, sao có thể như thế được chứ?”
“Cho dù hắn là một thằng ngu, thì cũng nên biết đối phương có Đạo Thánh Tà
Tiên, hơn nữa bên đó là lãnh thổ của kẻ địch.”
“Đúng thế, hắn chỉ dẫn theo quân đoàn số tám phế vật kia, không thể nào là
xuất chinh được.”
“Trừ phi hắn muốn tìm chết.”
Hoàn Thường từ từ đứng lên.
Thân hình của hắn trong bộ áo giáp, so với Yêu tộc thì chẳng là gì, nhưng lại
tạo cho người ra cảm giác nghẹt thở như cả dãy núi sắp đổ xuống.
“Người này hành sự cao thâm khó lường, bên ngoài thì dùng hình tượng không
tranh không giành để mê hoặc chúng ta, trên thực tế thì lòng dạ cực kỳ thâm
sâu.”
“Hắn dẫn quân đoàn số tám ra ngoài, nhìn thì tựa như cực kỳ vô lý, nhưng chắc
chắn là có ý nghĩ sâu xa.”
Ánh mắt như có điện của hắn nhìn ra phía bên ngoài màn trướng, phảng phất
tựa như hắn đã nhìn thấy tất cả lòng dạ của Thành ca.
“Hắn nhất định là có ý đồ gì đó, hơn nữa, cực kỳ có khả năng là có liên quan
đến chúng ta!”