Khương Thành rất thành thật gật đầu.
Ám Húc có hơi không thoải mái.
Ta cũng đã tung ra át chủ bài rồi sự chấn kinh và sợ hãi của ngươi đâu?
Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với mong đợi của hắn.
“Đã đến bước này mà ngươi vẫn còn làm bộ làm tịch!”
Hắn chỉ vào Khương Thành, cả khuôn mặt đều trở nên dữ tợn.
“Cho dù ngươi là Đạo Thành thì sao chứ, ngươi tưởng rằng ngươi có thể trốn đi
được?”
“Kết cục của ngươi sẽ rất thê thảm, chết sẽ biến thành khát vọng lớn nhất nửa
đời sau của ngươi…”
“Ngươi vẫn là nói đúng rồi.”
Thành ca mỉm cười lắc ngón tay.
“Chết đúng thật là khát vọng lớn nhất cả đời này của ta.”
“Cái thứ đáng chết!”
Nếu như không phải thực lực không tốt, Ám Húc đã muốn tự mình ra tay hạ gục
Khương Thành.
“Hạ gục hắn!”
“Phế hắn!”
Hắn vừa lùi về nơi an toàn, vừa gào thét với ba tên Đạo Thánh.
“Ta muốn hắn quỳ ở trước mặt ta…”
Mặc dù Mông Đoan rất không thoải mái khi tên nhị thế tổ này ra lệnh cho mình,
nhưng hiện tại hạ gục Khương Thành đúng thật là chuyện quan trọng nhất.
Thế là hắn chậm rãi rút kiếm của mình ra.
Mà hai tên Đạo Thánh Khôi Tàng và Văn Sở cũng không hẹn mà cùng gọi ra
Pháp Tắc không gian có trụ căn nguyên lớn.
Ba người đang muốn đánh lên, đột nhiên phát hiện bóng người phía trước đã
không thấy nữa.
“Cái gì?”
Ba người cực kì kinh ngạc, bỗng nhiên quay người.
Liền phát hiện Khương Thành đã xuất hiện ở phía sau, trong tay hắn đang nắm
mười sáu chiếc nhẫn trữ vật.
Trong đó mười lăm chiếc chứa đựng mười lăm phần vật liệu, một chiếc cuối
cùng là cất giữ tư nhân của Ám Húc.
Về phần bản thân Ám Húc ngược lại hoàn hảo nguyên vẹn, chỉ là vẻ mặt kinh
ngạc ngây dại ở đó, hiển nhiên vẫn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình u tối một chút, toàn thân từ trong ra
ngoài đều có một cỗ áp lực mạnh mẽ đang chèn ép bản thân, khiến bất luận là
Thần Hồn hay là thân thể của mình cũng thể động đậy.
Loại cảm giác đó đến cực kì đột nhiên, cũng đi cực nhanh.
Toàn bộ quá trình cũng chỉ trong nháy mắt.
Nếu như không phải toàn bộ nhẫn trữ vật đều đã đến trong tay Khương Thành,
sợ rằng hắn cũng sẽ cho rằng đây là một ảo giác.
Sau khi tỉnh thần lại, hắn lập tức la hét lên.
“Các ngươi làm ăn cái kiểu gì thế!”
“Thế mà bị hắn đột phá, phế vật! Phế vật!”
“Giết chết hắn, mau giết chết hắn…”
Hắn đã quên hết việc kiên trì lúc trước - Nhất định phải giữ lại một mạng của
Khương Thành, giao cho mình hành hạ.
Tuy nhiên lần này, Mông Đoan và Khôi Tàng Văn Sở lại đều dừng lại ở chỗ cũ,
không hề ra tay.
Bởi vì Thành ca không chỉ để lộ ra thực lực cấp Đạo Thánh, còn hiển lộ ra
khuôn mặt vốn có của mình.
Sau khi nhìn thấy rõ mặt hắn, đầu óc của ba tên Đạo Thánh giống như bị cái búa
đập trúng vào đầu, vang lên ong ong.
“Khương Thành!”
Cuối cùng Mông Đoan cũng la hét lên.
Khôi Tàng và Văn Sở giống như bị một thùng nước đá xối vào đầu, kích động
hưng phấn vừa rồi trong nháy mắt trở nên nguội lạnh.
“Sao lại là ngươi chứ!”
“Sao ngươi có thể đến nơi này, sao ngươi lại…”
“Sao ta lại đến giao dịch với các ngươi?”
Khương Thành vẻ mặt nghiền ngẫm bỏ Ám Húc sang một bên.
Quay đầu lại nhìn về phía ba tên Đạo Thánh.
“Nhìn ở trên phân lượng từng cùng nhau sánh vai chiến đấu năm xưa, ta đến
giúp đỡ mối làm ăn của các ngươi, đủ thành ý chứ?”
“Ngạc nhiên vui mừng không? Bất ngờ không?”
Ám Húc rất muốn nói ngạc nhiên vui mừng thì không có, nhưng mà kinh hãi thì
lại có.
Trước kia hắn chưa từng gặp mặt Khương Thành trực tiếp, mãi đến lúc này cuối
cùng mới hiểu rõ đối tượng giao dịch lần này là ai.
Mà cái tên này, hắn coi như là như sấm bên tai.
Đó là kẻ địch Tịnh Trúc Tiên Phủ kiêng kị nhất đó!
Trong Tiên thành phía dưới, những Tiên Nhân vây xem kia hoàn toàn sôi trào.
“Mẹ nó!”
“Khương Thành?”
“Thế mà là hắn?”
“Là hắn, thật sự là hắn, lúc trước ta từng tận mắt nhìn thấy!”
Ở Khiếu Mang Vực, thực lực của ai mạnh nhất, rất nhiều người vẫn sẽ lựa chọn
Tịnh Trúc.
Dù sao hắn cũng là Đạo Thần.
Nhưng nếu nói tiếng tăm của ai lớn nhất, vậy Đạo Thần cũng không sánh bằng
Khương Thành.
Người đã từng ép lui Thiên Cung, khiến Khiếu Mang Vực trở thành chốn bồng
lai duy nhất Nguyên Tiên giới, cái tên của hắn đến nay vẫn còn được vô số Tiên
Nhân của mười chín Vực nói chuyện hăng say.
Nhìn thấy hắn, rất nhiều người giống như nhìn thấy thần tượng.
Đó gọi là kích động hưng phấn.
“Hóa ra là lão nhân gia hắn, cuối cùng cũng đã nhìn thấy người thật rồi!”
“Ta đã nói mà, ai có thể lấy ra nhiều đạo khí bát giai như thế, nếu như là hắn,
vậy thì cũng không kì quái chút nào.”
“Khó trách hắn dám đơn thương độc mã giao dịch với Tịnh Trúc Tiên Phủ!”
“Đây nào phải là giao dịch? Rõ ràng chính là đến báo thù mà!”
“Đúng vậy, đừng quên Thiên Khu các, đó là hắn che chở đó…”
Lời nghị luận bên dưới giống như tiếng sấm ầm ầm.
Rất nhiều người căn bản cũng không kiêng kị Đạo Thánh của Tiên Phủ ở hiện
trường.
Mông Đoan chỉ cảm thấy cổ họng đắng nghét, đến nỗi rõ ràng rất muốn chế
giễu, nhưng một mực không thể nói ra một từ nào.
Ba người bọn họ coi như là quen thuộc với Khương Thành đến nỗi không thể
quen thuộc hơn được nữa.
Ở trước mặt hắn, Thành ca đã từng chống lại công kích của mười mấy vị Đạo
Thánh của Thiên Cung, cưỡng hành chém giết hai vị Thần Quân lâu năm.
Đứng ở trước mặt hắn, đừng nói là lòng tin giành được chiến thắng, ngay cả
lòng tin sống sót bọn họ cũng không có.
Hiện tại vấn đề lớn nhất bày ở trước mặt bọn họ chính là làm sao trốn khỏi nơi
này.
Về phần chiến đấu?
Đừng nói đùa nữa.
“Ngươi…”
Hắn vốn muốn nói, sư tôn của ta trở về rồi, ngươi thế mà vẫn dám hiện thân?
Nhưng hiện tại Tịnh Trúc Đạo Thần không có mặt mà, không thể trông mong
vào uy danh của Đạo Thần liền dọa lui Khương Thành đâu nhỉ?
Năm xưa Thiên Đế cũng không thể dọa được cái tên này, Mông Đoan cảm thấy
địa vị của sư tôn mình lại càng không đủ.
Thế là, chỉ có thể mạnh mẽ kìm nén lời này trở về.
“Nếu như ngươi đã muốn giao dịch, vậy thì cứ giao dịch là được rồi.”
“Hiện tại ngươi lấy vật liệu của bọn ta, vậy thì giao mười lăm kiện đạo khí cho
bọn ta đi. Giao nhận xong xuôi, bọn ta lập tức cáo từ…”
“Ha ha?”
Khương Thành trực tiếp bị bọn họ chọc cười.
Thế nào?
Vừa rồi không phải còn kêu đánh kêu giết, định cướp trắng trợn sao?
Hiện tại phát hiện là ta, lập tức đã lại sửa lời, biến về giao dịch bình thường rồi?
Trên đời có chuyện tốt như vậy à?
“Giao dịch?”
Hắn khá nghiền ngẫm nhìn Mông Đoan ở đối diện.
“Được chứ!”
“Thật sao? Thật tốt quá!”
Bản thân Mông Đoan cũng cảm thấy chuyện này quá không thể tin được, cái tên
này vậy mà khoan dung như thế?
Nhưng lời của Khương Thành vẫn chưa nói xong.
“Dùng một hồi thuật mất trí nhớ cho ta trước đi, để ta quên đi chuyện xảy ra
vừa rồi, vậy thì có thể giao dịch rồi.”
“Chuyện này…”
Đám người Mông Đoan và Khôi Tàng đều trợn tròn mắt.
Chuyện này làm sao biến mất được?
“Không làm được à?”
Thành ca tiếc nuối lắc đầu.
“Ngươi nói các ngươi việc gì mà phải như thế chứ?”
“Vừa rồi ta nói muốn giao dịch, là bản thân các ngươi đã từ chối, vậy thì không
trách ta được rồi.”
Thực ra ca này căn bản không định đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức gì đó đâu.
Vì để tìm lại mặt mũi cho Thiên Khu các, mục tiêu ngay từ đầu của hắn cũng là
cướp của đối phương.
Nhưng không biết sao cách cư xử của đối thủ lần này có hơi quá khó coi chút,
hắn muốn làm ác bá không nói lí thế mà không làm được.
Nhìn thấy động tác chậm rãi rút kiếm của hắn, trên trán của đám người Mông
Đoan đã sắp toát mồ hôi lạnh.
Dù cho bên mình có ba tên Đạo Thánh, hắn cũng không có một chút xíu lòng
tin thoát khỏi cái chết nào.
Dưới tình thế cấp bách, Khôi Tàng đột nhiên chỉ về phía Ám Húc.
“Những lời đó là hắn nói đấy!”
“Là hắn cứ muốn đổi giao dịch thành cướp, hoàn toàn không liên quan đến ta!”
“Ta căn bản chưa từng muốn đối đầu ngươi.”