xuống.
Ở trên băng tinh ấy là một thanh niên sáng sủa cũng mặc hồng bào đang đứng
sừng sững đầy ngạo nghễ.
Hắn rũ mắt, hờ hững nhìn xuống những bóng người bên dưới.
Tựa như Thần đế cao cao tại thượng.
Các trưởng lão Chân Minh tông vui mừng ra mặt, vội vàng tiến lên trước để
hành lễ.
“Sư huynh!”
“Sư bá!”
Định Kỷ và Định Phong của Trục Vân tông bỗng sầm mặt.
“Tư Hồng Hư Tướng!”
Rõ ràng đối phương chỉ là Thánh Chủ đỉnh phong, cảnh giới còn chẳng bằng
bọn họ, song hai người lại không dám coi thường.
Bởi vì nơi Lộc Lăng Cốc này chính là phạm vi Tư Hồng Hư Tướng cai quản.
Ở nơi này, hắn có thể mượn vị trí phụ để thao túng một phần Thiên Đạo và lực
pháp tắc, gần như không gì không làm được.
Những người có thể chế ước hắn chỉ có thể là người đứng đầu như Nạp Ma Hư
Vương và Trục Vân Hư Đế.
Đương nhiên, còn cả chúa tể Thánh Hoàng tối cao.
Khi hắn hạ xuống hiện trường, La Viễn, Đan Thái và các đệ tử Phi Tiên môn có
thể cảm nhận rõ ràng về sự biến hoá tuần hoàn của thiên địa.
Lúc này, họ có chung một ảo giác rằng mình đang lạc nhịp với thế giới xung
quanh.
Giống như bản thân mình đang bị cô lập, trở thành kẻ bị trời đất ruồng bỏ.
Dù cho chuyện gì xảy tới thì nó cũng sẽ là sai lầm.
Mặc dù lúc này ai nấy đều nguyên vẹn không hề hấn gì, không hề chịu bất cứ
tổn thương nào, nhưng trong lòng họ lại rất nặng nề.
Trong yên lặng, chúng đệ tử bắt đầu truyền âm.
“Loại năng lực này quả thực khiến người ta cạn lời.”
“Nếu so với thánh giới thì còn nguy hiểm hơn gấp mười lần không chừng!”
“Thảo nào cho đến nay bảy mươi ba Thần cung cũng chưa từng chủ động tấn
công sáu suối nguồn.”
“Một khi bước vào phạm vi bao trùm của pháp tắc chi nhãn, cũng chính là hoàn
toàn tiến vào thế giới mà đối phương khống chế, đến cả quy tắc thiên địa cũng
bị đối phương thao túng, vậy thì đánh kiểu gì?”
“Phiền phức rồi đây…”
“Sợ gì chứ, có Khương chưởng môn ở đây rồi.”
“Đúng đấy, lão nhân gia vẫn bình thản thế kia, chúng ta chẳng cần lo lắng vớ
vẩn.”
“Gì cơ, ngươi dám gọi Khương chưởng môn anh tuấn uy vũ, đẹp trai ngời ngời
là lão nhân gia, ta phải báo cho người biết…”
“Ngươi có cần nhỏ mọn đến thế không?”
Khi bọn họ còn đang lén lút bàn luận, các trưởng lão Chân Minh tông cũng đã
kể lể tố cáo xong xuôi.
Đơn giản là tố Phi Tiên môn không biết điều, Khương Thành không uống rượu
mời chỉ thích uống rượu phạt, thế mà dám không phục Chân Minh tông ta.
Tiện thể còn ám chỉ rằng sẽ tha mạng cho Khương Thành, dù sao cũng là Luyện
Khí Tông sư, rất có giá trị.
Sau khi nghe xong, sắc mặt tên Tư Hồng Hư Tướng kia không hề thay đổi, cũng
chẳng bày tỏ chút thái độ nào.
Hắn chỉ nhìn Khương Thành một cách lãnh đạm.
“Ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng để chủ động thần phục.”
“Nếu không, đám Phi Tiên môn đằng sau sẽ biến thành tro bụi.”
Chỉ là hai câu nói nhưng cũng đủ khiến đám trưởng lão Trục Vân tông và Chân
Minh tông để lộ nụ cười đắc chí mãn nguyện.
Đó mới là lý do khiến vừa nãy bọn họ lui lại.
Phi Tiên môn đông người, không đáng để bản thân phải mạo hiểm.
Chỉ cần mời Hư Tướng xuất hiện, điều động lực pháp tắc của Thiên Đạo là sẽ
dễ dàng đè bẹp đối phương.
Cho dù Tư Hồng Hư Tướng chỉ là Thánh Chủ đỉnh phong còn Khương Thành là
Thánh Tôn thì trong mắt họ cũng chẳng đáng lo chút nào.
Bởi trong khu vực pháp tắc chi nhãn bao phủ, vị trí phụ đại diện cho quyền
kiểm soát tuyệt đối.
Thậm chí Mang Dương Thánh Chủ cũng không khỏi lên tiếng giễu cợt.
“Khương Thành, bây giờ đã ý thức được vị trí của Phi Tiên môn ở đây chưa?”
“Chẳng phải vừa nãy còn tự cao tự đại, cho rằng Chân Minh tông không có tư
cách áp đảo trí thông minh của các ngươi ư?”
“Giờ thì sao nào?”
“Nói thật cho ngươi biết, một môn phái không có vị trí phụ thì chẳng là cái thá
gì ở đây!”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Thành ca đã rút Nhân Quả kiếm, chĩa về phía đối
diện.
“Ngu xuẩn…”
Sát ý trong mắt Tư Hồng Hư Tướng chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong mắt hắn, rút kiếm chĩa về phía hắn chính là là hành động khiêu khích,
không biết lượng sức mình, tự đâm đầu vào chỗ chết.
Hắn thậm chí còn không sử dụng thánh giới mà điều khiển Thiên Đạo và lực
pháp tắc trực tiếp khoá chặt Khương Thành.
Rất nhanh sau đó, Thành ca đã phát hiện pháp tắc tấn công này hơi khác với lần
trước ở Khư giới.
Lần đó pháp tắc tựa sóng biển vô biên như thể không thể chế ngự, đánh thằng
vào thế giới bên trong mình.
Còn lần này, lực pháp tắc xâm nhập vào mình lại linh hoạt hơn rất nhiều.
Vậy mà nó lại hoá thành một cái lưới lớn, cố gắng khoá chặt khí hải và hồn hải
của mình.
Sở dĩ có thể linh hoạt được như vậy lời bởi nơi này có một thêm thứ khác ở Khư
giới - Thiên Đạo.
Pháp tắc thiên địa được tăng thêm lực Thiên Đạo, cách thức tấn công cũng trở
nên vô cùng đa dạng.
Nhưng mặt khác, lực pháp tắc mà Tư Hồng Hư Tướng có thể điều khiển cũng
yếu đi vô số lần so với lúc làm chúa tể Khư giới phải đối diện.
Lần đó là hồng thuỷ diệt thế, còn lần này chỉ là mưa phùn lất phất mà thôi.
Nếu đối phó người khác thì loại lực pháp tắc bá đạo này đương nhiên sẽ chỉ có
lợi, còn với Khương Thành lại chẳng đáng chú ý.
Hắn trực tiếp sử dụng pháp tắc nghịch tuần hoàn đã lâu không được nhìn thấy,
hướng về mạng lưới khổng lồ đang bao trùm kia.
Trong phút chốc, mưa bụi mịt mù trong cơ thể bỗng bị quét sạch sành sanh!
Tính ra còn dễ dàng hơn hẳn việc ngăn chặn bản hoàn chỉnh của pháp tắc tuần
hoàn thiên địa lần trước.
Toàn bộ quá trình có vẻ phức tạp, nhưng thật ra tất cả đều chỉ diễn ra trong chớp
mắt.
Lực pháp tắc mà Khương Thành đẩy ra khỏi cơ thể bị cuốn ngược trở lại, bật
lên chính người Tư Hồng Hư Tướng.
“Cái gì?”
Hắn chưa kịp phản ứng, cũng không ý thức được chuyện gì mới xảy ra.
Mang Dương Thánh Chủ ở phía sau hắn vẫn đang hí hửng ra mặt, hô to:
“Không tự…”
Sau đó hắn thấy một vệt kiếm quang tựa như dải lụa vụt qua trước mắt, đầu
người văng lên thật cao.
Không còn đòn sát thủ là lực pháp tắc, Tư Hồng Hư Tướng chỉ là một Thánh
Chủ đỉnh phong tầm thường mà thôi.
Thậm chí hắn còn tự tin đến mức không mở thánh giới, đồng thời còn trở thành
Thánh Chủ bị pháp tắc phản phệ.
Trước mặt Thành ca, hắn chẳng khác gì tên lâu la bị tiện tay kill.
“Lượng sức…”
Mãi tới lúc này, nửa sau câu “Không tự lượng sức” của Mang Dương Thánh
Chủ mới bật ra khỏi miệng.
Ngay sau đó, lòng tin của hắn bỗng sụp đổ.
Băng tinh sáu màu mất chủ hoá thành một luồng sáng, bay về suối nguồn.
Tất thảy đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc.
Tiếng nói của Mang Dương Thánh Chủ bị kẹt trong cổ họng, không phát ra
được nữa.
Bất kể là trưởng lão của hai phái đối diện hay đệ tử Phi Tiên môn ở đằng sau,
tất cả đều tận mắt chứng kiến.
Thứ họ nhìn thấy là Khương Thành rút kiếm, vung kiếm, thu kiếm.
Cả quá trình giống như nước chảy mây trôi, mượt mà đến mức người ta phải sục
sôi.
Nhưng bọn họ nhìn mà không thể hiểu.
Chỉ đơn giản như vậy mà một Hư Tướng đã chịu chết?
Thiên Đạo và lực pháp tắc đâu rồi?
Còn chuyện chèn ép tuyệt đối thì sao?
Có phải kết quả thắng bại này bị tráo đổi rồi không?
Bởi vì hoàn toàn không thể hiểu được cảnh tượng xảy ra trước mắt, tất cả ngây
người như phỗng, sững sờ tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là Khương Thành phá vỡ thế yên tĩnh.
Ca nhìn về phía các trưởng lão và hai phái đối diện với vẻ nghiền ngẫm.
“Một tên Thánh Chủ nhỏ nhoi được các ngươi tâng bốc lên tận trời.”
“Ta còn tưởng lợi hại lắm chứ.”
“Kết quả là chết dễ thế này ư?”
“Đám người ếch ngồi đáy giếng sống trong suối nguồn như các ngươi, chắc
chưa từng thấy sự đời?”
Ngay khi lời vừa bật ra, các đệ tử Phi Tiên môn ở đằng sau cuối cùng cũng
bừng tỉnh.
Mặc kệ chuyện gì vừa xảy ra, dù sao những việc Khương chưởng môn làm
được chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.