Thánh Hoàng đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện này rồi.
“Chưa nói đến việc không thể giải thể, dù cho linh ý của ta có thoát ra khỏi thân
thể Thần này thì sao chứ?”
“Chỉ còn lại một đoạn chấp niệm, ngươi có thể giúp nàng ấy hồi sinh lại tinh
thần và trí tuệ sao?”
Thành ca đếm kĩ lại kĩ năng hệ thống của mình, phát hiện thật sự là không thể.
Trạng thái trước mắt của Chỉ Dư vốn không phải là chết đi, thân thể của nàng
vẫn còn, vậy nên không thể nào hồi sinh.
Những thứ khác dù chăng có trao đổi hay cướp đợt thì cũng không phải thuốc
đúng chữa bệnh.
“Không thể hồi sinh…”
Trong đầu Khương Thành đột nhiên lóe lên một linh quang.
Nếu Chỉ Dư vẫn chưa chết thì cứ giết luôn nàng, thế chẳng phải là có thể hồi
sinh rồi sao?
Cơ thể này vốn là của Chỉ Dư, sau khi nữ nhân trước mắt sống lại rồi thì chắc
không còn là Thánh Hoàng nữa đâu nhỉ?
Còn về việc sau đó Thánh Hoàng sẽ không còn?
Thì có liên quan gì chứ?
Cũng chả quen…
Ca này suýt chút không nhịn được mà ca một bài, góp vui cho thần kế diệu toán
của một thiên tài như mình.
Thánh Hoàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt nam tử trước mặt nhìn mình trở nên
có phần bất lương.
Nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều.
Suy cho cùng thì nàng và Khương Thành cũng không có xung đột lợi ích gì, sao
có thể nghĩ đến việc tên này đang kìm lại ý nghĩ muốn hại chết mình chứ.
“Ta đến tìm ngươi là muốn nói chuyện đi chiếm đoạt Thiên Đạo.”
Nàng nói như vậy làm Thành ca cũng nghĩ về chính sự.
“À, đúng rồi, vừa nãy là ngươi đánh với Thiên Đạo?”
Hắn vẫn nhớ lời khi xưa của Thánh Hoàng.
Nữ nhân này muốn làm rắn nuốt voi, thay thế ý chí Thiên Đạo, biến cả Thiên
giới này thành đạo của bản thân.
“Đúng vậy.”
Thánh Hoàng gật đầu.
“Ta đã đánh giá thấp nó.”
“Sao vậy?”
“Thủ đoạn của Thiên Đạo quá nhiều, không những biến những thánh giới của
mấy Thánh chủ kia chuyển hóa thành binh khí đặc biệt mà còn thai nghén cả
một đám thủ vệ Thiên Đạo nữa.”
“Thủ vệ Thiên Đạo? Hơn nữa còn là một đám?”
Cả mặt Thành ca không thể tưởng nỗi.
Hắn nghĩ đến năm ấy ở Long giới, vì để lừa đảo Huyết Đế mà cố ý tạo ra một
“người bảo vệ Thiên Đạo”.
Cảm thấy giờ thật sự tồn tại rồi?
Hơn nữa lại còn không phải chỉ có một?
Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Thánh Hoàng tiếp tục nói: “Những thủ vệ đó có sự gia trì của ý chí Thiên Đạo,
hơn nữa toàn bộ đều nắm giữ căn nguyên rát mạnh, lực thiên cũng không thể
khóa được.”
“Lơi hại vậy sao?”
“Đúng thế.”
Thánh Hoàng đang nghĩ đến việc lựa chọn từ ngữ.
Nàng phải nghĩ cách để lôi kéo Khương Thành cùng bản thân tiến công Thiên
Đạo.
Tự hỏi bản thân, nàng cảm thấy nếu mình là Khương Thành thì chắc chắn sẽ
không đồng ý.
“Có lẽ ngươi cảm thấy kẻ địch của Thiên Đạo chỉ có Thiên tộc, không liên quan
gì đến ngươi.”
“Nhưng ta phải nói cho ngươi biết là suy nghĩ này đã sai rồi.”
Khương Thành lập tức nghe ra ý của nàng.
Thế là cố ý cười nói lòng vòng: “Ồ? Sai ở đâu nhỉ? Ta cảm thấy mối quan hệ
giữa ta và Thiên Đạo khá tốt, nước sông không phạm nước giếng.”
Thánh Hoàng lập tức nói một cách chắc nịch.
“Những tinh anh trên Đạo Tôn hiện tại của Tiên tộc gần như đều chết liên tục
trong những trận đại chiến liên tiếp.”
“Thiên Đạo cũng vì thế mà yếu đi.”
“Vậy nên?” Khương Thành nhất thời không biết nàng đang muốn nói gì.
“Sự suy yếu của Thiên Đạo có nghĩa là năng lực khống chế của nó yếu đi, rất
khó làm chủ vận mệnh của sinh linh mạnh.”
Thánh Hoàng hờ hững nói: “Vốn dĩ việc Thiên Đạo yếu đi cũng chẳng sao, suy
cho cùng thì sinh linh trong thế giới lúc đó cũng yếu kém, bọn họ rất dễ khống
chế.”
“Nhưng sự tồn tại của Phi Tiên minh lại trở thành một kẽ hở.”
“Các ngươi đây còn có hơn ba trăm Đạo Thần, mười Đạo Thần trung giai, hiện
giờ Thiên Đạo yếu đi nên rất khó trấn áp những sinh linh cao giai như các
ngươi.”
Cuối cùng Thành ca cũng hiểu ra được ý của nàng.
Đại chiến liên tục, Thiên tộc và Tiên tộc đều thoi thóp, chỉ có mỗi Phi Tiên
minh không bị thương tổn già cả, thoát khỏi đại kiếp này.
Mọi người đều yếu đi, chỉ mỗi người chẳng hề yếu.
Vô tình, Phi Tiên minh trở thành một thứ mà Thiên Đạo cũng dần khó tiết chế.
“Ý của ngươi là Phi Tiên minh của ta rất nhanh thôi sẽ bị Thiên Đạo đánh à?”
“Đúng thé.”
Mặc dù đây là kỷ nguyên đầu tiên, vẫn chưa có cách nói đại kiếp gì, nhưng
Thánh Hoàng rất tinh tế nhìn ra được rất nhiều vấn đề.
“Đại chiến liên tục quả thực đều do Thiên Đạo thầm ra tay.”
“Dù là ta cũng thuận theo phương hướng của nó từ khi nào không biết.”
“Mục tiêu của Thiên Đạo rất rõ ràng, diệt trừ những nhân tố có khả năng làm
loạn, làm chúa tể một cách ổn định trong thế giới tuần hoàn.
“Sau khi trừ khử đi mấy Thánh chủ thoát khỏi Thiên Đạo, rồi lại diệt trừ Thiên
tộc không phải do Thiên Đạo thai nghén ra, mục tiêu tiếp theo chính là ta và Phi
Tiên minh các ngươi.”
Thành ca cười như không cười tiếp lời.
“Vậy nên chúng ta cần liên thủ?”
“Không sai.”
Thánh Hoàng không thể không cảm khái việc nói chuyện với người thông minh
thì thật đỡ sức.
Nàng vốn không biết thật ra Khương Thành sớm đã có ý này rồi.
Muốn Thánh Hoàng chết đi, sau đó hồi sinh cho Chỉ Dư, cũng không thể mong
đối phương sẽ đứng đó cho mình giết một cái đúng không?
Thành ca suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đối phương có lẽ sẽ không thỏa mãn yêu
cầu nhỏ bé không đáng là bao này của mình.
Vậy nên chỉ có thể nghĩ cách hại chết Thánh Hoàng thôi.
Cùng nhau tiến công một Thiên Đạo mạnh mẽ, sau đó phát huy thất thường,
đồng đội không cẩn thận chết đi, đúng là hợp tình hợp lí mà.
Nhưng mà trước khi đồng ý, hắn vẫn quen lừa đảo một tí.
“Liên thủ tiến công Thiên Đạo cũng được, nhưng cuối cùng ngươi thay thế
Thiên Đạo rồi, trở thành chúa tể của thế giới mới, vậy ta có thể có được lợi ích
gì chứ?”
Thánh Hoàng lại rất dứt khoát.
“Ngươi muốn gì?”
Thành ca cười tít mắt xoa tay: “Gì mà đan dược nè, binh khí hộ giáp nè, bí bảo
nè, rồi thiên tài địa bảo các kiểu, nói chung thứ bảo vật gì ta cũng cần hết.”
Để tránh Thánh Hoàng trả giá, hắn còn làm một công tác tư tưởng.
“Dù sao thì sau này ngươi cũng là lão đại của Thiên giới rồi, lúc đó cần gì chả
có?”
“Mấy vật ngoài thân ngươi chả dùng được, so với phù phiếm thì chi bằng cứ
giao hết cho một người tục như ta, ta có lòng giúp ngươi xử lí, để những bảo vật
đó tiếp tục phát huy giá trị nên có.”
Một người đằm tính như Thánh Hoàng mà suýt chút cũng nhịn không được mà
mắng Khương Thành là đồ vô sỉ rồi.
Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Nhưng mà việc chinh phục Thiên Đạo đối với nàng mà nói quan trọng hơn mọi
thứ, thử nghĩ một chút, nàng quả thật đã đồng ý.
Thế là ngay khắc sau, trước mặt Thành ca xuất hiện một đống bảo vật.
Thứ mà Thánh hoàng thu được toàn là tinh phẩm, thiên tài đại bảo đỉnh cao
nhiều, cần gì có nấy.
Ngoài ra, binh khi hộ giáp bát giai cũng có đến mấy bộ.
Không có thứ gì là hoàn hảo cả, chính là số lượng hơi ít.
Cũng hết cách, mấy thứ hàng cấp thấp này Thánh Hoàng chả xem là gì.
Nhưng mà nàng không giống như Khương Thành cái gì cũng lấy.
Khương Thành khẽ đếm một chút, lần thu hoạch này có thể sánh với lần vơ vét
ở Thông Hư thánh địa rồi.
“Tuy chút bảo vật này có phần không phù hợp với thân phận Thánh Hoàng cao
quý của ngươi, nhưng ai bảo ta là người chân thực nhiệt tình chứ.”
“Trận này Khương mỗ ta nhất định sẽ giúp.”
Ca này vừa mang ý cười vì có được bảo vật, vừa có được lợi ích mà nói mấy lời
khôn lỏi.
“Xuất phát thôi.”
Thánh Hoàng chau mày, nhìn sang đám người Quy Tàng và Tịch Vân ở đằng
sau.
“Chỉ một mình ngươi?”
“Không thì sao?”
Ý định vốn có của Thánh Hoàng là để Khương Thành mang theo tất cả mọi
người của Phi Tiên minh đi.
Suy cho cùng thì bên đó có hơn ngàn “người bảo hộ” lận, nhiều người một chút
thì cũng có thể phân tán sức phòng ngự của Thiên Đạo mà.
Dựa vào sức chiến đấu của Đạo Thần, tuy không thể chống lại ý chí của Thiên
Đạo nhưng chắc kéo dài thời gian một chút thì không thành vấn đề.