Vẻ mặt của tất của tất cả những Tiên quan đang có mặt vây xem ở đây đều có
phần hơi vi diệu.
Nếu như vừa rồi không có Văn Nhân Tư Hải nhảy ra “vạch trần” thì ngược lại
bọn
họ cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Bây giờ đã biết được tám mươi ngàn năm trước Khương Thành vẫn chỉ là một
người
mới ở trong Gia Vương đạo trường, bọn họ cảm thấy nhất định là có gì đó nhầm
lẫn rồi.
Người này… chắc chắn không phải là thiên tài kiếm đạo gì đó.
Chỉ là đã nhầm mà thôi.
Các vị Thần Quân và đám Thủ tọa cũng đều bị lãng phí tình cảm yêu mến nữa
rồi.
Nhưng mà cho dù là như thế nào thì tất cả ánh mắt vẫn đều tập trung lên trên
người Khương Thành.
Vì vậy nên đám đại lão ở phía trên kia cũng nhìn theo qua đó.
Sau khi đã nhìn thấy rõ được người mà bọn họ muốn tìm, phần lớn các Thiên
quan
nhất, nhị, tam phẩm đều cảm thấy vẫn ổn, bởi vì bọn họ không quen biết
Khương
Thành.
Nhưng đám người Phạm Lôi Đạo Tôn, Cảnh Vương, Thích Vương, Dực Vương
thì suýt
chút nữa đã nhảy dựng lên.
Mẹ kiếp, lại là tên tiểu tử đó?
Không phải tám mươi ngàn năm trước hắn đã chết rồi hay sao?
Làm sao vẫn còn sống chứ?
Thế nên “kiếm đạo yêu nghiệt”, “nhân trung long phượng” chính là hắn sao?
Làm thế nào tiểu tử này có thể chạy tới đây tham gia khảo hạch được chứ?
Thích Vương hận không thể túm lấy cổ áo Khương Thành một cái mà lớn tiếng
gào
thét, con mẹ nó người cũng đã là Thủ Tọa Thiên Đan Tư rồi, ngươi còn chạy tới
đây xem náo nhiệt gì chứ?
Tinh quân nhị đẳng có thể có cái gì hấp dẫn được ngươi?
Thấy Thành Ca hướng về phía mình nhe răng cười một cái “thân mật”, đầu óc
của
mấy vị Thần Quân đều đã sắp nổ tung.
Mà Thu Vũ Tuyền lại càng không tự chủ được đứng bật dậy.
Năm đó Thành Ca nhảy xuống biển, nàng cũng không tin hắn sẽ chết cho lắm.
Nhưng mà đã tám mươi ngàn năm trôi qua, người đó cũng không còn xuất hiện
nữa,
nàng không tin cũng phải tin rồi.
Đôi khi hồi tưởng lại dù sao vẫn cảm thấy không được chân thực lắm.
Cái người đã từng dồn ép tới mức chính mình cũng còn không thể thở nổi đó,
thật sự cứ ra đi một cách không giải thích được như vậy sao?
Thậm chí nàng còn cảm thấy hơi cô đơn một chút.
Giống như đột nhiên bị mất đi mục tiêu và động lực…
Mà bây giờ, một lần nữa nhìn thấy người mà nàng căm hận nhất này, thậm chí
nàng còn có một chút hưng phấn.
“Quả nhiên ngươi vẫn còn chưa chết.”
Thành Ca nở nụ cười chân thành đưa tay lên.
“Đúng vậy đó, sợ hãi hay vui mừng, có bất ngờ không?”
Thu Vũ Tuyền nghiêm mặt lại, hung hăng nói: “Không ngoài dự đoán.”
“Đã nhiều năm không gặp, ngươi sống cũng có tiếng tăm đấy nhỉ.”
Sự xúc động hiếm khi thấy được của Thành Ca cũng dâng lên.
Nghĩ về tám mươi ngàn năm trước, Thu Vũ Tuyền mới đi ra khỏi khu vực vứt
bỏ,
nàng vẫn còn là một người chẳng có danh tiếng gì, cẩn thận và nhỏ bé.
Mà bây giờ, nàng đã trở thành một viên ngọc quý của Nguyên Tiên giới, được
nhiều thủ tọa Tiên quan và Thần Quân vây xung quanh như vậy, cũng không
còn
mấy người dám đắc tội với nàng nữa.
“Tiên Mẫu chuyển thế” chính là không giống với trước đây, kịch bản của nhân
vật chính cùng lắm cũng chỉ được đến như thế vậy thôi.
Thu Vũ Tuyền còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng tất cả đều đã nổ tung rồi.
Người này thế mà lại biết Đế Kiếm Tinh chủ?
Hơn nữa xem ra hai người bọn họ còn rất quen thuộc?
Phải biết rằng, thậm chí ba, bốn, năm, sáu cuộc khảo hạch tuyển chọn Tinh quân
thất đẳng trước đó nàng đều không hề lộ diện.
Bởi vì nàng còn phải tu luyện, lười phải đi ra ngoài để xem những người đó.
Chuyện tuyển chọn cứ thế giao cho mấy vị Thần Quân làm thay.
Cho đến lần Tinh quân nhị đẳng này, cuối cùng nàng cũng đã xuất hiện.
Nhưng hai trăm hai lăm tên Chí Tôn và Đạo Tôn bước vào cuộc khảo hạch này,
nàng cũng chỉ ngồi vững vàng một chỗ không nói một lời nào.
Phản ứng lần này thực sự là quá đột ngột rồi.
Một vài Tiên quan đứng vây xem lại thay đổi hướng gió một lần nữa.
“Thì ra là đây là người quen của Đế Kiếm Tinh chủ đó!”
“Có thể biết Đế Kiếm Tinh chủ, xem ra người đó cũng không hề tầm thường
chút
nào rồi.”
“Đế Kiếm Tinh chủ chính là nhân vật có một không hai, có thể kết giao với
nàng
thì chắc chắn cũng là nhân trung long phượng rồi…”
Một lần nữa Thành Ca lại biến thành nhân trung long phượng thiên tài tuyệt thế
rồi.
Cũng bởi vì sự quen biết của hắn và Thu Vũ Tuyền.
Điều này làm cho hắn có một chút không thoải mái lắn, từ khi nào mà mặt mũi
của các Ca lại phải dựa vào quan hệ bám váy đàn bà để được đề cao vậy chứ?
Mà lúc này, Văn Nhân Bá Tổng lại nhảy ra ngoài một lần nữa.
Hắn không thể nào nhìn Thành Ca nổi trội như vậy được, khao khát muốn đạp
đổ
Thành Ca xuống.
“Ha ha ha, chỉ sợ là mọi người hiểu lầm rồi!”
Hắn lại bay vào trong sân một lần nữa.
Đầu tiên là cung kính khom người về phía mấy vị Thần Quân.
“Cũng mời Cảnh Vương, Thích Vương, Dực Vương… biết, tên Khương Thành
này quả
thật biết Thu Vũ Tuyền…”
Tâm trạng bực dọc đang lên đến đỉnh điểm, Thích Vương lạnh lùng cắt ngang
hắn.
“Tên của Đế Kiếm Tinh mà ngươi cũng có thể gọi sao?”
Lời vừa nói ra, đám Tinh chủ và Thủ tọa ở trên Tử Ngọc Đài cũng xôn xao quát
lớn.
“Không biết phân biệt lớn nhỏ!”
“Thân phận của ngươi là gì, Đế Kiếm Tinh chủ có thân phận gì chứ?”
“Ngươi cũng xứng gọi thẳng tên của nàng như vậy sao?”
“Cái kiểu ngu xuẩn này ở đâu ra vậy?”
Không riêng gì bọn họ, những Tiên quan khác ở bốn phía xung quanh cũng
nhao
nhao gào lên.
“Còn không mau quỳ xuống nhận tội sao?”
“Ngươi là ai mà dám bất kính với Đế Kiếm Tinh chủ?”
“Gọi thẳng tên thật, đúng thật là đại nghịch bất đạo!”
Vẻ mặt của Văn Nhân Tư Hải cũng trở nên khó chịu vô cùng.
Hắn rất muốn nói, năm đó Thu Vũ Tuyền suýt chút nữa đã bị ta chiếm đoạt rồi
đó.
Khi đó, người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối không có bối cảnh, nếu không phải bị
Khương Thành quấy rầy nhiều lần, làm sao nàng trốn được khỏi lòng bàn tay
của
ta chứ?
Sớm đã trở thành một trong những đồ chơi của ta, cả ngày ngẩng mặt lên sống
bằng hơi thở của ta rồi.
Sao ta lại không thể gọi thẳng tên thật của nàng chứ?
Lần này hắn chạy tới Đế Kiếm Tinh để góp vui, cũng có tồn tại ý nghĩ muốn
nhờ
vả quan hệ của Thu Vũ Tuyền thêm một lần nữa.
Dù sao thì năm đó cũng coi như là có gặp gỡ qun biết không phải sao?
Đáng tiếc, cho dù chính ông nội Văn Nhân Đạo Tôn của hắn đến thì cũng chỉ có
thể ngồi ở bên ngoài cách Thu Vũ Tuyền hai vòng, chứ đừng nói là hắn?
Ngay cả tư cách nhìn thấy mặt cũng không có.
Sau đó hắn còn tham gia khảo hạch của Tinh quân lục đẳng, đương nhiên đã bị
loại bỏ, cuối cùng cũng chỉ lấy được cái vé vào cửa dành cho người xem.
Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên khoác lác với những người xung
quanh rằng mình và Thu Vũ Tuyền rất quen thuộc, nhưng mà cũng không được
coi
là chuyện gì to lớn cả.
Nhìn người phụ nữ từng cẩn thận dè dặt ở trước mặt mình, bây giờ chỉ còn lại
ánh mắt lạnh đến thấu xương không có một chút tình cảm nào, hắn cực kỳ
không
cam lòng.
“Là lỗi của ta…”
Cuối cùng hắn cũng không có cái gan để đối nghịch với nhiều vị Tiên quan như
vậy.
“Chuyện này quả thật là Khương Thành có quen biết Đế Kiếm Tinh chủ, nhưng
chẳng qua cũng chỉ là năm đó ở trong Gia Vương đạo trường, hai người cùng
được
chọn làm Tiên nhân Thượng Đình mà thôi.”
Ở ngay trước mặt Thu Vũ Tuyền, hắn đã không còn dám nói về chuyện thị nữ
trước
kia nữa rồi.
Sợ là có thể sẽ bị diệt khẩu.
Nhìn thấy vị nhị thế tổ này đang quỳ ở trước mặt mình, Thu Vũ Tuyền cũng
chẳng
có gì tự mãn cả, lại càng không có hung dữ mở miệng trút giận.
Mức độ này của Văn Nhân Tư Hải đã không thể nào làm cho bên trong đáy
lòng
nàng gợn sóng được nữa rồi.
“Bây giờ Đế Kiếm Tinh chủ nhất phi trùng thiên, nhưng chuyện này không có
nghĩa là Khương Thành cũng vô cùng lợi hại.”
Văn Nhân Tư Hải vung cánh tay la lối, lớn tiếng “vạch trần”.
“Chẳng qua hắn cũng chỉ là có cơ hội và duyên phận, may mắn ở cùng với Đế
Kiếm
Tinh chủ một thời gian ngắn mà thôi, hắn vẫn là cái loại Tiên quan bình thường
cấp độ thấp nhất!”
Hắn vừa nói như thế thì rất nhiều người đã “bừng tỉnh hiểu ra”.
Thì ra là người này cũng chẳng có được bao nhiêu tình cảm khăng khít với Đế
Kiếm Tinh chủ, chẳng qua chỉ là năm đó lúc ở đạo trường đã từng gặp phải mà
thôi.
Nhưng mà, mấy vị Tinh quân đều âm thầm nhíu mày.
Tên Văn Nhân Tư Hải này đang muốn làm gì?
Hắn không có việc gì thì đi trêu chọc Khương Thành làm gì chứ? Chán sống rồi
sao?
Còn cái gì mà Tiên quan bình thường cấp độ thấp nhất?
Tiểu tử này nếu thật sự bình thường như vậy thì tốt rồi!
Đối với việc Văn Nhân Tư Hải lại “vạch trần” một lần nữa, thật ra Thành Ca lại
chẳng có cảm giác gì.
Hắn cũng không muốn dựa vào chuyện quen biết với Thu Vũ Tuyền này để làm
màu,
làm cho giống như là mình cần ánh sáng của nàng lắm vậy.