Dường, Trường Linh đang ở thế nguy cấp.
Nhưng Khương Thành lại làm ngược lại với đạo lí.
Bởi vì hắn lo lắng sau khi tiêu diệt mười Giới Thần rồi thì Bích Nguyên sẽ lựa
chọn bỏ trốn.
Nếu một Giới Thần thật sự muốn chạy thì hắn giờ cũng không thể cản được.
Tịnh hồn từ độ kinh còn đang gào khóc đòi ăn đây này.
Ngộ Sơn và Bích Nguyên lúc này đang say sưa kịch chiến, hai người cũng đã
đến mức quên mình.
Đột nhiên người thứ ba giết vào, dọa cho bọn họ đồng thời đều hết hồn.
Vừa nhìn thấy là Khương Thành lại càng kinh ngạc hơn.
Tình huống gì vậy?
Hắn không phải đã bị Minh Khánh Giới Thần nhắm trúng rồi sao?
Sao lại có thời gian rảnh rỗi chạy đến bên này?
Minh Khánh Giới Thần làm ăn kiểu gì vậy?
Thành ca cũng không quản bọn họ đang nghĩ gì, vừa lên hắn đã lại lần nữa mở
đạo hải của bản thân ra.
Sau đó hạ lệnh cho Ngộ Sơn.
“Bên này để ta giải quyết.”
“Đi giúp đệ tử của ngươi đi!”
Ngộ Sơn bị hắn làm cho mơ hồ luôn.
Tuy nhận Khương Thành làm sư tôn, cũng nhận định hắn là một cái đùi có thể
gánh được mình, nhưng thứ hắn xem trọng là tương lai của Khương Thành.
Cái dùi này trước mắt còn chưa trưởng thành nữa.
Đạo Thần khiêu chiến Giới Thần, còn có thể mù quáng hơn nữa không?
Cơm phải ăn từng miếng chứ!
Cho dù ngươi là vị diện chi tử thì cũng cần thử bắt đầu khiêu chiến từ cấp bậc
Đạo Thần trung giai mà.
Thật ra việc theo đuổi giới hạn, đột phá bản thân cung có thể mạo hiểm thử một
chút cấp bậc Đạo Thần cao giai, không thể cao thêm nữa rồi…
Sau đó, hắn đã nhìn thấy 120 căn nguyên thần đài của Khương Thành.
Cằm của Ngộ Sơn cũng suýt chút rớt luôn ra rồi.
Hắn cũn biết Khương Thành rất thần kì, nhưng bây giờ lại thần kì đến mức quá
đáng rồi nhỉ?
Không lâu trước đó còn nhìn thấy hắn đột phá Đạo Thần sơ giai, chớp mắt đã có
120 căn nguyên thần đài rồi, chuyện này là những Đạo Thần khác chịu sao nỗi
chứ?
Khiến một Thánh Chủ như hắn sao chịu nỗi được?
Khi Khương Thành sử dụng nguyên thuật bách nhị thập trọng tổ hợp lại, Ngộ
Sơn Thánh Chủ cuối cùng đã hiểu được thế nào là “vị diện chi tử”.
Xem ra là bản thân còn trẻ quá, kiến thức nông cạn quá rồi.
Hắn nâng cằm lên, mặt mày rạng rỡ nói lời vâng.
“Đã hiểu!”
“Đồ nhi đi ngay đây!”
Nói xong, hắn giết sang chiến trường bên kia, đến viện trợ bốn đồ đệ kia của
mình.
Bích Nguyên Giới Thần vừa mới bắt đầu cũng giống hệt như Minh Khánh,
không xem Khương Thành ra gì.
Chờ đến khi đối mặt trực diện với cái búa lớn mà xanh kia, nàng cuối cùng mới
hiểu được vì sao Minh Khánh Giới Thần lại biến mất.
“Ngươi vậy mà đã giết chết Minh Khánh rồi?”
Giọng nói của nàng thất thanh.
Nói về thực lực thì nàng còn không bằng Minh Khánh, nếu không thì trong trận
đấu pháp cũng chẳng để Minh Khánh dẫn đội rồi.
Mà vừa rồi khi giao phong với Ngộ Sơn Thánh Chủ, nàng cũng bị hao tổn một
phen.
Bây giờ nào có thể đỡ lại Khương Thành.
Nhát búa đầu tiên đã rơi vào cục diện nguy hiểm trùng trùng rồi.
Sau khi tiếp lấy nhát búa nguyên thuật đầu tiên của Khương Thành, thánh giới
của nàng đã xuất hiện những vết rạn nứt.
Mà nàng cũng rất quả đoán lựa chọn bỏ chạy, còn về mười Hư Thần còn lại thì
tự cầu phúc đi.
Chỉ đáng tiếc, Khương Thành lúc này đã cản nàng lại.
Căn bản chẳng hề cho Bích Nguyên có được không gian bỏ chạy, rất nhanh đã
đến nhát búa thứ hai.
Còn ở bên kia, sự đột nhiên giết đến của Ngộ Sơn Thánh Chủ cũng dọa cho đám
Đạo Thần và Hư Thần một trận.
Theo dự tính của mười Hư Thần của Thương Môn cung thì cục diện nên đi theo
hướng Minh Khánh nhanh chóng tóm lấy Khương Thành, sau đó liên thủ với
Bích Nguyên xử lí Ngộ Sơn.
Rồi sau đó nữa, hai vị Giới Thần sẽ sang phía mình xử lí những tàn dư còn lại.
Sao hai Giới Thần còn chưa qua, ngược lại Ngộ Sơn đã đến rồi?
Đám người Trường Dương và Trường Linh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Bốn đánh mười, bọn họ phải chịu áp lực rất lớn, sớm đã không chống cự được
nỗi nữa.
Trường Tân đã mang gương mặt trắng bệch, chảy mồ hôi lạnh.
Còn Trường Linh sau khi gọi một tiếng sư tôn cũng choáng váng tại chỗ, ngất
lịm đi.
Trạng thái tốt hơn một chút là Trường Dương và Trường Bách, hai người vẫn cò
giữ được một nữa sức chiến đấu.
Đây đã xem như là khó được lắm rồi.
Suy cho cùng thì mười Hư Thần đối mặt đó đều là những tinh anh mà Thương
Môn cung đặc biệt chọn lựa ra.
“Sư tôn, sao ngươi lại sang đây?”
“Bên đó..”
“Bên đó có sư tổ Khương Thành của các ngươi, không cần đến chúng ta phải
nhọc lòng!”
Sau khi Ngộ Sơn ngạo nghễ nói ra câu này, thánh giới cuồn cuộn cũng bao trùm
lấy.
Không những phá hỏng kết giới của mười Hư Thần, còn bao trùm hết bọn họ
vào phạm vi công kích của bản thân nữa.
“Lại dám đối địch với Thê Vũ quán, cũng không biết nghe ngóng xem là ai bảo
kê!”
“Ở đây là nơi Thương Môn cung các ngươi có thể đến giởi thói ngang ngược
sao?”
Lão đầu này trước đó còn sợ hãi dè dặt lặng câm, giờ gọi là khoa trương ngạo
nghễ.
Đám người Trường Dương, Trường Phách nghe được mà tối tăm mặt mày.
Nhưng mà sự có mặt của Ngộ Sơn cũng xem như hoàn toàn hóa giải áp lực của
bọn họ.
Cuối cùng bọn họ đã có thời gian để quan sát tình huống xung quanh.
Không xem thì không sao.
Giờ vừa xem, ba người suýt chút nữa hóa đá.
Ầm!
Nguyên thuật bách nhị thập trọng hóa thành cái búa lớn màu xanh nhẹ nhàng
xuyên qua nguyên thuật nhị thập cửu trọng của Bích Nguyên Giới Thần.
Sau đó nhanh chóng vào tỏng, giáng mạnh vào kết giới của đối phương.
Thánh giới có thể nghiền áp chết Đạo Thần cao giai lại như tờ giấy bị xé toạt.
Bích Nguyên Giới Thần phụt máu, còn chưa kịp rút lần nữa, Khương Thành đã
giết đến trước mặt như một cái bóng.
Lại là tổ hợp của lực trọc và thiên hồn.
Đầu người lại lần nữa bay cao, ngay sau đó là Tịnh hồn từ độ kinh được phát
động.
Cả một quá trình nhẹ nhàng, dễ như trở bàn tay!
Ba người mới ngơ ra có mấy giây đã tận mắt nhìn thấy vị Giới Thần này chết
trước mặt mình.
Đó là Khương Thành?
Hắn lại có thể một mình giết chết Giới Thần sao?
Ba người trực tiếp hoài nghi nhân sinh.
Không phải vừa mới tấn nhập lên Đạo Thần sơ giai à?
Thế này còn gọi là Đạo Thần sơ giai nữa không?
Thời khác này, ba người cũng đồng thời hiểu được Ngộ Sơn Thánh Chủ.
Chả trách hắn mặt dày cũng muốn bái Khương Thành làm sư, chả trách hắn từ
đầu đến cuối đều tôn kính Khương Thành như vậy…
“Sư tổ rẻ tiền” này thật sự xứng đáng mà!
Đột nhiên, Khương Thành đã giết đến chỗ bọn họ bên này.
“Tránh ra hết!”
Nếu như là một khắc trước, Trường Dương và Trường Phách, Trường Tân nhất
định sẽ không nghe.
Hắn là cọng hành gì chứ, bảo ta tránh là tránh à?
Nhưng lúc này, sau khi bọn họ nghe được ba chữ này liền lập tức tránh sang
một bên một cách trơn tru đầy tê dại, nhường lại võ đài biểu diễn.
Ngộ Sơn còn gấp rút thu lại thánh giới của mình.
Mười Hư Thần bị vây lại kia không để bọn họ chạy, nhiệm vụ của hắn xem như
đã hoàn thành.
Thánh giới đột nhiên biến mất, mười Hư Thần vốn đang liều mạng trong cuộc
chiến lại đột nhiên trống rỗng.
Bọn họ còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, một hình bóng chiếc búa bao trùm lấy bọn ọ.
“Đó là cái gì?”
Tuy mười người nhìn không hiểu, nhưng vẫn theo bản năng khai triển ra đạo
phụ thêm.
Sau đó, thì không còn sau đó nữa.
Mười căn nguyên yếu ớt của mười Hư Thần như lá vàng trong gió, một giây
cũng chẳng chống lại được, đạo hải đã nghênh đón sự công kích của nguyên
thuật bách nhị thập trọng rồi.
Đến cả thánh giới của Thánh chủ còn không thể đỡ nỗi sự công kích nguyên
thuật này của Khương Thành, càng huống hồ gì chỉ là đạo hải nhỏ nhoi.
Thứ đồ chơi này đã có sự khác biệt tầng lớp với Khương Thành rồi.
Bốn người đứng đầu trong đó trực tiếp bị nguyên thuật giết chết ngay tại chỗ,
còn lại sáu người cũng vì sự sụp đổ của đạo hải mà gặp phải phản phệ mãnh
liệt.
Thiên hồn của Khương Thành lướt qua, trường kiếm vạch ngang, sáu người
đồng thời chết ngay lập tức.
Một trận chiến đấu chênh lệch thực lực đã kết thúc với sự toàn diệt của đối
phương