Hình Di Hư Đế cười lạnh lùng.
“Trước mặt Khương chưởng môn, các ngươi mới là người ngoài ở Ngọc Nhai
chi nhãn.”
Các tiên nhân xung quanh đều là những người mới chuyển tới địa vực này vài
năm gần đây, hoàn toàn không hiểu được ý hắn.
Định Kỷ Thánh Tôn lại càng bị đả kích mạnh hơn.
“Rốt cuộc Khương Thành đã cho các ngươi lợi lộc gì mà các ngươi phải bảo vệ
hắn như thế, thậm chí còn chẳng ngại đổi trắng thay đen vì hắn!”
“Khinh người quá đáng, thật là hiếp người quá đáng!”
Hình Di và Ý Trang chưa kịp lên tiếng thì các đệ tử Phi Tiên môn bên phía đối
diện đã cười phá lên.
“Ha ha ha, đây không phải địa bàn của bọn ngươi hả? Ngươi còn trách người ta
hiếp người quá đáng?”
“Đúng đấy, khi có lão tổ chống lưng, chẳng phải các ngươi cũng ức hiếp người
khác à?”
“Lão tổ của bọn ngươi còn là Cổ Thánh, Hư Đế, bọn ta thật sự sợ muốn chết,
mau mời hắn phô diễn thần uy thôi.”
“Bọn ta chờ ở đây này…”
Định Kỷ vừa bực tức vừa bối rối.
Hắn biết rõ rằng nếu đã có nhiều Hư Đế Hư Vương và Hư Tướng đến đây hộ
giá thì bản thân mình không thể động đến Phi Tiên môn.
Hắn chỉ có thể đưa mắt cầu cứu Trục Vân Cổ Thánh.
“Lão tổ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Làm sao cái gì chứ?”
Dường như Trục Vân Cổ Thánh cũng không có ý định nhượng bộ.
Hắn chậm rãi nhìn sang đám Hình Di, Ý Trang, trong đôi mắt thâm thuý ánh lên
nét tàn độc.
“Đương nhiên là giết sạch đám phản đồ phản bội Ngọc Nhai chi nhãn này!”
“Cái gì?”
Ngay cả Định Kỷ và Nạp Ma Hư Vương cũng kinh ngạc thốt lên.
Mặc dù vừa rồi đám Hình Di, Ý Trang bao vây họ nhưng không hề có sát ý, chỉ
muốn kìm chế và dạy cho họ một bài học mà thôi.
Nhưng lúc này, những điều Trục Vân Hư Đế toan tính thực hiện dường như
không còn đơn giản như vậy.
“Hình như các ngươi đã quên một chuyện.”
Là Cổ Thánh có cảnh giới cao nhất ở tại đây, khoé miệng hắn hiện lên một nụ
cười mang hàm ý mỉa mai.
“Đây là nơi ta cai quản.”
“Ở nơi này, lực pháp tắc do ta kiểm soát!”
Hắn chầm chậm giơ tay phải lên, Băng tinh sáu màu dưới thân đột nhiên toả ánh
sáng vàng kim một cách dữ dội.
Giữa sự xung động của phong vân thiên địa, từng luồng sức mạnh huyền diệu
xoay tròn trên lòng bàn tay Trục Vân Cổ Thánh.
Tốc độ của vòng xoáy kia là thứ không thể dự đoán trong giây lát, giống như
một mắt bão nho nhỏ.
Song, vòng tuần hoàn của thiên địa trong phạm vi mười tỷ dặm xung quanh lại
hoàn toàn chuyển động theo mắt bão.
Lúc này, những tiên nhân đang có mặt dường như đều bị cuốn vào một xoáy
nước đáng sợ.
Bản thân họ chỉ là một chiếc lá rụng bị cuốn trôi.
Sự tuần hoàn của tiên lực và hồn lực trong cơ thể họ cũng chuyển động theo
xoáy nước kia, dần dần mất kiểm soát.
Hiển nhiên là một tình trạng vô cùng nguy hiểm.
“Khương Thành giết hại Hư Tướng, là kẻ thù của cả Ngọc Nhai chi nhãn!”
“Hình Di! Ý Trang! Hai người các ngươi đứng về phe đó, cũng chính là phản
bội chúa tể!”
“Hôm nay ta trừng trị đám các ngươi thì chúa tể cũng sẽ không trách ta!”
Hai vị Hình Di và Ý Trang đổi sắc mặt.
Hiện tại, bọn họ phát hiện chuyện đã đi quá vòng kiểm soát.
“Trục Vân, ngươi đang nhân cơ hội này để trừ khử đối thủ, đừng tưởng bọn ta
không nhận ra.”
“Ngươi dám thử ra tay xem!”
Trục Vân Hư Đế cười lạnh một tiếng.
“Tại sao ta không dám?”
Hắn phất tay phải lên, chuẩn bị thi triển uy lực của một Hư Đế thực thụ.
Chỉ trong chớp mắt, mắt bão giữa tay hắn đột nhiên tiêu tan, tựa như một làn
gió mát thoảng qua, không còn chút vết tích nào.
Xoay nước kinh khủng trước đó cũng đã biến mất từ lâu.
Chúng tiên đang có mặt vẫn đang mắc kẹt trong tình trạng mất kiểm soát, cố
gắng dốc toàn lực để thoát khỏi nó.
Đột nhiên, họ phát hiện mọi thứ đều khôi phục về bình thường.
Biến chuyển cấp tộc và đột ngột này và suýt làm họ bất tỉnh tại chỗ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ngay khi bọn họ chưa nắm được tình hình, Trục Vân Hư Đế vốn cao cao tại
thượng như một vị thần đột nhiên thét lên thất thanh.
“Vị trí phụ của ta!”
“Tại sao vị trí Hư Đế của ta không còn nữa?”
Thấy hắn gào thét như vậy, mọi người lập tức chú ý tới điểm bất thường.
Đúng là không thấy Băng tinh sáu màu dưới chân Trục Vân Hư Đế đâu nữa.
Không riêng mình hắn mà Băng Tinh của Nạp Ma và sáu Hư Vương khác cũng
hoá thành sáu luồng ánh sáng, biến mất nơi chân trời.
Mất đi vị trí phụ, tất cả bọn họ đều bị đánh về nguyên hình.
Trở thành Cổ Thánh và Thánh Tôn bình thường.
Thiên Đạo cuồn cuộn và lực pháp tắc không còn liên quan gì với họ nữa.
Không có mấy người có thể tiếp nhận sự đả kích này.
Vài người đưa tay ôm đầu, hoặc hoảng hốt, hoặc kinh hãi, hoặc suy sụp thét
gào.
“Không…”
“Đây không phải là thật!”
“Tại sao ta lại mất đi vị trí phụ? Không thể nào!”
Chúng tiên hóng hớt cũng bàng hoàng đến mức hoang mang ra mặt.
Suối nguồn Ngọc Nhai này đã tồn tại hơn ba mươi ngàn năm, nhưng chưa từng
có ai mất vị trí phụ mà chẳng biết nguyên do.
Lạ hơn nữa, lần này người mất vị trí phụ còn là Hư Đế và Hư Vương.
Trục Vân Cổ Thánh bỗng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời bao la.
“Là chúa tể! Chúa tể đã tước đoạt vị trí phụ của chúng ta!”
“Gì cơ?”
Đám người Nạp ma Thánh Tôn cũng phản ứng lại.
Chúa tể là người duy nhất có thể khiến họ vô duyên vô cớ mất đi vị trí phụ.
“Vì sao chúa tể muốn làm thế?”
“Vì sao?”
“Bọn ta đâu có phạm lỗi, tại sao lại tước đoạt vị trí phụ của bọn ta?”
Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc, hoài nghi sự đời của bọn hắn, Hình Di và Ý
Trang vô cùng hoan hỉ.
Bây giờ họ yên tâm được rồi.
Quả nhiên chúa tể đứng về phe Khương Thành.
Vì để chống lưng cho tiểu tử này, ngay cả Cổ Thánh quý báu cũng sút văng
ngay, hoàn toàn không do dự chút nào.
Thậm chí còn chẳng hỏi thăm, khuyên giải.
Quan hệ này phải sâu sắc thế nào mới có thể làm tới mức đó?
Không phải con ruột chứ?
“Ha ha ha, Trục Vân! Có ngạc nhiên không? Có ngờ tới không?”
“Chẳng phải vừa nãy ngươi còn nói bọn ta là phản đồ của Ngọc Nhai chi nhãn
hả?”
“Bây giờ thì sao?”
“Rốt cuộc ai là phản đồ?”
Trục Vân biết nói gì đây?
Chúa tể tước bỏ vị trí phụ, cũng xem như đã ra phán quyết chính bọn hắn mới là
kẻ địch.
Song ý thức được là một chuyện, hiểu hay không lại là một chuyện khác.
Vất vả lắm mới ngồi lên vị trí Hư Đế, khổ cực lắm mới sức mạnh to lớn, cứ thế
tan thành mây khói, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Ta không phục!”
Hắn giận đến mức cả người run lên, gân cổ, chỉ tay lên trời, phẫn nộ lên án.
“Vì sao?”
“Vì sao lại đứng về phía chúng?”
“Bởi vì ta muốn tiêu diệt Phi Tiên môn sao?”
“Khương Thành giết Hư Tướng, ta muốn bảo vệ Ngọc Nhai chi nhãn, ta sai ư?”
“Chúa tể, ngươi thật mê muội, bất công! Thực sự khiến người ta chua xót!”
Các tiên nhân gần đó lập tức khiếp đảm.
Ở Ngọc Nhai chi nhãn, chúa tể là trời, không gì không làm được.
Địa vị phải cao hơn gấp mười lần so với các chính thần trong Thần cung.
Điên rồ lắm mới chỉ tay lên chửi mắng nàng như thế kia.
Hình Di và Ý Trang liếc mắt nhìn nhau, đôi bên đều thấy nét mừng thầm trong
mắt đối phương.
“Trục Vân, ngươi thực sự không biết gì.”
Hai người liếc nhìn Trục Vân và đám Nạp Ma ở sau lưng hắn với vẻ thương
cảm.
“Ban nãy quên nói cho các ngươi biết, vị trí phụ của tất cả bọn ta đều do
Khương chưởng môn chọn lựa.”
“Hắn có thể quyết định ai làm Hư Đế, ai làm Hư Vương.”
“Bây giờ đã biết mình sai chưa?”