Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân Khương Thành cũng không sợ chết, mà chủ yếu lo lắng Chỉ Dư sẽ bị

Thánh Hoàng giết chết.

Cảnh giới cao như vậy, hơn nữa còn dung hợp thân thể của Thần, có trời mới

biết phải tốn bao nhiêu huyền tinh để nàng có thể hồi sinh.

Có lẽ là toàn bộ thân gia cũng không đủ được.

Nhưng bây giờ không cần lo lắng nữa rồi.

“Ngươi đã không giết được nàng, vậy bọn ta sẽ không đi cùng nữa, gặp lại sau!”

Nói xong hắn phất tay, dự định dẫn theo Chỉ Dư rời khỏi nơi này.

Thánh Hoàng không ngăn cản bọn họ, nhưng nàng đã để lại một câu.

“Dung hợp cùng với ta là hy vọng duy nhất để giữ vững Thiên tộc.”

Khương Thành suýt chút nữa bị nàng làm cho tức cười.

“Thì ra đệ nhất cao thủ của Thiên giới còn là một chuyên gia làm trò cười.”

“Ta thừa nhận, ngươi rất có khiếu hài hước.”

Hắn vỗ tay, còn Chỉ Dư ở bên cạnh đã không còn nhịn được nữa đâm chọt

Thánh Hoàng rồi.

“Rõ ràng ngươi chính là kẻ thù của Thiên tộc, hiện nay những Tiên nhân tấn

công Thiên tộc đều là do ngươi phái đi, còn dám nói sẽ giữ vững Thiên tộc của

bọn ta sao?”

“Quả thực… Quả thực đúng là không biết xấu hổ, ta sẽ không tin tưởng ngươi

đâu!”

Đối với nàng mà nói, không biết xấu hổ đã là kiểu chửi thề kinh khủng nhất rồi.

Đủ để chứng minh nàng tức giận đến mức nào.

Nếu như không phải thực lực không cho phép thì chắc chắn nàng đã ra tay với

Thánh Hoàng rồi.

Thánh Hoàng cũng không tức giận vì lời chửi tục “tiêu chuẩn cao nhất” này của

nàng.

Nàng chỉ bình tĩnh nói ra sự thật.

“Người thật sự muốn tiêu diệt Thiên tộc không phải Tiên tộc, mà là Thiên Đạo.”

“Mặc dù các ngươi có thể diệt sạch tất cả Tiên tộc, nhưng sau hàng mấy tỷ năm,

Thiên Đạo cũng có thể lại tạo ra một Tiên tộc mới.”

“Chỉ cần Thiên Đạo vẫn còn ở đây, vậy thì đám mây đen bị hủy diệt vẫn sẽ bao

phủ các ngươi.”

Cuối cùng Khương Thành cũng dừng bước.

“Là có ý gì?”

“Chẳng lẽ ngươi còn có ý định tiêu diệt Thiên Đạo sao?”

Thánh Hoàng thản nhiên nói: “Ta không có ý định tiêu diệt nó, ta chỉ định

khống chế nó, để cho ý chí của ta trở thành ý chí của Thiên giới.”

Khương Thành lặng lẽ than phiền, dã tâm này của ngươi còn lớn hơn cả việc

tiêu diệt Thiên đạo đó.

Ở kỷ nguyên thứ ba, nhiều nhất mọi người cũng chỉ hy vọng xa vời một chút là

hợp đạo, hoặc là có thể nhận được một chút gia trì lực Thiên Đạo.

Ngươi thì ngược lại, còn muốn biến Thiên Đạo thành thú cưng của mình.

Khẩu vị lớn như vậy, không sợ bị gãy răng à?

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hung thủ giết chết Thần năm đó, ngoại trừ tập

đoàn nguyên sĩ thì còn có Thiên Đạo.

Quả thật Thánh Hoàng có đầy đủ lý do để đối xử với Thiên Đạo như kẻ thù.

Chỉ Dư không nhịn được nói: “Ngươi đã căm thù Thiên Đạo như vậy thì tại sao

không đứng về phía Thiên tộc bọn ta?”

“Ngược lại còn giúp đỡ Tiên tộc quy y Thiên Đạo và tấn công lại Thiên tộc?”

“Bởi vì hiện nay Thiên Đạo rất mạnh, ta nhất định phải làm cho nó suy yếu.

Lời nói này của Thánh Hoàng dường như là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Nhưng Khương Thành ngẫm nghĩ lại một chút, hắn lập tức hiểu ý của nàng.

Hắn nhìn Thánh Hoàng vẫn không hề thay đổi vẻ mặt giống như nhìn một kẻ

điên.

“Ngươi lại muốn tạo một kế hoạch thanh trừ cao thủ sao? Mất trí quá rồi nhỉ?”

Nhờ những nội dung mà Dịch Sơn tiết lộ trước đó, bây giờ Khương Thành đã

biết cảnh giới của Tiên nhân Vị Diện càng cao thì Thiên Đạo sẽ càng mạnh.

Thánh Hoàng không thể làm gì được Thiên Đạo hùng mạnh hiện nay.

Vậy nên hắn tính đoán để cho Tiên tộc và Thiên tộc đánh đến trời đất mù mịt,

tất cả các cao thủ tốt nhất bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu không thành công cũng

phải đến mức mười không còn một.

Khi đó đương nhiên Thiên Đạo sẽ suy yếu.

Đến lúc đó, khả năng chinh phục được Thiên Đạo yếu kém của Vị Diện thiên

hoa bản này là nàng là rất lớn.

Còn về việc dùng khói lửa chiến tranh để chỉ hướng Thiên tộc?

Vốn dĩ nàng muốn tiêu diệt hết tất cả nguyên sĩ.

“Chỉ khi ta trở thành chúa tể Thiên Đạo rồi thì Thiên tộc mới có thể tiếp tục tồn

tại được.”

Cuối cùng Chỉ Dư đã nghe ra được ý của nàng.

Muốn cứu vãn vận mệnh của Thiên tộc, tiêu diệt Tiên tộc cũng chỉ là phần

ngọn, thay thế ý chí của Thiên Đạo mới là trị được tận gốc.

“Ba vị quốc sư và tất cả nguyên sĩ vẫn luôn ở đây chiến đấu anh dũng vì Thiên

tộc.”

“Hơn nữa ngươi làm dấy lên ngọn lửa chiến tranh, lại còn giết chết Tộc nhân

của hắn.”

Nàng khó khăn lắc đầu.

“Ta không thể nào chấp nhận cách làm như thế.”

“Ngươi vì cái gì cũng không phải vì Thiên tộc bọn ta, chỉ là để chính bản thân

ngươi có thể trở nên mạnh hơn mà thôi!”

Trên mặt Thánh Hoàng cũng không có vẻ gì là thất vọng.

Sự lựa chọn của Chỉ Dư dường như đã nằm trong dự đoán ban đầu của nàng.

“Ngọn lửa chiến tranh đã hoàn toàn lan rộng, nhất định Thiên tộc và Tiên tộc sẽ

là có mười nhưng không còn một, ngươi không chấp nhận thì cũng không thể

thay đổi được kết cục này…”

Chỉ Dư lớn tiếng cắt ngang nàng: “Ta sẽ dùng cách của mình để thay đổi, ít nhất

cũng để cho nhiều Tộc nhân sống sót hơn!”

Thánh Hoàng cũng không chế giễu sự hồn nhiên của nàng, cũng không ngăn

cản nàng.

“Vậy ngươi đi đi, sau này có một ngày đứng trước tuyệt vọng thì có thể gọi ta,

ta sẽ luôn chờ ngươi.”

Chủ động gọi nàng đồng nghĩa với việc đồng ý với nàng.

Chỉ Dư nặng nề lắc đầu, hung hăng nói: “Ta sẽ không dung hợp với ngươi,

ngươi từ bỏ đi!”

“Ngươi sẽ vậy…”

Bóng dáng Thánh Hoàng dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng đã biến mất ở trước

mặt.

Hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, đặc biệt là kế hoạch cuối cùng của

Thánh Hoàng khiến cho tâm trạng của Thành ca cũng trở nên phức tạp.

Vậy nên lúc Chỉ Dư và Thánh Hoàng trao đổi sau đó, hắn một mực im lặng.

Nói thật, hiện tại hắn cũng không thể nào xác định được hướng đi của lịch sử

nữa rồi.

Dù sao thì việc trăm ngàn kẻ xuyên việt nhúng tay vào, cộng với sự xuất hiện

của trái tim Thần do mình mang đến đã thay đổi quá nhiều chuyện.

Chẳng lẽ ở trong giấc mộng này, Thiên Đạo sẽ sụp đổ?

Một lúc lâu sau, giọng nói của Chỉ Dư làm cho hắn tỉnh táo lại.

“Khương Thành, rốt cuộc ta có thể thắng nàng không?”

Thực lực của Thánh Hoàng sâu không lường được, vẫn còn đang trên thiên giai

thập nhị trọng và Thánh chủ.

Hơn nữa, người này sử dụng toàn bộ Thiên giới làm ván cờ, ngay cả Thiên Đạo

cũng nằm trong tính toán của nàng.

Mặc dù quyết tâm đã định, nhưng nghĩ đến tương lai sớm muộn gì cũng phải so

đấu với một sự tồn tại đáng sợ như vậy, Chỉ Dư vẫn không tránh khỏi lo được lo

mất, thật sự khó có lòng tin chiến thắng.

Thánh Hoàng không thể làm tổn thương nàng, nhưng có thể giết chết tất cả

người của Thiên tộc trừ nàng!

“Yên tâm đi.”

Khương Thành vỗ lên bả vai gầy yếu của nàng, hắn khẽ mỉm cười.

“Không phải còn có ta sao?”

Hắn có một suy đoán, có lẽ Thánh Hoàng sẽ không can thiệp quá nhiều vào đại

chiến phía sau.

Trận đại kiếp này, thiên giai thập nhị trọng và Thánh chủ đều có khả năng sẽ

ngã xuống.

Hoàn toàn cuốn vào trong đó, ngay cả Thánh Hoàng cũng không chắc chắn có

thể sống sót đúng không?

Thành ca cảm thấy nếu như mình là nàng, vậy cách sáng suốt nhất vẫn là dần

rút lui sau khi tập hợp lực lượng của Tiên tộc và phát động tổng tấn công, rút lui

ra, bảo toàn chính mình.

Bởi vì mục đích của nàng không phải tiêu diệt Thiên tộc mà là đánh bại Thiên

Đạo.

Nàng phải đảm bảo mình còn sống, hơn nữa còn là trạng thái toàn vẹn sau khi

Thiên Đạo đã suy yếu cực điểm.

Nhưng dù sao cái này cũng chỉ là suy đoán, hắn cũng không chắc chắn lắm.

Nhỡ đâu nói ra bị mất mặt thì sao?

“Ừ.”

Chỉ Dư nhẹ nhàng khoác tay hắn, tựa đầu lên trên vai của hắn.

“Có ngươi ở đây thật tốt!”

Hai người sánh bước cùng đi, bay ra khỏi hang sâu này.

Mãi cho đến khi gần tới biên giới của Thiên tộc, Khương Thành mới dừng lại.

“Ta muốn đi đến hoàng thành Nguyệt Hoàn một chuyến, tới lúc đấy đừng qua

đó.”

“Hả? Ngươi không đi cùng ta sao?”

Nhìn thấy hắn muốn rời đi, Chỉ Dư lập tức cảm thấy bất an, giống như đột nhiên

mất đi người tâm phúc vậy.

“Tốt xấu gì ta cũng là Thiên Cơ tướng quân của Vương triều Nguyện Hoàn, hơn

nữa còn phải đi nhận một khoản thù lao.”

Nhìn nàng run rẩy như chiếc lá non trong gió, Thành ca có chút dở khóc dở

cười.

“Bây giờ ngươi cũng mạnh như vậy rồi, hơn nữa Thánh Hoàng lại không thể

nào làm tổn thương ngươi, có thể nói trừ ta ra ngươi chính là người an toàn

nhất, còn sợ gì nữa chứ?”

“Phải học cách tự lập đi thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK