sâu sắc được hệ số nguy hiểm của nơi đây cao đến nhường nào.
Hoặc có thể là vì bốn Chính Thần bên Đông Trúc đảo kia bị giết nên đã bức ép
những thần điện khác bên tu thần lưu này, lần công kích đợt này kịch liệt hơn
mấy lần.
Chúa tể của suối nguồn thứ sáu và các Hư Đế khác cũng bị đánh cho mông lung
như vậy.
Trước đó nhiều nhất là đồng thời xuất hiện hai viên càn linh châu, lần này thì
đúng một cái xuất hiện sáu viên.
Thần điện tham gia tiến công đạt đến mười hai cái, gần như bao trùm mỗi một
vị trí trên suối nguồn thứ sáu.
Vẫn may thời gian hiệu nghiệm của càn linh châu có giới hạn, cuối cùng cũng
không thể nào hoàn toàn ngang được với bản thân pháp tắc suối nguồn.
Hơn nữa sau khi càn linh châu có tác dụng, phạm vi bao trùm cũng bị cố định.
Sau khi thoát khỏi phạm vi đó, những Chính Thần và Thiên Thần cũng không
dám xem thường mà truy kích.
Chúa tể và những Hư Đế, Hư Vương tọa trấn ở vị trí phụ vẫn có được một chút
ưu thế.
Trận đại chiến kịch liệt liên tục kéo dài mấy ngày, cuối cùng Hàn La chi nhãn
bên này thành công đánh lui kẻ địch, nhưng cái giá phải trả đó là một Hư
Vương và ba Hư Tướng phải bỏ mạng.
Còn về những tông môn và tộc quần bộ hạ thì thương tổn vô cùng nghiêm
trọng.
Mà trận chiến này cũng lại lần nữa khiến cả Nguyên Tiên giới chấn động kịch
liệt.
Bốn Chính Thần bị Khương Thành tiêu diệt trước đó không lâu, thêm và Diên
Lục Chính Thần đã sớm bị giết, cái chết của năm Chính Thần đã giáng một cú
mạnh xuống phía tu thần lưu.
Trận này thậm chí còn có vài tiên nhân của tu thần lưu bắt đầu suy nghĩ đến
việc chuyển về tu tiên lưu lại.
Nhưng bây giờ suối nguồn thứ sáu chịu trọng thương, các thần điện lại bắt đầu
lấy lại niềm tin.
Hoá ra Pháp tắc chi nhãn vốn không phải là pháo đài bất tử, cũng không phải là
cấm địa không thể xâm phạm.
Vậy còn gì mà phải sợ nữa?
Chỉ cần có đủ càn linh châu thì toàn bộ bọn cũng sẽ bị tiêu diệt.
Mà ngoài chuyện này ra, Giáng Thần đài cũng dần được ngoại giới biết đến.
Đông Trúc đảo bên này, Kỷ Linh Hàm và Lam Đề cùng với triệu Long tộc đã
thuận lợi trở về.
Sau khi thấy Khương Thành, mọi người cũng nhắc đến thế lực mới nổi gần đây.
“Nghe nói năm suối nguồn kia cũng gặp phải đả kích thảm trọng.”
“Là bởi những Chính Thần kia có được càn linh châu từ Giáng Thần đài, tuy
không thể áp chế vị trí phụ của suối nguồn, nhưng có thể tiêu hao một phần ảnh
hưởng của pháp tắc.’
“May mà càn linh châu dùng một lần là mất đi hiệu quả, cần phải lấy lại từ
đầu.”
“Nếu viên châu đó là vĩnh cửu thì mấy suối nguồn sớm đã bị đánh tan tác rồi.”
“Giáng Thần đài rốt cuộc từ đâu ra thế?”
“Có người nói bọn họ đến từ một nơi sâu trong pháp tắc thứ ba, cũng không biết
là thật hay giả nữa.”
Mọi người thảo luận rôm rả khiến Khương Thành tự nhiên nghĩ đến một cái tên
- người Thần tạo.
Nếu như nói người khác có năng lực gây ra sóng to gió lớn ở pháp tắc thứ ba thì
Khương Thành sẽ không quá tin.
Nhưng nếu như đổi thành “người Thần tạo” vậy thì rất có khả năng.
Đó là một thế lực thần bí đã tạo ra hai “sản phẩm thất bại” là Di và Vô Định Cổ
Thánh.
Bản thân bọn họ mạnh đến cỡ nào chứ?
“Lần trước ta vào Lí thế giới nghe thấy giọng nói, lẽ nào là của bọn họ?”
Trong lúc bất giác, tầm mắt toàn bộ mọi người bất giác đổ dồn về phía hắn.
“Khương chưởng môn, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây.”
“Phải đó Khương minh chủ, chúng ta tiếp tục cố thủ ở tứ châu hay đi khai chiến
với thần điện nào?”
“Vẫn mong Khương minh chủ chỉ điểm cho.”
Sau khi giết chết mấy Chính Thần, uy vọng của Thành ca ở Đông Trúc đảo đã
không thể lung lay nữa rồi.
Cho dù là hàng chục ngàn tông môn và tộc quần trước đó hay là những long tộc
và hơn ba ngàn cao thủ đến sau này, toàn bộ đều tự giác xem hắn như thủ lĩnh,
nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Nếu như Khương Thành thật sự muốn làm gì đó, đây nhất định sẽ là lực lượng
mạnh cực điểm.
Suy cho cùng thì ba ngàn cao thủ đó cũng tương đương với ba ngàn Thánh Tôn
rồi.
Mà Phi Tiên môn cũng có mấy trăm đệ tử còn hơn Thánh Tôn.
Đây đúng là con số vượt xa bất kì số lượng Thiên Thần của bất kỳ thần điện
nào, chỉ thiếu cao thủ cấp bậc Cổ Thánh mà thôi.
“Trước tiên cứ yên lặng xem tình hình đã.”
“Xem thử Giáng Thần đài đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Mặc dù Nguyên Tiên giới đã bị đánh thành một nồi cháo luôn rồi, nhưng vẫn
cảm thấy đây chỉ là màn dạo đầu mà thôi.
Bởi vì có vài người thậm chí còn chưa lên đài nữa.
Ví dụ như Tiên Mẫu, ví dụ như Di…
“Tình hình của La Viễn hình như cũng không được tốt cho lắm.”
La Viễn vẫn còn làm Hư Đế bộ hạ của Thánh Hoàng ở suối nguồn thứ nhất, đến
nay đã đón lấy sự công kích của mấy thần điện xung quanh.
Là lão tổ của Phi Tiên môn, Khương Thành đương nhiên không thể nhìn đệ tử
của mình gặp nguy hiểm rồi.
Nhưng mà vào ngay lúc hắn dự định đích thân xuất phát đón La Viễn về thì
Đông Trúc đảo đột nhiên lại bị chấn động kịch liệt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Kẻ địch tập kích đến rồi sao?”
“Đột nhiên lại đánh đến đây rồi?”
Mọi người trong điện kinh ngạc bay ra ngoài lại phát hiện trên không cũng đang
dao động mãnh liệt.
Những tầng mây giống như những con sóng vỗ nhanh, lúc thì đen kịt, khi thì
sáng chói.
Theo đó là từng tiếng vang lớn.
Khương Thành dùng thần niệm của bản thân dò xét xung quanh, phát hiện
không những Đông Trúc đảo mà những nơi lân cận tứ châu đều rơi vào cảnh
loạn như thế.
“Có lẽ không phải kẻ địch tập kích.”
“Vẫn chưa ai có được thực lực mạnh đến như vậy, trực tiếp lật đổ vùng tứ
châu.”
Nhưng hắn lại không biết lúc này cả Nguyên Tiên giới thật ra cũng đều rơi vào
sự chấn động như thế.
Cao thủ các thần điện lớn cũng kinh ngạc nhìn xung quanh, hoang mang không
biết rốt cuộc điều gì đã xảy ra.
Bọn họ chỉ có thể cảm nhận được sự nhỏ bé của mình trong cảnh thiên địa biến
hóa này.
Các Thánh Chủ và Thánh Tôn cường đại nếu như bị chén ép dưới một nơi như
vậy e là không có chút sức chống cự nào lại đã bị tan thành mây khói rồi.
Sau khi cơn chấn động kịch liệt kia cuối cùng đã bình ổn lại, mọi người đầu tiên
là thở phào nhẹ nhõng, có cảm giác như vừa thoát chết.
Nhưng rất nhanh, những tiếng kinh hô lại vang khắp các nơi ở Nguyên Tiên
giới.
“Uy Tướng chi nhãn đâu?”
“Ngọc Nhai chi nhãn đâu?”
“Những pháp tắc chi nhãn kia chạy đâu mất rồi?”
“May quá, Trọng Liêm cung không có suối nguồn, lại trở thành lãnh địa của ti
thần lưu chúng ta lại rồi.”
“Tình huống gì vậy, kẻ địch tập kích dạo này cứ vậy mà biến mất rồi?”
“Bọn họ đi đâu rồi?”
Mà đồng thời vào lúc này, các nơi như Lịch Hình châu và Minh Nguyệt châu
gần đó mà Đông Trúc đảo đóng cũng xảy ra thay đổi lớn.
“Suối nguồn!”
“Lực pháp tắc, ta lại cảm nhận được lực pháp tắc của Ngọc Nhai chi nhãn rồi.”
“Còn có những suối nguồn khác nữa.”
“Kì lạ, Hàn La chi nhãn của chúng ta đến đâu thế này?”
“Hình như… là địa bàn của Ngọc Nhai chi nhãn trước kia.”
“Sao chúng ta lại đến đây?”
Trong những tiếng la hỗn loạn, mọi người cũng dần hình rõ được tình thế hiện
nay.
Sáu suối nguồn trước kia phân tán giờ đây đã lại lần nữa di chuyển, tập trung lại
mới nhau theo một cách lạ kì nào đó.
Kể cả suối nguồn thứ sáu có tình huống tốt hơn một chút.
Mà bởi vì toàn bộ sáu suối nguồn tập trung lại với nhau nên pháp tắc thứ nhất
và pháp tắc thứ hai cũng lại chung với nhau.
Phạm vi hiệu quả của pháp tắc suối nguồn cũng nhanh chóng từ vùng đất tứ
châu khi trước mở rộng nhanh ra bên ngoài.
Không lâu sau đã lan khắp các châu.
Cuối cùng thậm chí còn vượt qua các khe rãnh, thẩm thấu sang phạm vi hai thần
điện gần đó.