Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một vị đế đan sư của Tử U Cung bước

vào tiên trận kiểm tra.

Sau mấy giây, chẳng có cái quái gì xảy ra cả, cũng chẳng có ai bay ngược ra

ngoài.

Bởi vì Khương Thành không âm thầm làm gì cả.

Hắn chỉ khoanh hai tay trước ngực, vui vẻ xem kịch hay.

Khoảng chừng ba phút sau, tiên trận kiểm tra sáng lên một vòng sáng màu xanh

lục.

Phản ứng này giống với phản ứng của Phạm Lôi Đạo Tôn khi bước vào, cho

thấy người trong đó đã thành công thông qua rồi.

“Vào trong rồi!”

“Thông qua rồi, ha ha!”

Cảnh tượng như vậy mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung đã nhìn thấy rất qua rất

nhiều lần, nhưng lần này không nghi ngờ gì nữa, chính là lần kích động nhất.

Bởi vì nó có nghĩa là tiên trận kiểm tra không hề có vấn đề gì.

Vậy thì… vấn đề chính là ở ba người Liên Tiêu Chí Tôn rồi?

Tam Nhãn Hổ ở cạnh bên vui mưng hí hởn vỗ tay lên.

“Ha ha ha, Thành ca đã bảo bọn họ là lũ huênh hoang bịp bợm rồi cơ mà, các

ngươi cứ khăng khăng bảo không phải.”

“Bây giờ thế nào hả?”

“Nếu không phải Thành ca bảo các ngươi làm kiểm tra, Tử U Cung gì đó của

các ngươi có phải đã cho ba tên lừa đảo này vào trong rồi không?”

“Nếu như ba người này có ý đồ khác, là do thế lực thù địch phái đến, hậu quá sẽ

khó lường rồi.”

“Vậy đến lúc đó ai sẽ gánh cho nỗi chứ?”

Hắn nói như vậy, vẻ mặt của những người xung quanh cũng trở nên lúng túng.

Còn Minh Già Đạo Tôn cũng chẳng bỏ qua cho bọn họ.

“y da, khi nảy ai nói sẽ lấy lại công đạo cho ba người này ấy nhỉ?”

“Nào nào nào, đứng ra đây coi thử ai cùng bọn với kẻ lừa đảo nào?”

“Người nào đó chẳng phải nói rất chắc chắn hay sao ta?”

“Không phải nói vừa nhìn một cái là thấy phong cách đại sư trên người bọn họ

à, khí phách của thiên tài ấy? Ở đâu nhỉ, sao ta tìm hoài không thấy ta?”

Tầm mắt của hắn nhìn đến đâu, những người ở đó liền cúi đầu lùi về sau, nào

dám nhìn thẳng mặt hắn chứ?

Mặt mọi người kiểu bị đánh cho sưng phù lên.

Khi nảy tâng bốc ba người đó lên cao bao nhiêu, bây giờ lại mất mặt bấy nhiêu.

Mấy lời đều bị hai người đó nói cả rồi, Thành ca cũng lười bổ sung thêm.

Hắn chỉ “tốt bụng” nhắc nhở mọi người một câu.

“Đừng quên những kẻ bịp bợm của bịp bợm đều phải gô cổ lại.”

“Há lại có lí như vậy!”

Liên Tiêu Chí Tôn đã sắp phát tiết rồi.

“Ta xem thử ai dám?”

Hắn rõ ràng là Liên Tiêu Chí Tôn không thể nào là giả được, bản thân hắn còn

không biết hay sao?

“Ta đích thực rõ ràng là Liên Tiêu của Linh Thanh Phù Tháp, các ngươi không

được nghe mấy lời nói bừa bãi của bọn họ.”

“Trong này nhất định có vấn đề.”

Hai sư đệ sư muộn của hắn cũng tức giận đến nhảy cẩng lên.

“m mưu, đây nhất định là âm mưu.”

“Là bọn họ, bọn họ hãm hại ta, bọn ta thật sự là…”

“Là cái ông nội ngươi ấy.”

Một đệ tử của Tử U Cung đã không nhịn nỗi nữa.

Xông thẳng qua cho tên sư đệ đó một bạt tai.

“Con mẹ nhà ngươi, ba người dơ dáy các ngươi dám lừa lên đầu lên cổ Tử U

Cung bọn ta.”

“Ngươi, ngươi dám đánh ta?”

Tên sư đệ đó vừa đỏ ửng má lên, vừa hung hăng, tức đến nỗi tay chân phát run

lên.

Đường đường là một đế phù sư lục phẩm, hắn đã từng nhận được rất nhiều sự

tôn kính, ai dám đánh hắn cơ chứ?

Tên trước mặt chẳng qua chỉ là một đệ tử gác cổng tứ phẩm mà thôi, đúng là

không thể tha thứ mà.

“Đánh ngươi?”

“Ta còn đá ngươi nữa này!”

Mọt đệ tử khác của Tử U Cung xông vọt ra.

Không nói nhiều đã ra tay ngay tức thì…

“Các ngươi to gan…”

Mấy đệ tử Tử U Cung vừa đá vừa mắng lên bờ xuống ruộng.

“Ta thấy ngươi mới to gan đấy.”

“Mắt chó mà không dụi cho rõ, lại dám chơi bọn ta, còn ra lệnh cho bọn ta nữa

này, ai cho ngươi cái gan đó.”

“Ông nội ngươi là thứ mà chiến lực bằng không như ngươi có thể chơi đùa hả?”

Nghĩ lại không lâu lúc trước, bọn họ còn gật đầu khom lưng với lũ Liên Tiêu

Chí Tôn “giả mạo” này, còn bị sai bảo như cháu trai, bọn họ lại càng tức hơn.

“Ta giết các ngươi!”

“Lại còn ngông cuồng?”

Bịch bịch bịch!

“Ta có ngọc phù thân phận…”

“Ô hô, giả mạo cũng chuyên nghiệp gớm nhỉ, còn chuẩn bị cả đạo cụ cơ đấy!”

Bịch bịch bịch!

“Các ngươi đều phải chết!”

Liên Tiêu Chí Tôn nộ khí công tâm, hai mắt đỏ lên, hận đến nỗi muốn diệt sạch

thế gian.

Nhưng thật đáng tiếc, hắn bây giờ vẫn còn đang ở trong trạng thái bị “tước

đoạt” tạm thời.

Không có kĩ năng phù văn gia trì, chiến lực của hắn chỉ bằng không.

Đến cả cảnh giới Chí Tôn vốn có cũng chẳng có hiệu quả ở đây.

Vậ nên hắn chẳng có chút sức đề kháng nào, chỉ có thể bị người ta đè xuống đất

đấm như bao cát vậy.

Rất nhanh, hắn đã bị đánh đến sưng mũi bầm mặt, bộ đồ trắng trên người cũn

thành ra miếng nùi giẻ.

Cả người chỗ thì xanh nơi thì tím.

Những tiên nhân vây xem xung quanh không những chẳng đồng tình, mà ngược

lại lại cảm thấy ra sức chưa đủ mạnh.

Bởi vì bọn họ cảm thấy tình cảm của bản thân đã bị lừa gạt.

Khi nảy bọn họ một tiếng gọi đại sư, hai tiếng gọi đại sư, bây giờ nghĩ lại mất

mặt cực kì biết chưa?

Sau khi bị đùa giỡn, bọn họ chỉ còn sự xấu hổ quá hóa giận mà thôi.

“Đánh chết bọn họ!”

“Đánh chết bọn họ!”

“Đừng giữ lại ba tên tai họa này!”

“Ôi vãi con mẹ nó, ngươi ra tay nhẹ quá, để ta!”

Có mấy người cũng gia nhập vào để vây đánh “đại sư”, còn có mất người chen

lấn vào để nện thêm vài đạp, mà làn sóng tụ lại cũng quá đông nên thực tế muốn

chen cũng chẳng vào nổi.

Thành ca không cần phải chen vào góp vui làm gì.

Không cần thiết phải thế.

Cũng giống như lúc trước Liên Tiêu Chí Tôn muốn xử đẹp hắn cũng chẳng cần

tự mình phải đích thân ra tay vậy.

Bây giờ Thành ca cũng cảm thấy với địa vị của bản thân mình, đối phó một đế

phù sư thất phẩm cỏn con cũng không cần đích thân động thủ.

Tổn hại đến thân phận biết bao.

Ca này thậm chí còn ra vẻ đạo đức giả cảm thán một hơi.

“y, độc ác quá rồi… cái chân kia của hắn còn chưa bị đánh gãy kìa, các ngươi

thiếu chuyên nghiệp quá.”

“Thiên Tôn vô lượng như vậy, ta đức Phật từ bi, oan oan tương báo đến bao

giờ…”

Chuyện này khiến Yên Dĩ ở bên phải trợn tròn mắt nhìn.

Ngươi rốt cuộc đang cứu giúp hay thêm lửa vậy?

Liên Tiêu Chí Tôn vốn không bị đánh chết.

Chuyện này không phải do mọi người nhân từ, mà là do đây là thánh địa đại

hội, không được gây ra vấn đề về tính mạng.

Nhưng mà trạng thái bây giờ của hắn cũng chẳng tốt hơn việc chêt bao nhiêu cả.

Chiếc áo bào màu trắng riêng của Linh Thành Phù Tháp sớm đã trở thành một

miếng giẻ rách, giờ lại bị kẻ lôi người kéo sạch bong, bây giờ hắn đã ở trong

trạng thái trần như nhộng xuất hiện trước mọi người.

Nhưng mà hắn vào lúc này cũng sớm vì thương tích và sự giận dữ mà ngất lịm

đi, cảm nhận không được sự nhục nhã này.

Mấy đệ tử của Tử U Cung cũng không dừng lại ở đó.

Còn móc ra tiên khí dây thừng, trói chặt ba tên “huênh hoang bịp bợm” đó lại.

Trong mắt bọn họ, ba người này giả mạo thiên tài Linh Thanh Phù Tháp, bản

thân tóm được ba tên này, tương lai còn có thể mang sang chỗ Linh Thanh Phù

Tháp đó mà lĩnh công.

Không chừng còn có được chút ít khen thưởng gì đó nữa.

“Nhìn kĩ đây cho ta, đây chính là kết cục của việc giả mạo thân phận.”

Bọn họ còn cố ý nhìn về phía Khương Thành, giống như cảnh cáo hắn.

“Có kẻ nào dám to gan học theo thì đây chính là kết cục.”

“Nói rất hay!”

Thành ca vỗ tay tán thưởng.

“Lời này nói quá đúng rồi!”

Kĩ năng tước đoạt này của hắn có hạn.

Dùng chẳng được bao lâu thì quá hạn, ba người Liên Tiêu Chí Tôn sẽ khôi phục

lại chiến lực.

Hắn rất tò mò đến lúc đó mấy đệ tử của Tử U Cung này sẽ thu xếp thế nào.

Cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất tàn khốc.

Không chừng còn ảnh hưởng đến cả chuyện ngoại giao trọng đại giữa hai tông

môn.

Chỉ tiếc là bản thân hắn không thấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK