từ bi, Tam Nhãn Hổ còn không quên thêm mắm dặm muối.
“Ca, hắn không xem ta ra gì cả.”
“Vừa nãy ta nói do ngươi phái ta đến đây, kết quả hắn lại nói ngươi là cái cọng
hành gì chứ, đúng là khong thể nhịn mà.”
“Được rồi được rồi.”
Khương Thành dùng sức đẩy hắn ra, làm như kiểu ta không quen con Hổ yêu
này.
Hắn đến đây đã một lúc rồi.
Vốn là đến hội họp với Thiên Đan Tư cho nên cũng thấy hết cảnh Phạm Lôi
Đạo Tôn bị đánh.
Cũng nhìn thấy Tam Nhãn Hổ dựa vào quan hệ, mang tên của Bạch Hổ đại đế
ra, nhưng lại bị vả vào mặt.
“Ngươi làm màu bị lật xe, khi bảo người ta báo thù thì bịa đặt, sao lại giống tiết
tấu của mấy công tử quần là áo lượt thế nhỉ?”
“Ta suýt chút nữa đã tin ngươi mới là kẻ phản phái rồi.”
Lần này hắn vì để luyện hóa căn nguyên mà hao phí một khoảng thời gian “dài
đằng đẳng”.
Hơn trăm nay mới coi như là vượt qua được một giai đoạn.
Cũng coi như là thần công đại thành vừa xuất núi.
Nhưng mà ngoại trừ Tam Nhãn Hổ và Thái Hành, Lưu Duyên ra, những đồng
đội khác lại không có niềm tin gì với hắn cả.
“Khương Thủ Tọa, kẻ địch thế mạnh, ngươi không nên hiện thân.”
Thiên Lâm đ*o Tôn vô cùng lo lắng và sốt ruột.
“Bọn ta bị giết thì cũng thôi, ngươi không nên ngã ở đây, đó sẽ là một đại kiếp
của giới luyện đan đó.”
Hà Bắc cũng là một bộ mặt bi tráng quyết tử.
“Nếu không ổn thì bọn ta sẽ bảo vệ ngươi đột phá vòng vây ra ngoài.”
Thành ca có phần dở khóc dở cười.
Bản thân mình từ khi nào lại đến phiên người khác bảo vệ để chạy vậy chứ?
“Không cần phải bi quan vậy đâu, chiến lực của bổn tọa rất bảo đảm.”
Năm đó ở Đế Kiếm Tinh chẳng phải các ngươi có chiêm ngưỡng qua kiếm đạo
thập tam trọng của ta rồi sao?
“Khương Thủ Tọa không được khinh suất, Vân Di Đạo này quái dị vô cùng.”
Kim Phi và Chính Hư như hai hộ pháp đứng hai bên trái phải, tay nắm chặt
kiếm.
“Phải đó, ở đây người càng nhiều, sức chiến đấu càng mạnh, số người của
chúng ta và đối phương lệch nhau một trời một vực.”
“Thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa cũng không được.”
“Trận này căn bản chẳng đánh được.”
Trong lòng Thành ca nói ta đã sớm biết rồi.
“Không sao không sao, ta tự có cách chiến thắng.”
Vừa nói xong, hắn liền bay đến trước mặt Thanh Hùng Đạo Tôn.
Còn chưa chờ hắn mở miệng, Thanh Hùng đã nói một câu trước.
“Ngươi là Khương Thành nhỉ?”
Thành ca ngớ ra một lúc, đánh giá kĩ càng hắn một phen, dáng vẻ chẳng có chút
ấn tượng nào cả.
“Chẳng lẽ ngươi là một thành viên của Hùng tộc ở Cổ Tiên giới khi xưa?”
Lẽ nào là một Yêu vương, Yêu tôn nào đó của Hùng tộc?
Thanh Hùng Đạo Tôn cười tăm tối.
“Vậy thì thật đáng tiếc, ta vốn không phải là Yêu của Cổ Tiên giới. Chỉ có điều
sự có mặt của ngươi làm bọn ta đỡ mất thời gian.”
Bọn họ chính là những sát thủ do Thiên Cung thuê đến, cũng là vì để giết chết
Khương Thành và Yên Dĩ.
Vốn chỉ nhìn thấy mỗi Yên Dĩ, Thanh Hùng còn thấy hơi thất vọng nữa kìa.
Hắn lại không biết vụ cá cược giữa Thiên Cung và Tà Tiên giới, chỉ biết có hai
mục tiêu cần phải giết mà thôi.
“Nếu đã đến rồi thì đừng hòng đi.”
Đôi mắt hắn lộ rõ sát khí.
Bị đối phương gọi tên như vậy, Thành ca cũng rất tò mò.
“Ngươi lại đặc biệt có lòng đến đây giết ta?”
Thanh Hùng như kiểu ta đây nắm chặt cái thắng trong tay, ưu thế đã rõ ên cũng
chẳng có gì phải che giấu cả.
Nghe thấy hắn cười khặc khặc nói: “Không sai, ngoại trừ ngươi ra, còn có Lang
nữ kia nữa.”
“Bên chủ cần hai mạng của các ngươi.”
Nghe thấy câu này, Khương Thành và Yên Dĩ đồng thời bừng tỉnh.
Điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ chính là điều là đương sự của vụ cá
cược.
Xem ra người ở đằng sau hoặc là Thiên Cung, không thì là Tà Tiên giới.
Có một bên không muốn tiếp tục cá cược nữa.
Thành ca không cần dùng Độc Tâm Thuật cũng có thể trực tiếp đoán được đó
chắc chắn là Thiên Cung.
Bản thân không có thiên tâm, biết rõ sẽ không thắng được nên Thiên Cung sẽ
làm gì đó.
Còn Yên Dĩ lại đoán là phía Tà Tiên giới.
Nàng vốn không hề biết Khương Thành không có thiên tâm, chỉ nghĩ là tà Tiên
Giới cho rằng mình bị Thiên Cung cảm hóa rồi, vậy nên mới tiêu diệt mình.
Trong lòng nàng tự dưng lạnh lẽo vô cùng.
Sau khi nghi hoặc được giải trừ, trong lòng Thành ca rất bình tĩnh, không có
chút gì là phẫn nộ ngầm tính toán.
Suy cho cùng thì hắn cũng chẳng quản nỗi nhiều người mưu tính giết mình như
vậy.
“Nếu mục tiêu của các ngươi chỉ có ta và nàng ta, vậy hà tất lại không tha cho
cả Thiên Đan Tư?”
Theo lí mà nói, Thiên Cung sẽ không để cho Thiên Đan Tư phải chết chùm.
“Ngươi tưởng ta ngốc sao?”
Đôi mắt Thanh Hùng hiện lên sự tàn độc và lóe lên sự gian trá.
“Đám đế đan sư này bọn ta chẳng xài được, nhưng bán thì cũng rất đáng tiền
đấy.”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến chuộc bọn họ.”
Hắn cười nguy hiểm: “Nếu đã có thể kiếm được một mớ, sao có thể bỏ qua
chứ?”
Bộp bộp bộp!
Thành ca không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
“Ngươi đúng là còn quỷ biết làm ăn.”
Nếu bên Thiên Cung đó biết ngươi ăn cả hai đầu, đến Thiên Đan Tư cũng
không bỏ qua thì chắc chắc sẽ tức chết mất.
Sau cùng hắn hỏi: “Tử Tông Đạo Tôn mà trước đó ngươi nói có phải là Hùng Bì
Đại Đế của Cổ Tiên giới?”
Trong ấn tượng của hắn thì chỉ có Hùng Bì Đại Đế là được người ta gọi là Tử
Tông mà thôi.
“Sao vậy, ngươi với hắn biết nhau?”
“Không sai.”
Thành ca gật đầu.
Mồm huyết của Thanh Hùng Đạo Tôn há to, vẻ chế giễu cực độ.
“Câu tiếp theo có phải là nhường ngươi một đường, tha ngươi một mạng?”
Còn chưa chờ Thành ca nói gì, đám yêu phía sau đã đồng loạt cười ùa chế nhạo.
“Mấy tu sĩ nhân tộc các ngươi thật thích bắt quàng làm họ.”
“Thật đáng tiếc, Yêu tộc bọn ta nuốt không trôi trò này…”
“Ngươi quen biết Tử Tông Đạo Tông thì sao chứ? Bọn ta giết người không bỏ
lỡ.”
“Có phải rất ngượng ngùng, rất thật vọng? Cọng cỏ cứu mạng của ngươi căn
bản không có tác dụng…”
“Ngươi xem, tên tiểu tử này ngớ ra kìa, ha ha ha.”
Thành ca cười.
“Thật đáng tiếc, cho ngươi đường sống ngươi lại không đi.”
Hắn thở dài.
Sau đó từ từ lấy ra đạo kiếm thất giai.
Bọn người Thiên Lâm, Hà Bắc ở phía sau trầm hẳn lòng xuống
Thể diện của Khương Thủ Tọa không hữu dụng, cuối cùng cũng phải sống chết
một phen.
Nhưng dưới sự gia trì đặc biệt của quy tắc thiên địa ở Vân Di Đạo, bọn họ
không thấy được bất cứ thắng lợi nào.
“Khương Thủ Tọa, bọn ta đến giúp ngươi.”
Thành ca liền xua tay.
“Không cần không cần.”
“Mấy quân bài chủ lực như các ngươi sao có thể tùy ý ra tay vậy được, hay cứ
để ta đi…”
Nhìn thấy rõ ràng số người chênh lệch một trời một vực mà cũng lấy kiếm ra
đánh, Thanh Hùng Đạo Tôn hừ lạnh một tiếng.
“Không biết sống chết.”
Khương Thành trong mắt hắn chỉ là cảnh giới Chí Tôn.
Theo như hắn thấy, phe mình phái một Thiên Tôn ra cũng có thể thắng.
Thế là hắn quay ra sau ra hiệu bằng mắt với Hoa Báo Thiên Tôn toàn thân là
những hoa văn màu xanh dương.
“Xử lí hắn.”
Hoa Báo Thiên Tôn kia gật đầu.
Sau một tiếng cười, hắn nhanh chóng phóng căn nguyên tốc độ về phía Khương
Thành.
Thành ca vung tay cũng có một căn nguyên tốc độ nhanh chóng vụt ra, đối chọi
với căn nguyên của hắn.
Ầm!
Hai căn nguyên va vào nhau.
Thời khác đó, Thành ca có chút ngoài ý muốn.
Căn nguyên của Thiên Tôn là mượn lấy, cường độ rất thấp, bởi vì chưa luyện
hóa nên uy lực thường rất thấp.
Mà căn nguyên tốc độ của hắn là huyền văn thập tam trọng, trong trăm năm
luyện hóa này đã ngang bằng với tầng lớp Đạo Tôn rồi.