thù.
Thần hồn này có thể cảm giác đến rất xa, có thể mang theo thân thể đi rất xa.
Năng lực này bất chấp trói buộc của không gian, có thể nói là thần kỹ lên đường
gấp.
Lộ trình vốn cần vài ngày, trong mười mấy giây ngắn ngủi đã hoàn thành.
Khi Đông Trúc đảo lại xuất hiện trước mắt hắn, nhưng đã có khác biệt vĩ đại so
với lúc rời đi trước đó.
Đảo nhỏ như yên tĩnh thanh nhã như thế ngoại tiên sơn trước kia, hiện giờ giống
như một cỗ máy chiến tranh dữ tợn.
Trên trời dưới đất, xung quanh hải vực, gần như mỗi một góc đều nhộn nhạo khí
tức của trận pháp và cấm chế.
Ngoài ra còn có thần đàn, tế đàn các tộc đứng sừng sững quanh đảo, giống như
từng hộ vệ tận trời.
Khương Thành thoáng nhìn kỹ, đã phát hiện rất nhiều tế đàn bị đánh cho tàn,
hiệu quả phát huy không lớn lắm.
Còn cấm chế trận pháp tầng tầng lớp lớp đã có hơn phân nửa tản ra ánh sáng
nhạt, uy lực kém xa thời kỳ cao nhất.
Thậm chí trên mặt biển gần đảo nhỏ còn tràn ngập ra tử khí và huyết khí nồng
đậm.
Rõ ràng có nắng chiếu rọi, nhưng nơi này lại mang đến cho người ta cảm giác
nặng nề nghiêm trang.
“Xem ra tình thế ở đây còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng!”
Trước đó hắn đã biết Đông Trúc đảo bị rơi vào vây đánh, thành cái đích cho mọi
người nhắm đến.
Nhưng không ngờ ngọn lửa chiến tranh đã đốt lên trên chính đảo nhỏ.
Vậy có ý nghĩa rằng đang trải qua việc kẻ thù bên ngoài tàn phá, đường phòng
tuyến cuối cùng có thể hỏng mất bất cứ lúc nào.
Cảnh giới thần hồn của hắn cực cao, nhưng sau khi tiến vào phạm vi đảo vẫn rất
nhanh gây nên phản ứng của một vài pháp trận và tế đàn.
Trong phút chốc, góc tây nam của đảo nhỏ đã truyền đến tiếng rít bén nhọn.
“Địch tập!”
Nhiều bóng dáng nhảy ra từ dưới dãy núi và trong tầng mây trên đỉnh đầu.
Mà trận pháp và tế đàn gần đó càng nhanh chóng phát động công kích.
Tất cả đều phát sinh cực kỳ bất ngờ, cũng cực kỳ lưu loát, giống như đã tập
luyện vô số lần.
Thậm chí Khương Thành con có thể nhìn ra được chỗ đứng và trình tự ra tay
giữa tiên nhân của Nhân tộc và Yêu tộc, Quỷ tộc, Linh tộc có sắp xếp, trong mơ
hồ tạo thành phối hợp tuyệt diệu.
Được đấy!
Xem ra trên Đông Trúc đảo có nhân tài.
Đối mặt với vây công bất ngờ, ca này không hề kinh hoảng.
Hắn chỉ mở ra Thánh giới, bao trùm ra bốn phía.
“Là ta, dừng tay cả đi!”
Công kích đến từ bốn phương tám hướng gần như đồng loạt bị Thánh giới chặn
lại trong cùng một thời gian.
Thân thể thần của Khương Thành thoáng chấn động.
Nhưng mà vẫn nắm chặt Nhân Quả kiếm, thoải mái càn quét một vài công kích
nhỏ thẩm thấu vào bên trong Thánh giới.
Tiên nhân các tộc ở xung quanh và ở chỗ tối rung động.
Trận thế này của bọn họ có thể ngăn cản đại quân xâm nhập.
Đối phương chỉ có một người lại vẫn có thể chống đỡ được?
“Kẻ địch mạnh như vậy?”
“Chẳng lẽ Chính Thần đích thân đến?”
Sau đó bọn họ nghe được tiếng kêu ầm ĩ liên tục không ngừng
“Dừng tay, tất cả đều dừng tay!”
“Là Khương chưởng môn!”
“Người nhà mình!”
Chiến đấu lập tức dừng lại, mấy bóng dáng quen thuộc như Tần Sướng và Ngụy
Miểu, Trường Dương bay nhanh đến.
Nhìn thấy thật sự là Thành ca, mọi người vui mừng quá đỗi.
“Khương chưởng môn, ngươi đã chịu quay về rồi.”
Đám người Trường Linh và Đường Như cười khổ oán trách hắn.
“Về đến ít ra có đánh tiếng chứ, người nhà mình đánh người nhà mình, suýt
chút nữa tạo thành thảm kịch.”
“Thảm kịch?”
Ngụy Miểu trừng mắt.
“Đây chính là Khương chưởng môn, ý của ngươi là chúng ta có thể gây tổn
thương đến cho hắn?”
Tần Sướng cũng tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Đúng vậy, Khương chưởng môn đây là
cố ý kiểm tra đạo hạnh của chúng ta, nhìn xem có tiến bộ hay không, muốn tốt
cho chúng ta có được không hả?”
“Khương chưởng môn, biểu hiện của ta không tệ lắm đúng không?”
Thành ca vô cùng vui mừng gật đầu, cho hai người nịnh hót này một ánh mắt
tán dương.
“Biểu hiện vô cùng tốt!”
Hắn đâu có nhiều tâm tư như vậy.”
Thật ra chính là không nghĩ nhiều, theo thói quen lỗ mãng tiến vào thôi.
Bao gồm cả đám người Tần Sướng, Ngụy Miểu, bên cạnh hắn có tổng cộng hơn
một trăm trưởng lão Phi Tiên môn, chắc chuyên môn phụ trách phòng thủ khu
vực này.
Ngoài ra, những người còn lại là tiên nhân từ bên ngoài đến Đông Trúc đảo sau
đó.
Trong đám người còn có hơn mười người tế tư Vu tộc.
Nhìn thấy hắn trở về, tự nhiên đều vui mừng quá đỗi, vội vàng đi lên bái kiến.
“Khương tiên tri, lần trước chúng ta nghe được tin tức của suối nguồn thứ hai,
nghe nói các ngươi bị Chúa tể Thanh Diệu làm hại, còn tưởng rằng đã xảy ra
chuyện.”
“Đúng rồi, sao Kỷ chưởng môn và Mạc trưởng lão, Lâm sư tỷ bọn họ không
cùng trở về vậy?”
“Tộc trưởng và đại tế tư cả tộc ta còn ổn chứ?”
Khương Thành khoát tay.
“Ta đã nghe nói đến chuyện bên Đông Trúc đảo này.”
“Yên tâm đi, Tiểu Hàm và Lam Đề các nàng đang ở phía sau, tất cả đều không
sao mấy ngày nữa có thể trở về.”
Lúc này người của Phi Tiên môn và Vu tộc mới hoàn toàn yên lòng.
“Đúng rồi, Khương chưởng môn, đã quên giới thiệu cho ngươi.”
Bọn họ chỉ tay về phía một nữ tử quần áo rực rỡ được mọi người vây quanh.
“Vị này là thiếu cung chủ Lam Anh của Cửu Đình cung.”
Khương Thành hơi buồn bực, Thánh Tôn ở xung quanh có đến mười mấy
người, sao người được giới thiệu đầu tiên lại là một Thánh Chủ đỉnh phong
chứ?”
Nhưng mà hắn không hề kỳ thị cảnh giới.
Vì thế mỉm cười chắp tay với nữ tử kia.
“Hân hạnh được gặp mặt.”
Dung nhan xinh đẹp của nữ tử quần áo rực rỡ kia lại như chưa tuyết tan, chỉ tỏ
vẻ lạnh nhạt gật đầu.
Sau đó hỏi một vấn đề gây khó chịu.
“Nghe nói ngươi đã chém giết hai Cổ Thánh ở suối nguồn thứ hai, là trùng hợp
hay đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
Ngay mặt chất vấn chiến tích của Khương Thành, vấn đề này đương nhiên thật
vô lễ.
Vẻ mặt của đám người Tần Sướng và Ngụy Miểu đều trở nên hơi khó coi.
Đường Như càng nheo hai mắt lại, trầm giọng nói: “Từ trước đến giờ Khương
chưởng môn phái ta chiến đấu luôn đường đường chính chính, không cần phải
giở thủ đoạn gì cả!”
“A…”
Lam Anh kia cười khẽ một tiếng, như có ngụ ý nói: “Thoải mái chém giết Cổ
Thánh như thế, sao Phi Tiên môn các ngươi còn phải trốn ở Đông Trúc đảo?
Còn phải dựa vào thần uy của phụ thân ta vậy?”
“Người sáng suốt đều biết chiến tích kia có vấn đề chứ?”
“Ta chỉ hỏi một chút mà không được?”
“Sao thế, đụng chạm đến lòng kiêng kỵ của các ngươi rồi à?”
“Vậy thì thôi, coi như ta không thức thời, về sau không hỏi nữa là được.”
Ngoài răng nanh sắc bén của nàng mang theo thái độ châm biếm, lúc này
Đường Như lại không biết nên bác bỏ như thế nào.
Còn ánh mắt của cao thủ của các phái và các tộc khác đều trở nên vi diệu.
Tần Sướng nhanh chóng truyền âm giải thích cho Khương Thành.
“Phụ thân của Lam Anh này là Lam Uyên Cổ Thánh, trước đó là một vị Hư Đế
của suối nguồn thứ năm.”
“Lần trước suối nguồn đột nhiên bị lệch vị trí, sinh ra biến cố cực lớn, phần lớn
Hư Đế và Hư Vương, Hư Tướng giống nhau bị truyền tống đến một nơi mới.”
“Lam Uyên Cổ Thánh lo lắng cho nữ nhi, vì thế khi biến cố phát sinh đã là
người đầu tiên nhảy xuống vị trí phụ. Cũng vì thế nên hắn ở lại tại chỗ.”
“Sau khi trải qua đại chiến liên tục, hắn mang theo Lam Anh và các cao thủ
khác của Cửu Đình cung đến Đông Trúc đảo, cùng với chúng ta chống chọi lại
ngoại địch, thành đồng minh.”
“Khoảng thời gian này ít nhiều nhờ có hắn vị Cổ Thánh này chống đỡ, nếu
không chỉ sợ bọn ta không chống đỡ nổi đến bây giờ.”
Sở dĩ Tần Sướng giải thích nhiều như vậy là vì lo lắng tính khí dữ dội của
Khương chưởng môn nổi lên, một tát chụp chết nữ nhân này.
Vậy đến lúc đó Lam Uyên Cổ Thánh đã lập được nhiều chiến công hiển hách vì
bảo vệ Đông Trúc đảo sẽ thật sự biến thành kẻ địch